Chương 22: Mở rộng (1)
Ngày hôm sau, bọn họ xay một xô sữa gạo nhiều hơn bình thường, thêm một ít mì gạo và rau cắt nhỏ, sau đó mới đi ra ngoài, có thêm hai người nữa, người vừa đủ, lại có thể bán mì luộc, mì xào nữa.
Nhờ có hai người giúp đỡ, công việc buôn bán của họ tiến triển rất nhanh.
Trước đây, Phong Kiến Thiết chưa bao giờ buôn bán, nhưng kỹ thuật của ông thì không phải ai cũng có thể so sánh được.
Đó là kỹ thuật tráng bánh cuốn của ông.
Nói mới nhớ, kỹ thuật tráng bánh cuốn của Lý Tiểu Lộ vẫn là học hỏi từ Phong Kiến Thiết.
Bột gạo do Phong Kiến Triết xay nhuyễn càng mịn, càng nhẵn hơn so với bột do Lí Tiểu Lộ xay nhuyễn. Mà bánh cuốn do Phong Kiến Thiết tự tráng thì mịn và mỏng hơn so với bánh cuốn của Phong Thụy Thanh và Trần Giang tráng ra.
Rõ ràng tất cả các nguyên liệu đều được chuẩn bị giống nhau, thậm chí lượng sữa gạo cũng như nhau, nhưng bánh cuốn được tráng từ Phong Kiến Thiết mịn hơn, mềm hơn, mỏng hơn và ngon hơn. Đây không phải là một sự khác biệt lớn, nhưng ăn bánh cuốn của ông thì có thể cảm nhận ra ngon và thơm hơn.
Phong Thụy Thanh và Trần Giang rất bối rối nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, sau đó, vẫn là Phong Kiến Thiết giải thích nghi hoặc này.
“Đừng nhìn thấy bánh cuốn ba tráng ra ngon hơn các con, nhưng thực ra, ba đã luyện tay nghề này mấy chục năm rồi. Lượng sữa gạo nhiều hay ít và thời gian tráng dài hay ngắn, dù ba không động não, nhắm mắt cũng có thể làm được. Nếu các con muốn luyện tập được giống như ba thì các con hãy luyện tập mỗi ngày, như vậy phải mất khoảng một hoặc hai năm.” Phong Kiến Thiết cười nói.
“Nhưng chú ơi, không phải chúng cháu đều cho cùng một loại sữa gạo sao? Hơn nữa chúng cháu cũng tráng bánh cuốn giống như thời gian với chú! Nhưng tại sao bánh cuốn chú tráng ra lại khác bánh cuốn chúng cháu tráng ra vậy ạ? Tại sao cháu nghĩ thế nào cũng không ra?” Trần Giang nghi ngờ hỏi, nói một cách đại khái là như vậy, dù nghĩ cái gì cũng không hiểu được.
Anh đã đến đây được vài ngày. Cách đây vài ngày, anh ấy đã bắt đầu học cách tráng bánh cuốn. Anh ấy có khả năng hiểu biết nhanh và sẵn sàng học hỏi, giờ đã tráng ra dáng ra hình rồi.
“Làm sao giống nhau được? Nhìn thì giống nhau nhưng thực ra lại khác. Đừng nghĩ rằng lần nào sữa gạo cháu lấy ra là giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt. Lúc nào cần bỏ vào thì cũng là một loại kỹ năng, lúc nào lấy ra thì phải xem thời điểm nữa đúng không? Bánh cuốn này thiếu một chút, mỗi lần lấy bột cũng đã khác nhau, bột nhiều hay ít đều cho ra mùi vị khác nhau, muốn tráng ngon thì còn phải học.” Phong Kiến Thiết nhướng mày nói.
Phong Nhụy Thanh gật đầu đồng ý và nói: “Ba, nhìn không ra ba lợi hại như vậy. Trước kia, trong nhà chỉ dùng chiếc mâm chưng cách thủy con cho rằng đã rất ngon rồi, không nghĩ đến khi ba dùng lò chuyên dụng để trưng lại còn ngon hơn nhiều khi ở nhà. Có vẻ như con phải học hỏi nhiều hơn nữa để bánh cuốn trở nên ngon hơn. Mặc dù con không mong trông vào cái này để phát tài, nhưng học thêm một loại kĩ năng cũng không phải là điều xấu gì, ít nhất nếu sau này không buôn bán được thì con có thể quay trở lại công việc buôn bán cũ này cũng được.”
“Ồ?” Phong Kiến Thiết hỏi: “Con không muốn kiếm tiền từ cái này, vậy hiện tại con đang làm gì? Về sau, con muốn làm gì trong tương lai?”
Phong Nhụy Thanh cười nói: “Con chỉ cần tưởng tượng rằng về sau, mỗi ngày đều phải ở bên đường bày một quầy hàng nhỏ, con cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Con chưa nghĩ đến việc sau này con sẽ làm gì trong tương lai, nhưng chắc chắn không phải là làm bánh cuốn. Sở dĩ con làm bánh cuốn không phải vì con chỉ biết làm cái này, mà là con chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi. Dù muốn làm việc khác thì con cũng phải có tiền trước đã.”
“A Thụy, tôi sẽ đi theo cậu lăn lộn.” Trần Giang vỗ vai Phong Thụy Thanh cười hì hì nói.
Trong những ngày mới tới này, anh đã biết đi theo Phong Thụy Thanh chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
Tên nhãi này có một đống sức lực, người lại ham học hỏi, thông minh, hơn nữa lại chịu khó, đi theo nó chắc chắn sẽ tốt hơn là làm ăn một mình.
“Nói như vậy thì định rồi. Đến lúc đó, cậu không thể luyến tiếc công việc buôn bán bánh cuốn này.” Phong Thụy Thanh cười nói.
Trần Giang cười ha ha, nói: “Tất nhiên là tôi sẽ không luyến tiếc.”
“Anh à, giờ anh còn không tiết kiệm được một đồng nào đâu, anh nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Phong Thanh Thanh cười nói, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Kiếp trước, anh trai cô vẫn luôn ở quê, sau này cô đến thành phố S, anh và ba đến tìm cô nhưng không tìm được, ba cô quay về, anh trai cô ở lại đây để làm việc.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao khi cô “áo gấm về làng” thì anh hai cô đã mất một tay, ở quê quán làm ruộng và lấy một người vợ chanh chua.