Chương 50: Giai Chi dẫm phải mảnh thuỷ tinh
- Trang Chủ
- Trọng Sinh: Tôi Cưới Trước Yêu Sau Cùng Tổng Tài: Chi Ninh Tuyết Vân
- Chương 50: Giai Chi dẫm phải mảnh thuỷ tinh
Gia Thiên nhìn vào người con gái run rẩy ấy mà cẩn thận đắp tấm chăn mỏng đó lên người Giai Chi, sau khi anh chỉnh lại chiếc chăn đó muốn rút tay về thì có một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra từ trong chăn nắm chặt lấy cổ tay anh như không muốn cho anh rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng mà, đừng mà, các người đừng có lại gần đây.”
Gia Thiên mới đầu không có nghe rõ bèn cúi đầu xuống ghé sát vào người cô, khi anh đã nghe rõ được lời đó không khỏi lấy làm lại liền kéo lấy chiếc ghế nhỏ bên cạnh về phía mình ngồi xuống quan sát cô. Nhìn người con gái đang run rẩy vì lo sợ ở ngay bên cạnh mình anh không biết cô rốt cuộc đã mơ thấy thứ gì nên mới hoảng sợ như vậy, trên trán người con gái ấy lấm tấm mồ hôi Gia Thiên liền với lấy hộp đựng giấy ăn trên bàn rút ra vài tờ lau chúng đi.
Lực tay Giai Chi cũng tăng lên theo sau đó từ cổ tay truyền đến anh có thể cảm nhận được, dù nó có đau nhưng thế nào anh cũng không phát ra tiếng vì anh biết là những gì mà cô mơ thấy còn đau đớn hơn những gì anh nhận được.
Gia Thiên nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về để giúp cô xoa dịu và giúp cô thả lỏng ra, Giai Chi trong giấc mơ tăm tối đó cô cảm nhận có một tia sáng lẻ loi soi sáng dẫn lỗi cho mình cô cứ như thế mà đi theo chúng. Chính sự ấm áp bớt chớt đó của anh đã khiến cho cô từng bước đi qua vũng bùn đó, lực của bàn tay ấy đang xiết chặt ở cổ tay anh dần được thả lỏng ra những vẫn bám lấy không rời.
Gia Thiên chống một tay lên đùi để lấy làm điểm tựa dựa vào, anh nghiêng đầu lặng lẽ ngắm nhìn Giai Chi đang ôm chặt lấy cánh tay của mình vào trong lòng anh bất giác mỉm cười còn không quên giữ lực đạo vừa phải vỗ lưng xoa dịu cô. Không biết qua bao lâu sau Giai Chi tỉnh giấc cô từ từ mở mắt ra mơ màng thấy bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi đọc tài liệu ở trước mặt mình, cô cử động ngón tay một chút liền cảm nhận được từ đầu ngón tay truyền đến độ ấm khác lạ.
Giai Chi di chuyển tầm mắt của mình hướng xuống phía dưới thấy mình đang ôm chặt lấy của người đàn ông đó, Gia Thiên dường như cảm nhận được sự chuyển động của người bên cạnh liền quay sang nhìn đúng lúc Giai Chi ngẩng mặt lên Gia Thiên. Cả hai nhìn nhau chằm chằm không rời mắt khỏi một giây nào, Hạ Thanh đúng lúc này cảm thấy khát nước đưa tay ra với lấy ly nước ở trên bàn không cẩn thận làm nó rơi xuống “choang” một tiếng.
Những mảnh vỡ bắn ra khắp sàn nước văng tung tóe thành một mớ hỗn độn, cả hai nghe thấy tiếng động nhất thời cùng quay sang nhìn về hướng của Hạ Thanh. Giai Chi lúc này mới nhận ra mình vẫn còn ôm lấy cánh tay của Gia Thiên vội buông ra nhanh đứng dậy đi đến lại gần bên cạnh Hạ Thanh, Gia Thiên ngồi ngây người ở đó vẫn chưa hiểu gì cảm nhận lấy hơi ấm còn sót lại của Giai Chi.
