Chương 46: Cãi vã (1)
“Thật sao?” Hai mắt Trần Chanh sáng lên, hận không thể tiến lên ôm lấy Phong Thanh Thanh hôn một cái, cô nói: “Được, lát nữa tớ tan học sẽ đi theo cậu.”
Vu Lệ Lệ quay đầu, thấy Phong Thanh Thanh cùng Trần Chanh nói chuyện rất vui vẻ, trong mắt lộ vẻ ghen ghét.
Cô ta đã hỏi thăm rõ ràng, ba Trần Chanh chính là Phó thị trưởng thành phố S này, cho nên mấy ngày nay, cô ta nghĩ đủ mọi cách nói chuyện với Trần Chanh, ai biết, Trần Chanh không để ý đến cô ta, thế nhưng còn cùng đồ nhà quê Phong Thanh Thanh thân mật, thật không biết cô ấy nghĩ gì!
Tiện nhân Phong Thanh Thanh, cô có thân phận gì mà xứng làm bạn bè với Trần Chanh?
Vu Lệ Lệ cắn môi đều đỏ lên, dứt khoát không nhìn nữa, nếu nhìn lại, cô ta sợ chính cô ta nhịn không được đi mắng Phong Thanh Thanh.
Buổi trưa tan học, Trần Chanh theo Phong Thanh Thanh tới quầy hàng của nhà cô. Lúc này cô ấy mới hiểu được, vì sao Phong Thanh Thanh nói để lại cho cô ấy mấy cân. Nếu không có để lại cho cô, hiện tại chắc chắn là không mua được thịt viên.
Việc kinh doanh này cũng quá chạy rồi. Ba chậu đựng thịt viên đã trống không.
Việc buôn bán thịt viên của Phong Thanh Thanh phát đạt, chỉ là, một tuần sau, lại bị Lâm Phú Cường ở sát vách bọn họ đến nhà mắng.
Lâm Phú Cường là một người đàn ông cường tráng cao hơn 1m7, dáng người dũng mãnh, đôi mắt chuông đồng to, anh ta đang nhìn chằm chằm cả nhà Phong Thanh Thanh.
Trong thời tiết lạnh, anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông dài màu đen, đứng trước cửa bếp của nhà Phong Thanh Thanh bắt đầu chửi rủa.
“Sáng nào cũng dậy sớm như vậy có thấy phiền không?”
“Các người không ngủ nhưng chúng tôi còn muốn ngủ”
“Mỗi ngày đều chặt thịt, lấy đâu ra nhiều thịt để băm như vậy, các người đã lấy thịt của toàn bộ thị trường về nhà của mình hay sao?”
“Đừng nói với tôi là các người đang buôn bán? Chẳng lẽ nhà người khác buôn bán cũng giống như các người sao? Cho dù người khác buôn bán thì cũng không giống các người, ngày nào cũng chặt thịt, chặt sườn, có thấy phiền người khác không?”
“Nơi này không phải nhà của các người, lại ồn ào nữa, tôi sẽ không khách khí.”
Người nhà Phong Thanh Thanh đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng trách mắng của Lâm Phú Cường, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.
Tuy rằng bọn họ đã chuyển đến sống ở đây hai tháng nhưng nhà họ Phong không quen biết nhiều người ở đây, gặp nhau cũng chỉ gật đầu, hơn nữa hầu hết họ đều buôn bán, đi sớm về muộn là chuyện thường, đâu có thời gian để nói chuyện với những người hàng xóm này cho nên chỉ chào và gật đầu.
Lâm Phú Cường sống ở cạnh bọn họ, anh ta và vợ mình là Lý Hoa Nhi cũng buôn bán trên phố Hoàng Kết, họ đến từ phía bắc và họ bán mì.
Phong Kiến Thiết và những người khác chạy ra ngoài.
Bọn họ vừa đi ra đã thấy vợ của Lâm Phú Cường là Lý Hoa Nhi chạy tới. Lý Hoa Nhi khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn, lùn và hơi béo.
Sau khi chạy tới, cô ta nắm lấy tay Lâm Phú Cường và mắng: “Có gì nói thì nói cho đàng hoàng, sao lại mắng người khác như thế?”
Sau khi mắng chồng mình xong, cô ta quay đầu lại nhìn Phong Kiến Thiết và những người khác với vẻ mặt hối lỗi và nói: “Tính tình của chồng tôi không tốt, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người.”
Không ngờ, Lâm Phú Cường đẩy tay cô ta ra, tức giận hét vào mặt Phong Kiến Thiết: “Ông làm được thì cũng đừng sợ người khác nói. Để tôi nói cho ông biết, nếu ông cứ làm phiền giấc ngủ của tôi vào buổi sáng, ông đây cũng sẽ không khách khí nữa.”
“Đừng nói nữa.” Lý Hoa Nhi nắm lấy tay Lâm Phú Cường, cười cười, khuôn mặt tròn tròn, cô ta nói: “Thật sự xin lỗi, chồng của tôi không có ý gì đâu. Anh ấy chỉ cảm thấy buổi sáng ông chặt thịt ồn ào quá làm cho anh ấy mất ngủ thôi. Ông thấy đấy, buổi sáng ông có thể chặt thịt nhỏ hơn một chút được không, dù sao thì chúng tôi đã buôn bán trong một ngày, nếu như buổi sáng chúng tôi thức dậy quá sớm, chúng tôi sẽ không có sức để buôn bán vào ban ngày nữa.”
Lúc này, chủ nhà Mạc Linh cũng chạy ra khi nghe thấy động tĩnh.
Bà ấy vừa đi vừa cài khuy áo khoác bông, hét to: “Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành sao lại cãi nhau như vậy?” Bà ấy vội vàng chạy tới, đi giày cũng không đàng hoàng, ngay cả dây giày bông cũng chưa buộc.
Sau khi đến nơi, bà ấy thấy không có đánh nhau mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các người có chuyện gì vậy? Nếu có chuyện gì muốn nói thì từ từ nói, tại sao lại cãi nhau?” Mạc Linh đứng trước mặt cả hai bên, thuyết phục họ.
Phong Thanh Thanh không vui nói: “Chúng cháu cũng muốn giải quyết êm đềm nhưng người này đến cửa mắng chửi chúng cháu, thậm chí không cho chúng cháu cơ hội để nói.”