Chương 113: Công chúa, người chỉ thuộc về ta, chỉ thuộc về nô tài mà thôi
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế - Miêu Trầm Trầm
- Chương 113: Công chúa, người chỉ thuộc về ta, chỉ thuộc về nô tài mà thôi
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ông lão.
“Đừng gấp.”
Mẫn lão gia tử nhìn hai người, có chút buồn cười.
“Chỉ là nếu sau này ta đến Bắc quốc, cùng ta ăn một bữa cơm thôi.”
“Ta ấy mà, tuổi đã lớn, khẩu vị cũng không tốt, mỗi bữa ăn chỉ miễn cưỡng bỏ bụng được một ít. Nhưng hôm nay nhìn hai người các ngươi ăn lại cảm thấy rất ngon miệng, cũng vô thức ăn được nhiều hơn, ha haa ha…”
Ánh mắt Quân Diễm Cửu khẽ dao động, dường như đang cố gắng kìm nén thứ gì.
Lục Khanh cười ngọt ngào, nói: “Được thôi Mẫn gia gia, lần sau người tới kinh thành, đổi lại chúng con làm chủ nhà, nhất định cùng người ăn uống no say! Con và Diễm Cửu còn có một cái tửu lâu, hương vị Bắc quốc chính thống đó, người tới lúc nào cũng được, cơm canh ngon ngọt luôn sẵn sàng chờ đợi người!”
“Ồ? Tiểu công chúa còn mở cả tửu lâu cơ đấy.” Mẫn lão gia tử có chút bất ngờ, giọng nói lại mang theo chút cưng chiều.
“Chỉ là, con lại không có nhiều kinh nghiệm, rất nhiều thứ đều do Diễm Cửu dạy bảo cả, đầu bếp ở trong tửu lâu cũng là ngự trù trong cung, bình thường trộm vía làm ăn rất tốt đó. Để con nói người nghe, tửu lâu này là chúng con mua được với giá thấp, chuyện này nói ra thì cũng dài…”
Lục Khanh kể hết chuyện nàng cùng Quân Diễm Cửu đi đấu giá cho Mẫn lão gia tử nghe, một tay thì rót rượu, hai người cứ thế hi hi ha ha trò chuyện đến là vui vẻ.
Giọng nói của công chúa nhỏ trong trẻo tựa tiếng hót chim hoàng oanh, vô cùng dễ nghe.
Quân Diễm Cửu quay đầu, hai mắt nóng lên.
Công chúa nhỏ của hắn.
Đáng yêu lại thông minh, nhanh nhẹn.
Thật sự…thuộc về hắn sao?
Với thân phận hiện tại của hắn, thân là công chúa thân phận cao quý, thật sự có thể đón nhận hắn sao?
Hắn rất sợ…tất cả đều là ảo giác.
Sợ rằng đây chỉ là giấc mộng dài của riêng hắn.
Rồi một ngày kia tỉnh lại, nàng vẫn là trưởng công chúa cao cao tại thượng, hai người lại lướt qua nhau, hắn lại nhận về một ánh mắt khinh thường.
Nhưng cho dù vậy, cho dù tất cả chỉ là ảo mộng, hắn cũng muốn điên cuồng một lần.
Sau khi xuống thuyền, hai người cùng nhau lên xe ngựa trở về.
Xe còn chưa kịp lăn bánh, Lục Khanh bất ngờ bị Quân Diễm Cửu kéo ngã vào lòng, điên cuồng ôm hôn.
Hắn nhịn đủ lâu rồi.
Hắn mang theo ngọn lửa cuồng nhiệt chưa từng có, cạy mở đôi môi ấy, hắn buông thả dục vọng chiếm hữu, mãnh liệt muốn xâm chiếm nàng.
Bầu mắt Lục Khanh đỏ ửng, nàng chưa bao giờ thấy một Quân Diễm Cửu như thế cả, nàng chạm nhẹ vào mặt Quân Diễm Cửu: “Cửu Cửu, chàng say rồi sao? Khó chịu ở đâu sao?”
