Chương 7: Bắt tay?
Thẩm Mạn Cửu im lặng một lát, “Không phải không đủ tư cách, là do tôi tạm thời không cần, nếu về sau thật sự có nhu cầu, nhất định sẽ suy xét anh trước tiên.”
Đáy mắt Tần Chước hiện lên chút cô đơn, “Tôi đã biết, nếu em không cần vệ sĩ, vậy tôi không có lý do gì để nhận ý tốt từ em.”
Ý tốt?
Cô từng cho hắn cái gì à.
“Tôi chưa từng đưa cho anh thứ gì.”
Tần Chước lấy ra bản hợp đồng kia, “Hai trăm vạn, em giúp tôi trả.”
“……” Cô rất hoài nghi Cố Kinh Mặc có phải nghe không hiểu tiếng người hay không, hay là do năng lực lý giải có vấn đề?
Cô rõ ràng đã nói đừng đề cập chuyện gì liên quan tới mình, ai kêu cậu ta tự chủ trương thế.
“Anh hiểu lầm rồi, là Cố Kinh Mặc tự nguyện giúp anh, có thể do cậu ta cảm thấy anh rất có tiền đồ nên mới đầu tư cho anh.”
Tần Chước nặng nề nhìn chăm chú vào cô, “Nhưng cậu ta nói đây là chủ ý của em.”
“Thật sự không phải chủ ý của tôi, tôi không hề quen biết anh, sao tôi có thể giúp anh chứ.” Đánh chết cũng không thừa nhận.
Tầm mắt Tần Chước dừng ở trên mặt Thẩm Mạn Cửu một lát, “Tôi hiểu rồi, Thẩm tiểu thư.”
Ánh mắt của hắn làm Thẩm Mạn Cửu cảm thấy lồng ngực rầu rĩ, cô nhìn sang chỗ khác, “Còn có việc gì không?”
Lệnh đuổi khách rất rõ ràng, Tần Chước lắc lắc đầu, “Không có việc gì, Thẩm tiểu thư, hẹn gặp lại.”
“Vết thương của anh nhớ cẩn thận một chút, bằng không sau này sẽ để lại di chứng.” Thế mà chưa đến một tuần đã xuất viện rồi.
Miệng cô so với suy nghĩ còn nhanh hơn, vừa nói xong Thẩm Mạn Cửu hận không thể tự tát mình hai cái, thật vô nghĩa mà.
Tần Chước quay đầu ngóng nhìn cô, trong mắt có phần cảm xúc không rõ quay cuồng, “Cảm ơn.”
Kỳ quái, chỗ đau đớn kia như được ai đó vuốt phẳng lại.
Thẩm Mạn Cửu nghiêm túc hồi tưởng lại vài lần đặc biệt đau nhức của mình, hình như những lần đó Tần Chước đều bị đánh.
Cô không thể không hoài nghi, việc này có liên quan đến Tần Chước.
Hơn nữa, lồng ngực cô vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một vết bớt màu đỏ, rất giống với máu của Tần Chước lúc tự sát bắn tung tóe trên người mình.
Chẳng lẽ ngay cả khi chết đi cũng không thể chạy thoát khỏi Tần Chước sao?
Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Mạn Cửu rất muốn thử một lần.
Mắt thấy Tần Chước sắp phải rời đi, Thẩm Mạn Cửu còn chưa kịp nghĩ được một lý do thích hợp, cô sốt ruột mà mở miệng gọi hắn lại, “Chờ một chút.”
Bước chân Tần Chước dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Làm sao vậy Thẩm tiểu thư?”
Thẩm Mạn Cửu suy nghĩ một lát, “Bắt tay?”
Đáy mắt Tần Chước hiện lên một tia nghi hoặc khó hiểu, tuy nhiên hắn vẫn chậm rãi đưa tay về phía Thẩm Mạn Cửu.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay có chút thô ráp, vài vết chai hơi mỏng nổi lên, nhưng thập phần sạch sẽ mảnh khảnh.
Tần Chước nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại mà mình đang nắm, đôi mắt hơi trầm xuống, một loại cảm giác tê dại khác thường theo lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, nhịp đập trái tim không theo quy luật rung động nhảy lên.
Thẩm Mạn Cửu cảm thán thật tuyệt, lúc mình nắm được tay của Tần Chước, cảm giác đau đớn liền dịu bớt lại như bình thường.
Không thể nào? Cô vẫn không hiểu được có chuyện gì xảy ra, nếu là bởi vì Tần Chước bị thương mà cô sinh ra sự cộng hưởng đau đớn cùng hắn, vậy tại sao mới nắm tay một chút nỗi đau ấy đã có thể giảm bớt?
Hai người đại khái nắm được hơn một phút, lâu đến mức gương mặt thanh lãnh của Tần Chước có chút mất tự nhiên, hắn mở miệng kêu Thẩm Mạn Cửu, “Thẩm tiểu thư?”
Thẩm Mạn Cửu chợt phục hồi tinh thần, buông tay Tần Chước ra, cong môi cười cười.
Nụ cười của cô tươi sáng, đôi mắt đầy vẻ ôn nhu dịu dàng, khiến người khác dễ dàng trầm luân, nụ cười ấy như mang theo một chiếc móc câu, nhẹ nhàng chạm vào trái tim, lấy mất thứ quan trọng của người khác nhưng để lại từng gợn sóng rung động.
