Chương 32: Cô gái của tôi, tôi sẽ bảo vệ (2)
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Được Hotboy Trường Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim - Mặc Cửu Ngôn
- Chương 32: Cô gái của tôi, tôi sẽ bảo vệ (2)
Các nữ sinh gần như hét rách cả họng, ban đầu thì hét thế này:
“Anh Sâm cố lên!”
“Lớp số 9 uy vũ!”
“Anh Sâm của tôi đệ nhất thiên hạ!”
“Má nó! Má nó! Anh Sâm bay lên rồi!”
“…”
Nhất là đến lúc chạy nước rút 1.500m, tiếng hét của mọi người nhất trí biến thành:
“Ôi đm vãi!”
“Aaaa!”
“Tôi điên rồi! Tôi điên rồi!”
“…”
Tất cả mọi người đều phấn khích như được tiêm máu gà, sôi nổi chưa từng có.
Hiệu trưởng đích thân đến xem trận thi đấu, vì quá phấn khích, ông cũng cầm còi la hét cổ vũ.
Thẩm Niệm sờ sờ lỗ tai mình, cứ cảm thấy tai mình hơi ù, vốn dĩ cô đang vây quanh sân thể dục để cổ vũ, nhưng bất tri bất giác lại bị chen sang một bên, muốn chen lên gần một chút cũng khó.
Có nữ sinh tự mình mang theo một cái mic nhỏ, bật loa đến mức lớn nhất: “Nhậm Tử Sâm! Em yêu anh! Em muốn gả cho anh!”
Tại thời điểm quan trọng này, hiệu trưởng cũng không quên nhắc nhở học sinh không được quên các quy tắc của trường.
“Bạn học Nhậm quả thật rất xuất sắc, nhưng Nhất Trung cấm yêu sớm! Muốn gả cho cậu ấy thì đợi vài năm nữa đi!”
Giọng nói của hiệu trưởng vừa dứt, toàn trường lại sôi trào.
Đúng vậy!
Bây giờ không thể yêu sớm, vài năm sau có thể kết hôn luôn!
Niềm vui đến quá đột ngột.
Giáo viên chủ trì cuộc thi hoàn toàn không thể nghe thấy giọng nói của mình nữa.
Bọn trẻ con bây giờ, thật khó đối phó.
Phần thi đấu của nam sinh kết thúc, Nhậm Tử Sâm liên tiếp đoạt năm giải quán quân, có hai hạng mục còn phá kỷ lục năm ngoái.
Lục Sơn nghe tiếng nhạc dồn dập, xúc động phát khóc.
Ai nói làm giáo viên khó?!
Bây giờ thầy ấy đang rất hạnh phúc!
Trong lớp có một số học sinh cưng là hạnh phúc lớn nhất của giáo viên!
Vô số đôi mắt đều dừng ở trên người Nhậm Tử Sâm, mọi người chỉ thấy cậu đi từ trên sân thể dục xuống, thiếu niên chân dài sải bước dài, dường như trên người cậu có sức lực dùng mãi không hết.
Nhậm Tử Sâm đi ra khỏi vòng vây, chạy thẳng về phía một cô gái.
Mọi người nhao nhao nhìn lại, có người che miệng, như thể nhìn thấy vô số bong bóng màu hồng bay bay trong không khí.
Nhậm Tử Sâm chạy đến trước mặt Thẩm Niệm, cúi đầu nhìn cô, giống như đang chờ đợi được khen ngợi.
Trong đám người, không biết là ai bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc hô lên một tiếng: “Ôi vãi! Đây chính là tình yêu!”
Các thiếu niên thiếu nữ đương độ hormone tràn đầy, có một chút gió thổi cỏ lay lập tức gây ra sóng to gió lớn. Đùa giỡn ồn ào, hóng hớt nhiều chuyện.
Tóm lại, bản chất con người là như vậy.
“Yêu nhau đi! Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”
Nữ sinh không lâu trước nói muốn gả cho Nhậm Tử Sâm cũng dùng mic hét lớn: “Yêu nhau đi! Yêu nhau đi…”
Toàn trường cổ vũ vô cùng nhất quán.
Một khi đứa trẻ tuổi 16 – 17 náo loạn, hậu quả đã không thể tưởng tượng nổi.
Huống chi là toàn trường có đến mấy ngàn đứa?!
Âm thanh tại hiện trường đã không thể khống chế, có người lấy điện thoại ra quay lại, đăng lên mạng xã hội từng phút từng phút một.
Trán hiệu trưởng đổ mồ hôi.
Ông không hề muốn Nhất Trung vì vấn đề yêu sớm mà lên hotsearch!
Hiệu trưởng cầm loa la hét, sau đó, âm thanh vừa phát ra đã bị nhấn chìm trong biển người.
Lục Sơn cũng hít một hơi lạnh.
Thầy ấy sai rồi!
Hạnh phúc đến quá nhanh, cũng đi quá nhanh!
Khóe môi Nhậm Tử Sâm mỉm cười, Thẩm Niệm hơi 囧.
May mắn thay, lúc này hiệu trưởng “trong cái khó ló cái không”, trực tiếp đi đến phòng phát thanh, phát sóng hạng mục thi đấu kế tiếp, đồng thời nghiêm túc nhấn mạnh: “Các em học sinh chú ý! Tất cả các bạn phải chú ý! Nhất Trung cấm yêu sớm!”
Cuối cùng cục diện cũng được khống chế, hiệu trưởng đứng ở phòng phát thanh trên tầng sáu nhìn xuống sân thể dục đông đúc, thở dài một tiếng: “Đây chính là thanh xuân…”
*
Nhậm Lăng nhìn thấy hotsearch thì mở ra xem, tên nhóc thối kia chăm chú nhìn cô gái nhà người ta bằng ánh mắt đầy tình cảm.
Răng của ông ta đau nhức, nhưng… thằng nhóc thối kia đứng chung một chỗ với con dâu tương lai, thật sự rất đẹp mắt.
Ông ta dùng tài khoản mạng xã hội chia sẻ lại weibo này, còn like, sau đó lại @Thẩm Văn Phong.
Thẩm Văn Phong đang họp, tay run lên.
Ông ta không cần rót vốn nữa, cũng không muốn làm thông gia với nhà họ Nhậm nữa! Có thể đừng nhìn chằm chằm vào Niệm Niệm nhà ông ta như vậy nữa được không?!