Nhưng mà hôm nay hắn thật sự không say.
Một tay Quân Diễm Cửu đỡ lấy gáy nàng, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ run, lẩm bẩm nói: “Công chúa, người chỉ thuộc về ta, chỉ thuộc về nô tài thôi, người nói đi.”
“Được rồi.”
“Ta chỉ thuộc về chàng thôi, thuộc về Cửu Cửu của ta.” Nói xong nàng chủ động hôn hắn.
Không biết từ bao giờ Lục Khanh đã bị hắn đè dưới thân, đệm xe rất mềm, nằm cũng rất thoải mái, Nhưng nàng lại vô tình chạm phải cái gì đó, sực bừng tỉnh.
Nàng cúi đầu muốn nhìn xuống dưới, nhưng nam nhân trước mặt dường như cũng nhận ra điều gì đó, mặt đổi sắc chồm dậy như bị điện giật, nháy mắt đã thấy ngồi nghiêm chỉnh ở một bên.
“Chàng…”
Lục Khanh cũng không rõ nàng đụng phải thứ gì, nhưng tốt xấu gì nàng cũng sống qua hai kiếp, kiến thức bình thường vẫn phải có. Nàng đỏ bừng mặt hỏi:
“Vừa nãy…là cái gì thế?”
“Là kim đào lúc trước công chúa ban thưởng cho nô tài.” Vành tai Quân Diễm Cửu đỏ ửng, chột dạ vuốt ve kim đào bên hông.
“Ồ…” Lục Khanh đảo mắt suy nghĩ, kích thước…hình như không đúng mà? Kim đào kia nặng thì có nặng, nhưng cùng lắm chỉ bằng một cái bánh trôi thôi, không giống thứ vừa nãy mà…
Nhưng nàng cũng ngại truy hỏi.
Quân Diễm Cửu kéo mành cửa xe lên, gió đêm thu lành lạnh ùa vào.
Lục Khanh lấy lại vẻ mặt bình thường, hắn lặng lẽ thở phào.
Xe ngựa trở về khách điếm khá nhanh.
Quân Diễm Cửu xuống xe trước, sau đó đỡ nàng xuống ngựa.
Đêm nay trăng thật đẹp, ánh trăng vằng vặc sáng tỏ mặt đất.
Trong không gian tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hoa quế.
Quân Diễm Cửu ngắt một cành hoa đưa nàng.
“Công chúa có thể đặt trong phòng ngủ, ngủ sẽ ngon hơn.”
“Cảm ơn.” Lục Khanh nhận hoa, cúi đầu đáp.
Đây là lần đầu tiên Cửu Cửu tặng nàng hoa, hoa gì ấy nhỉ? Hoa quế à… Nàng thầm nghĩ.
Quân Diễm Cửu tiễn nàng đến cửa phòng: “Công chúa, hay là ngày mai chúng ta lên đường đi.”
Lục Khanh “ừm” một tiếng, đóng cửa lại. Nàng cắm cành hoa quế vào một bình sứ nhỏ, quả nhiên một lúc sau căn phòng đã tràn ngập mùi hương.
Lúc này, bên cạnh nàng xuất hiện một bóng đen, Mạc Ly đã đứng cạnh nhìn nàng.
“Công chúa, Tô Diệc Thừa đã đến Khương quốc.”
“Ồ?”
Lục Khanh thích thú cười, không giấu được niềm vui khi thấy người khác gặp họa.
“Ngươi nói xem, nếu người Khương quốc phát hiện Quân Diễm Cửu đã được cứu, Tô Diệc Thừa mệt mỏi vượt ngàn dặm đến đàm phán sẽ ra sao?”
Ngay cả Mạc Ly mặt lạnh như tiền cũng phải phì cười.
“Hắn thảm.” Mạc Ly nói.
Tô Diệc Thừa là gian tế Khương quốc, chuyện này Lục Khanh đã biết từ lâu.
