Chương 44: Bán chạy (1)
Sau đó, không đợi cho những người khác lên tiếng, anh lớn tiếng nói: “Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thấy thêm bất cứ thứ gì vào thì có thể làm cho những viên thịt này dày lên! Nếu anh biết thì nói cho tôi biết, cũng tiết kiệm được việc cho tôi.”
Người đàn ông có cằm nhọn ngượng ngùng ngồi xuống, không nói gì nữa.
“Các vị khách, những viên thịt này đều là thuần tự nhiên, không thêm chất phồng, nếu không tin tôi, có thể không mua.” Phong Thụy Thanh học những người làm xiếc chắp tay, sau đó trở về nấu mỳ.
Tuy rằng bán thịt viên này cũng kiếm tiền nhưng còn không bằng bánh cuốn, làm thịt viên này quá vất vả mà còn không có lời.
Cho dù sau này muốn mở rộng sản xuất, vậy cũng không có lời. Nếu những người này không tin bọn họ, cảm thấy bọn họ thêm vào bên trong cái gì đó không biết, vậy còn không bằng không mua thịt viên này nữa là được.
“Được rồi, tôi tin tưởng nhà ông chủ, thịt viên này tý nữa cho tôi hai cân.”
“Tôi cũng tin tưởng ông chủ. Không nói cái gì khác nói đến cái bánh cuốn này đi, từ khi khai trương đến bây giờ, tuy rằng làm ăn phát đạt, nhưng chất lượng của bánh cuốn này vẫn như trước, chỉ nói về cái này, tôi cũng tin tưởng ông chủ.”
* * *
Phong Thụy Thanh cũng không nói gì nữa mà tiếp tục xào rau.
Trần Giang giơ ngón tay cái lên với anh, cười cười. Lúc trước anh cũng nghĩ ra biện pháp này, nhưng dù sao đây cũng không phải là gian hàng của anh, mà biện pháp này làm ra lại lỗ tiền, cho nên, buổi sáng anh cũng không có đề cập, cũng thật không ngờ A Thụy cũng nghĩ đến biện pháp này.
Thật không hổ là anh em, ngay cả biện pháp cũng nghĩ giống nhau.
Nhóm khách đầu tiên ăn thức ăn nhanh và nguyên liệu mỳ, lúc rời đi phần lớn khách đều mang đi một cân hoặc hai cân thịt viên, nhưng thật ra có một số người không mang đi mà là nhờ Phong Thụy Thanh giúp giữ lại, chờ buổi chiều tan ca lại tới lấy.
Thao tác vừa rồi kia thật sự là quá rung động, hơn nữa, thịt lợn viên kia thật sự rất ngon, tuy rằng đắt hơn một chút nhưng cũng đáng giá.
Phong Thụy Thanh đồng ý.
Chỉ là, làm cho anh không thể tưởng tượng được chính là, chỉ một buổi trưa thời gian, một chậu thịt viên lớn kia thế nhưng lại bán hết rồi.
Một số người không mua nó và hỏi anh ấy rằng buổi chiều còn bán hay không?
Dĩ nhiên là có bán, coi như là không có, thời gian buổi chiều kia, bọn họ cũng sẽ tranh thủ thời gian để làm.
Việc làm ăn đã tới cửa sao có thể từ chối nó được?
Buổi trưa bán thức ăn nhanh xong, còn lại một ít mỳ, nhưng bọn Phong Thụy Thanh không bán tiếp nữa mà lại thu dọn đồ đạc định về nhà làm thịt viên. Chỉ riêng số lượng thịt viên đặt trước buổi trưa cũng đã hai mươi cân, không tranh thủ thời gian làm, có thể sẽ không kịp.
Sau khi bọn họ đem đồ đạc trở về thì phát hiện Phong Thanh Thanh đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Kiến Thiết không đi nghỉ ngơi mà lập tức đi mua thịt lợn.
Mà đám người Phong Thanh Thanh và bọn Trần Giang thì thu dọn đồ đạc.
“Thanh Thanh, thịt viên này bán rất chạy!” Lý Tiểu Lộ vui vẻ rạo rực nói. Quả nhiên, đầu người đọc sách thì linh hoạt hơn chút, tuy bà ấy biết làm thịt viên này, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới đem thịt viên này làm ra bán lấy tiền.
“Mẹ làm thịt viên ngon như vậy, làm sao có thể không có người mua? Không ai nếm qua, đương nhiên người mua sẽ ít đi một chút, nhưng những người đó đã nếm qua hương vị, cho dù chúng ta không chào hàng, hiển nhiên anh ta cũng sẽ mua.” Phong Thanh Thanh vừa rửa chậu, vừa cười hì hì nói.
“Bán chạy là bán chạy, chỉ là thịt viên này không dễ làm, nếu làm nhiều, tốn thời gian không nói, người cũng không chịu đựng nổi.” Lý Tiểu Lộ buồn rầu nói.
Thịt viên này phải đập bằng tay, đây là nguyên nhân khiến thịt viên này rất được hoan nghênh, nhưng nếu như đập bằng tay, số lượng lớn thì sức người khẳng định không chịu được, nhưng nếu không đập qua thủ công, thịt viên này cũng không có gì đặc sắc, cũng không bán được nhiều tiền như vậy.
“Cái này đơn giản thôi, chúng ta nhờ người làm mấy cây gậy gỗ, chúng ta dùng gậy gỗ đập phí ít sức hơn.” Phong Thanh Thanh đề nghị.
“Cũng được, chẳng qua là thao tác không dễ.” Trần Giang ở bên cạnh nghe xong, suy nghĩ một chút, đưa ra nghi ngờ.