Cô thật sự tốt đẹp đến mức kỳ cục, làm hắn nhịn không được muốn tới gần.
Hiện tại Thẩm Mạn Cửu ít nhất đã xác nhận được một điều, cô vô duyên vô cớ đau loạn, tuyệt đối có liên quan đến Tần Chước.
Lúc Tần Chước bị thương cô cũng sẽ đau theo.
Nhưng chỉ cần cô tiếp xúc với Tần Chước, đau đớn lại được giảm bớt.
Như vậy xem ra, vận mệnh của hai người tựa hồ lại không thể tránh khỏi mà tiếp tục trói định ở bên nhau.
Thẩm Mạn Cửu khóc không ra nước mắt, nếu Tần Chước lỡ may chết đi, chắc là cô sẽ sống sờ sờ mà đau lòng đi theo?
“Tần Chước.” Thẩm Mạn Cửu nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, giọng nói nghiêm túc, “Anh nhất định phải chú ý an toàn, chăm sóc thân thể của mình cho tốt.”
Bằng không cô sẽ tùy lúc mà đau chết mất.
Đôi mắt thiếu niên hơi trầm xuống, lạnh lẽo nơi đáy mắt tan rã, cô là đang quan tâm hắn sao?
Sau một lúc lâu, hắn ngước mắt chăm chú nhìn Thẩm Mạn Cửu, đôi mắt ướt át thanh triệt, nặng nề dừng ở trên người cô, giọng nói mang theo vài phần chần chờ, “Tôi thật sự không thể ở lại bảo vệ em sao?”
Trong mắt hắn như đang ẩn giấu vô vàn kim châm, từng cái đâm vào trái tim Thẩm Mạn Cửu, môi cô khẽ nhúc nhích, ánh mắt thiếu niên thẳng tắp tiến vào tận đáy lòng, trong khoảng thời gian ngắn ấy thế nhưng cô không thể nói lời cự tuyệt.
Thẩm Mạn Cửu cuối cùng dời ánh mắt, không cùng hắn đối diện nữa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ông trời ơi, cảm giác đau đớn ấy lại tới nữa, như là bị ai đó bóp nghẹn, trong khoảng thời gian ngắn cô có chút khó thở.
Thẩm Mạn Cửu nhìn về phía Tần Chước, ý đồ muốn đọc được chút gì đó trên vẻ mặt bình tĩnh của hắn, vết thương lại đau nữa ư?
*
Cùng tồn tại trong một thành phố, khu dân cư nghèo cùng khu phố của người giàu chênh lệch cách biệt một trời một vực.
Khu người giàu có những ánh đèn lộng lẫy, phồn vinh đến cực điểm, khu dân nghèo lại ồn ào dơ bẩn, ngọn đèn lờ mờ chẳng nhìn rõ, đèn đường thỉnh thoảng lại xèo xèo nhấp nháy sắp nổ, như là phù hoa vạn trượng bên ngoài đang cất giấu một vết vá xấu xí.
Tần Chước ngồi ở gần cửa quán ăn xưa, thân mình ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái không che giấu được vẻ lười nhác, chân dài bắt chéo, giữa môi ngậm một điếu thuốc, sương khói xanh trắng bao phủ gương mặt thon gầy, từng khớp xương tay rõ ràng đang thưởng thức một chiếc bật lửa cũ rích, ngọn lửa thoáng chiếu vào mặt mày thâm thúy lại suy sút của hắn.
“Không phải chú em được lựa chọn trở thành vệ sĩ của vị đại tiểu thư Thẩm gia kia à? Sao vẫn phải về đây đánh hắc quyền thế?” Kiều Lâm đối diện mở miệng hỏi hắn.
Kiều Lâm so với Tần Chước lớn hơn năm tuổi, tình huống giống hệt với Tần Chước, ký xuống hợp đồng mười năm, năm nay anh ta 25 tuổi, còn sống, nhưng một thân thương bệnh.
Năm đó Kiều Lâm cần tiền gấp, vì mẹ mình bệnh nặng phải làm giải phẫu, không còn lựa chọn nào khác nên đành phải bán mình vào đấu trường ngầm, bị vây ở chỗ này vô pháp thoát thân, năm nay là năm thứ sáu.
Hôm nay thắng thi đấu, nhưng ngày mai như cũ vẫn có khả năng biến thành một thi thể lạnh lẽo, mỗi ngày tự do ở đây bầu bạn cùng sinh tử, đây là vận mệnh mà những người như bọn họ không thể tránh khỏi.
Tần Chước biểu tình ủ rũ, lười biếng phủi phủi khói bụi, mang theo một khí chất lạc lõng lang thang, “Người ta chướng mắt em.”
Nỗ lực ở trước mặt cô ngụy trang ưu nhã văn minh một tí, nhưng cô dường như vẫn thấy chướng mắt hắn.
Có lẽ bọn họ là lớp người thượng lưu cao ngạo, một con kiến từ trong xương cốt khắc sâu dòng máu hạ đẳng tự nhiên trèo cao không nổi.
Cô sạch sẽ tốt đẹp đến vậy, hai người khác nhau một trời một vực, nhưng hắn vẫn muốn tới gần cô, thậm chí có một loại xúc động muốn đem cô vấy bẩn.
Ý tưởng ấy khiến Tần Chước bực bội không thôi, hắn dập tắt tàn thuốc, một tay mở chai bia mãnh liệt uống mấy ngụm.