Nàng nói: “Tô Diệc Thừa chẳng hay biết gì chuyện Quân Diễm Cửu đã được cứu. Liệu lão già Khương hoàng đa nghi có nghi ngờ “thần tử” thân ái của hắn đã bắt tay với Bắc quốc bí mật xây mật đạo lẻn vào hoàng cung Khương quốc, lén chơi lão ta một vố không?”
“Huống hồ…” Nói tới đây, sắc mặt Lục Khanh càng thêm tinh quái.
“Huống hồ việc Tô Diệc Thừa lén “hạ độc” con trai yêu dấu của lão, lão có thể không hay biết gì sao? ha ha haha”
Đây cũng chính là nguyên nhân Lục Khanh vô cùng tán thành việc cử Tô diệc thừa đến Khương quốc.
Mượn tay Khương quốc để bọn họ tự tay dạy dỗ gian tế của mình.
Để bọn họ đấu đá lẫn nhau, còn nàng ngồi xem kịch hay.
“Mà Tô Diệc Thừa là cánh tay Khương hoàng bồi dưỡng nhiều năm, là mật thám đắc lực nhất. Nếu Khương hoàng không còn tin tưởng hắn, đồng nghĩa ông ta sẽ nảy sinh nghi ngờ vớt tất cả mật thám ở Bắc quốc ta.”
“Công chúa anh minh.” Mạc Ly nói.
Lúc này, Tô Diệc Thừa đã tiến vào hoàng cung Khương quốc.
Vẻ bề ngoài, là đoàn sứ thần được vẻ vang tiếp đãi. Sau khi vào cung, Tô Diệc Thừa vừa trở về phòng đã bị chụp bao tải, ném tới trước mặt Khương hoàng.
Cả đại điện to lớn tối om, không có lấy một ngọn nến, chỉ có ánh trăng rọi vào sàn đá ánh lên.
Khương hoàng tay cầm roi, nét mặt lạnh lẽo tiến về phía hắn, từ trên cao nhìn xuống không khác nhìn một con chó là bao.
Hắn vặn vẹo cơ thể bị trói chặt, đột nhiên “vút” một tiếng bị quất thật mạnh, trầy da tróc thịt.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng tha mạng.”
Tô Diệc Thừa hoảng sợ, vội vàng xin tha.
“Làm ra một đống chuyện ngu xuẩn mà vẫn còn mặt mũi về đây gọi ta hai tiếng “hoàng thượng”?” vừa dứt lời ông ta lại tàn ác quất roi.
Ông ta đã quyết định hôm nay phải đập chết hắn, phải đập chết hắn thì mới thỏa cơn tức giận trong lòng ông.
Người thông minh như hắn nhất định đã ngửi ra mùi sát khí, hai mắt Khương hoàng đỏ rực, cầm roi tựa như một ác ma.
“Ngươi chỉ là tên phế vật. Để trẫm đánh chết, chính là giá trị cuối cùng của ngươi!”
Tô Diệc Thừa tất nhiên đã sớm có chuẩn bị. Nếu hắn đã dám đến đây, chắc chắn sẽ có cách toàn thây quay về.
Lại một đòn tuyệt tình giáng xuống, lần này hắn bắt lấy cây roi, vẻ mặt đã không còn sự nhút nhát khi nãy, thay vào đó là nụ cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta: “Hoàng thượng, bình tĩnh.”
______________________________________________
Hi, đầu tiên cảm ơn m.n đã chờ Du quay lại. Nay mình cập nhật máy thì máy tính vào được rồi nên mình sẽ đăng tiếp truyện, mình sẽ cố gắng đăng đúng lịch, nhưng nếu có hôm trễ thì m.n thông cảm nha. (huhuhu, điện thoại nó vẫn bị văng như cũ)
P/s: Chuyện là mình vừa lên đại học, môi trường nó khác, cách học cũng khác với mọi thứ mình từng quen, môn chuyên nghành của mình là tiếng Hàn, mình lại không có tiếp xúc với nó nhiều trước đây nên mình khá chật vật với nó. Có bạn bè, anh chị nào chỉ em cách thích nghi với #.#