Chương 4
Bất kể là binh đoàn lính đánh thuê có danh khí thế nào trên tinh cầu, trên cơ bản đều sẽ có thù địch ở khắp nơi, ngay cả trong những kỳ nghỉ phép hiếm hoi, cũng sẽ cố gắng tránh đi đơn lẻ.
Tô Việt ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc, thật giống như đến tham dự một hội thảo khoa học nào đó, nghiêm chỉnh ngồi trong quán bar.
Chung quanh thì vung quyền uống rượu, chướng khí mù mịt, cậu nhìn có chút không phù hợp.
Triệu Thanh bên cạnh kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhưng không hút, chỉ châm lửa, sau đó hung hăng mà ấn lên mu bàn tay Tô Việt.
Tô Việt tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng lùi về, nhanh chóng tránh né không bị đổ máu.
Diều Hâu lớn tuổi nhất bên cạnh ôm bình rượu cười nói: “Đoàn trưởng, sao anh lại bắt nạt Anh Vũ, cậu ấy đắc tội anh ở đâu?”
Triệu Thanh không đạt được mục tiêu, hơi có chút tiếc nuối.
Tô Việt kéo dài khoảng cách với anh, ngồi xuống bên đầu còn lại của ghế sofa.
Triệu Thanh không chút để ý nói: “Không có gì, thử tốc độ phản ứng của người mới mà thôi.”
Diều Hâu khó hiểu nói: “Nhưng Anh Vũ đã nhập đoàn được ba năm rồi, không phải tân binh.”
Triệu Thanh một lần nữa châm thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ, nói: “Phải không, tôi thấy còn rất mới, choáng váng hết cả đầu.”
Tô Việt cười nhạt một tiếng, không so đo.
Không phải tại buổi sáng bị kích thích, làm có chút tàn nhẫn sao.
Lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc, cậu lại đem người làm cho bị thương, lúc này sát thủ của “Sơn Báo” có lẽ vui đến hỏng rồi.
Tô Việt đối với việc này không có gì phải hối hận hay ảo não, là đối phương tự tìm đến, không thể trách cậu được.
Tô Việt nghiêm túc cầm một ly nước sôi để nguội, nhìn quanh bốn phía, một tay đặt trên đùi nắm hờ con dao găm trong túi, sẵn sàng hành động.
Khổng Tước đi lại gần, cà lơ phất phơ nói: “Anh Vũ, cậu không hút thuốc không uống rượu, ra ngoài chơi nam nữ đều kỵ, nhân sinh còn gì là thú vị nữa.”
Tô Việt đẩy tên nam nhân ăn mặc hoa hòe lộng lẫy ra, chặn mất tầm nhìn của cậu rồi.
Khổng Tước lắc lắc ly rượu trong tay: “Có muốn uống một chút kích thích không? Lại chọn một người thuận mắt bên trong nhóm người đang theo dõi cậu, bảo đảm đêm nay làm một mãnh nam.”
Tô Việt ánh mắt khinh bỉ, thật xin lỗi, tối hôm qua cậu đã quá mãnh, không cần dùng rượu trợ hứng.
Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng ngắm nhìn Triệu Thanh, kết quả phát hiện đối phương cũng đang nhìn sang bên này, ánh mắt âm trầm u ám.
Khổng tước vẫn vô tri vô giác mà truyền thụ kinh nghiệm: “Lần đầu tiên cần phải thận trọng, chọn một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, tốt nhất là có chút kinh nghiệm, bằng không hai bên đều khó chịu.”
Tô Việt rất tiếc vì không có đoàn trưởng nào đạt tiêu chuẩn hạng nhất.
“Khổng Tước.” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Thanh niên ăn mặc hoa hòe như một con bướm lập tức đứng thẳng lưng, quay đầu lại thận trọng nói: “Đoàn trưởng?”
“Cậu hiểu không ít nhỉ.” Triệu Thanh dùng đầu ngón tay bóp tắt tàn thuốc, giương đôi mắt nhàn nhạt mà nói.
Khổng Tước trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn không biết đoàn trưởng vì sao lại nói như vậy, nhưng khẳng định không phải đang khen hắn.
Khổng Tước nuốt nước miếng, giải thích: “Đoàn trưởng, tôi chỉ là tùy tiện nói, Anh Vũ đã hai mươi mấy tuổi, lớn lên anh tuấn dáng người lại mạnh khỏe, không cho cậu ấy phá thân, lỡ như chết trong một nhiệm vụ nào đó, nguyên tem mà đem chôn như vậy, rất đáng tiếc a.”
Mẹ nó đây là cái tình đồng đội gì vậy, mở miệng ra liền trù cậu chết.
Tô Việt nở nụ cười nguy hiểm, nói: “Lão tử có thể sống sót đến khi thành công giải nghê, cậu có tin không?”
Chỉ là sau khi thành công lui đoàn thì chết, tuổi thọ không cao.
Khổng tước giơ tay đầu hàng, nói: “Tin tin tin, tôi không phải chỉ là phòng ngừa tai nạn xảy ra thôi sao.”
Đồng tử Tô Việt đột nhiên co rụt lại: “Nằm xuống.”
Khổng tước kinh ngạc: “Tôi chỉ là cho cậu lời khuyên, không phải kêu cậu thượng tôi…… Tuy rằng các phương diện của tôi đều rất phù hợp.”
Tô Việt trực tiếp đem đầu hắn ấn lên đĩa đậu phộng trên bàn, rút ra con dao găm cực kỳ sắc bén giơ về phía trước, một ánh sáng bạc xẹt qua trong mắt cậu, sức chiến đấu cấp B- bùng nổ trong một giây, ngay lập tức ngăn chặn ba viên đạn giảm thanh.