Chương 43: Không tin (2)
Ông sớm đã có chủ ý rồi, dù thịt viên này có thể nảy lên được hay không thì tí nữa ông cũng sẽ mua hai cân mang về. Mặc dù thịt viên này đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng thực sự thịt viên này ăn rất ngon.
Tính đàn hồi này thực sự quá tốt, cắn trong miệng cực kì có độ dai, hai đứa nhỏ trong nhà nhất định sẽ thích ăn.
“Tôi cũng mua hai cân.”
“Nhà tôi có rất ít người, mua một cân thôi. Tuy nhiên điều kiện là thịt viên này thực sự có thể nảy lên được nửa mét.”
* * *
Phong Thụy Thanh cười nói: “Vậy tôi xin cảm ơn các vị khách trước rồi. Các vị nhìn kĩ nhé. Trong tay tôi là bốn viên trực tiếp lấy ra trong nồi lớn nhà chúng tôi bán thịt viên kia, cũng không phải là đặc biệt lựa chọn ra. Tôi có thể bảo đảm, mỗi viên nhà chúng tôi nếu như ném xuống đất thì nhất định có thể nảy lên được nửa mét.”
Ánh mắt mọi người nhìn vào trên tay anh.
Quả nhiên trên hai tay cầm hai thịt viên.
Ngay tức khắc, toàn bộ người ngồi ở ghế đều đứng lên, bọn họ nín thở, nhìn không chớp mắt hai tay của Phong Thụy Thanh, chỉ sợ mình chớp mắt một cái, có thể bỏ lỡ.
Phong Thanh Thanh cười cười, không để ý chút nào, thậm chí là thờ ơ ném xuống mặt đất, ngay tức khắc, chỉ nhìn viên thịt viên béo béo trắng trắng tròn tròn ngay lập tức rơi xuống nền đất xi măng.
Tim của mọi người đều nhảy lên.
Chỉ nhìn thấy thịt viên kia rơi xuống đất, lập tức nảy lên, nảy cao hơn cái bàn bọn họ đang ngồi!
Tiếp theo, viên thịt này lại rơi xuống rồi lại nảy lên, chỉ là lần nảy lên thứ hai này lại không cao như lần đầu.
Sau đó, Phong Thụy Thanh lại ném viên thứ hai. Viên thứ hai cũng giống như viên viên thứ nhất, trực tiếp từ mặt đất nảy lên cao nửa mét.
Mọi người kinh ngạc.
“Chiếc bàn này nhất định cao nửa mét rồi. Thật là thần kì, viên thịt viên này còn có thể nảy cao nửa mét?”
“Mặt trời mọc từ đằng tây!”
“Heo nái có thể trèo lên cây!”
Chỉ là, mặc dù đã tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn làm cho một số người không tin.
Thịt viên này sao có thể giống như quả bóng bàn, có thể nảy lên từ mặt đất được chứ?
Có phải là ông chủ làm ảo thuật không?
Thế là lại có người nghi ngờ.
Phong Thụy Thanh cũng không có nói, chỉ chọn hai người từ trong đoàn người ra. Một là người đàn ông mặc âu phục đầu tiên, một là đứa bé gái khoảng bảy tuổi.
Anh đưa mỗi người một viên thịt viên, để bọn họ cầm lấy.
“Nếu tôi tự mình ném, các vị còn có thể nghi ngờ, có người không tin, cho rằng tôi làm ảo thuật hoặc làm giả gì đó. Bây giờ, tôi chọn hai người đại diện ra, để cho bọn họ ném, l úc này, cũng nên tin tưởng rồi chứ?” Phong Thụy Thanh cũng không phiền, cười híp mắt nói.
“Được. Làm thế đi!” Mọi người đồng ý.
Người đàn ông mặc âu phục cầm lấy thịt viên cũng không do dự, lúc vừa mới nhìn thấy Phong Thụy Thanh ném thịt viên, trong lòng ông đã ngứa ngáy muốn thử một chút, chỉ là không dám nói ra, ai mà biết được bước tiếp theo, ông chủ gian hàng mỳ này lại để cho ông ném thịt viên giúp chứ?
Ông ném thịt viên xuống mặt đất.
Thịt viên trắng trắng béo béo này nhanh chóng từ trên mặt đất nảy lên, dù sao còn cao hơn viên Phong Thụy Thanh vừa mới ném lúc nãy một chút.
“Tốt, thịt viên này thực sự có thể nảy lên cao nửa mét. Tí nữa cho tôi hai cân, tôi mang về làm lẩu.” Người đàn ông mặc âu phục khen ngợi nói. Lúc vừa mới nhìn, ông đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tin, cho rằng ông chủ này là tự mình làm ảo thuật, khiến cho hai viên thịt viên kia nảy lên cao nửa mét.
Đến khi ông tự mình cầm tay ném thì mới biết được đây chính là sự thật.
Bé gái nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục ném rồi, cũng nhẹ nhàng ném viên thứ hai trên tay xuống đất.
Thịt viên này nảy lên không cao như người đàn ông mặc âu phục cũng thấp hơn Phong Thụy Thanh ném một chút, nhưng nhất định là đủ nửa mét.
Lúc Phong Thụy Thanh ném, mọi người còn nửa tin nửa ngờ, sau khi đợi người đàn ông mặc âu phục và bé gái ném xong, bọn họ mới tin tưởng.
Có người còn xoa xoa mắt mình, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
“Vậy mà thực sự có thể nảy lên thật, ông chủ không có nói dối.”
“Tôi phải nghi ngờ có phải mắt tôi có bệnh không? Thật sự có thể nảy lên!”
Mọi người không thể không tin.
Chỉ là, còn có một hai người nghi ngờ.
“Ông chủ, thịt viên này nhà ông làm thế nào vậy? Sao có thể nảy lên cao như vậy?” Trong đoàn người, một cụ ông mặc áo bông mang mắt kính che kín khuôn mặt chất vấn.
“Đúng vậy, đúng vậy, không phải thêm thứ gì có hại vào bên trong đấy chứ? Nếu không, sao thịt viên làm bằng thịt lợn mà lại có thể nảy lên cao nửa mét?” Người con trai trẻ tuổi giọng có chút the thé, con ngươi đảo qua đảo lại ác ý hỏi.