Giai Chi do vội muốn xem tình hình của Hạ Thanh như thế nào mà quên mất mình không mang giày nên đến lúc cô đi đến bên cạnh giường bệnh không cẩn thận dẫm lên mảnh thủy tinh vỡ, cô “a” lên một tiếng rồi nhanh chóng ngồi lên mép giường Gia Thiên nghe thấy tiếng vội chạy đến xem.
Anh quỳ một chân xuống cẩn thận nhấc chân cô để lên đùi mình, nhìn mảnh thủy tinh to ghim chặt ở giữa lòng bàn chân anh cầm lấy nó dùng sức dứt khoát rút ra. Giai Chi cắn chặt môi để kìm nén tiếng kêu của mình tay cô bấu chặt lấy tấm ga đệm mỏng không dám nhìn thẳng xuống dưới, Gia Thiên nhanh tay cắn lấy một góc áo làm điểm tựa dùng lực xé lấy một góc áo của mình băng bó qua vết thương để cầm máu cho cô.
– Giai Chi, em có đau lắm không?
Gia Thiên ngẩng mặt lên quan sát biểu hiện của Giai Chi ân cần hỏi han, cảm giác đau rát từ vết thương truyền thẳng đến đại não của Giai Chi khi Gia Thiên quấn tấm vải lên vết thương.
– Tôi không sao.
Gia Thiên biết Giai Chi dù có đau như thế nào cô vẫn sẽ giống như trước dùng vỏ bọc bên ngoài đó để che giấu cảm xúc thật của mình, Gia Thiên nghĩ đến đây liền đau lòng anh nhanh tay quấn cho cô rồi đứng dậy cảm giác đau nhói ở chân truyền đến anh bất giác cúi xuống thấy một số mảnh thủy tinh lớn nhỏ khác nhau nằm yên vị trên chân anh qua một lớp vải, anh tự cười chính mình sao lại bất cẩn như vậy mà không chú ý đến dưới sàn nhà có thủy tinh vỡ như vậy: “Không ngờ mình lại bất cẩn như vậy!!”
Giai Chi he hé mở mắt ra vô tình ánh mắt đập trúng nơi những mảnh thủy tinh đang ghim chặt nơi đó, cô vươn tay ra tính chạm vào nhưng lại rụt rè thu tay lại.
– Gia Thiên sao anh lại bất cẩn vậy để mình bị thương rồi, anh mau đi xử lý vết thương đi!!
– Em đây là đang quan tâm đến anh sao, Giai Chi?
Gia Thiên cúi người ghé sát về phía Giai Chi nhìn cô ở cự ly gần giở giọng trên chọc.
– Anh biết là em đang quan tâm đến anh, vậy nên anh…
Giai Chi ngại ngùng quay đi, mặt cô có chút ửng hồng do bị nói trúng tim đen, hay tay cô đặt ở ngay trước ngực anh. Cô thẹn quá hóa giận dùng sức đẩy anh ra xa cô nói có chút vấp.
– Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đây chẳng qua là quan tâm đến bác gái thôi. Tôi thấy bác gái quan tâm anh như vậy nếu để bác ấy nhìn thấy anh bộ dạng của anh bây giờ nhất định sẽ rất đau lòng.
Gia Thiên trong lòng có chút hụt hẫng gương mặt hiện lên đầy ủy khuất, anh cúi gằm mặt xuống đầy thất vọng bàn tay anh đang vươn ra phía trước tính xoa đầu an ủi Giai Chi nói với cô rằng: “Anh không sao đâu.” thế nhưng giờ nó khựng lại giơ lơ lửng trong không trung.
– Thì ra là vậy, cảm ơn lời quan tâm của em nhưng anh không sao. Đối với anh vết thương này vốn dĩ nó cũng không quan trọng, vết thương của em nặng hơn của anh để anh đi lấy thuốc xử lý cho em trước.