Chương 3: Ấn ký màu đỏ
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Cứu Rỗi Thiếu Niên Bệnh Kiều Âm Trầm - Nãi Du Lộc
- Chương 3: Ấn ký màu đỏ
“Hắn thắng sao?” Thẩm Mạn Cửu hỏi.
“Bây giờ thì chưa biết kết quả thế nào, nửa trận đầu mới vừa kết thúc, còn nửa trận sau nữa, tôi cảm giác trận này hắn bị thương rất nghiêm trọng, có chút nguy hiểm, e là không mấy khả quan.”
Người đứng phía sau đấu trường ngầm này chính là Cố gia, Cố Kinh Mặc ngày thường hành sự bất cần, ăn chơi trác táng, thích những trận đấu kích thích như vậy, hắn nói mang Thẩm Mạn Cửu tới xem trò vui, Thẩm Mạn Cửu nhàm chán cộng thêm tò mò mới đi theo.
Sau này đã có vô số lần cô nghĩ nếu năm đó mình không đi xem trận thi đấu kia thì kết cục sẽ như thế nào.
Ở giây phút cách lồng sắt gặp lại, ánh mắt thiếu niên trong suốt, đáy mắt lại có sự lạnh lẽo thấu xương kinh tâm động phách.
Kiếp trước, khi Thẩm Mạn Cửu ngồi trên khán đài, chỉ một giây ánh mắt cùng chạm nhau với Tần Chước, nội tâm cô dâng lên một ý tưởng, cô muốn giúp hắn, giúp hắn rời xa cuộc sống như thế này.
Có lẽ bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên xấp xỉ tuổi cô, cũng có lẽ bởi vì ánh mắt trong suốt lại sắc bén ấy, bỗng nhiên đâm vào tận đáy lòng.
Cuộc thi đấu tiến hành được một nửa, Thẩm Mạn Cửu liền mạnh mẽ yêu cầu Cố Kinh Mặc đem Tần Chước đưa xuống dưới, rốt cuộc vẫn có Cố gia ở sau lưng chống đỡ, lời nói của Cố Kinh Mặc vẫn rất hữu dụng, huống chi Tần Chước đối với bọn họ mà nói chỉ là một tay đấm không đáng tiền mà thôi.
Sau này cô biết được, tình huống của Tần Chước khác với những người xung quanh, chỉ cần thắng mấy trận thi đấu là có thể kiếm được một khoản tiền lớn, tuy nhiên hắn lại ký hợp đồng mua đứt mười năm, mười năm này, thắng chỉ được chút tiền thưởng, thứ mà hắn thắng thực sự chỉ có thể là bảo mệnh.
Từ năm 14 tuổi đến 24 tuổi, mạng của hắn đều không nằm trên tay mình.
Tần Chước 17 tuổi bắt đầu lên đài thi đấu, lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên là năm hắn 20 tuổi, Thẩm Mạn Cửu mới vừa tròn 18.
Ba năm thi đấu, hắn cố gắng bảo vệ mạng của mình, vẫn không thể tránh khỏi mà chịu rất nhiều vết thương.
Sau khi Thẩm Mạn Cửu bị hắn bắt ở bên cạnh, cô liền hiểu rõ thân thể của hắn, trên người chồng chất vết thương cũ, thường xuyên đau đến ngủ không yên.
Lúc này hắn sẽ ôm cô, trêu chọc cô, ở bên tai ái muội triền miên: “Tiểu Cửu, có em mới không đau.”
Hắn đau, cũng muốn cô đau.
Cầm thú.
“Để tôi bảo trước tài xế đưa cậu về nhà nhé, tôi thấy sắc mặt cậu rất kém.” Cố Kinh Mặc tiếp tục mở miệng.
“Nửa trận sau khi nào bắt đầu?”
Cố Kinh Mặc giơ tay nhìn đồng hồ: “Chắc là 7 giờ tối, bây giờ vẫn còn sớm, cậu đi về trước đi.” Hắn cười vỗ vỗ vai Thẩm Mạn Cửu: “Tiểu công chúa của chúng ta không nên xem mấy trò máu me này.”
Thẩm Mạn Cửu rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, một lúc lâu sau gật gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”
Mỗi người có một mệnh riêng, cô không nghĩ tới chuyện lại cùng Tần Chước dính dáng đến nhau nữa.
Có thể thắng được trận đấu đó hay không, có thể giữ được mạng hay không, đều là tạo hóa của hắn, cô sẽ không quản nữa.
Thẩm gia.
Thẩm Mạn Cửu trở về liền lên giường nghỉ ngơi, nhưng nhắm mắt lại liền bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong mộng tất cả đều là Tần Chước.
Hắn luôn luôn dọa cô.
Có một lần chạy trốn bị hắn bắt được, hắn dắt theo hai con chó săn hung ác kia trở về, hai con chó ấy chỉ dịu ngoan như mèo trước mặt Tần Chước, vừa thấy Thẩm Mạn Cửu liền bắt đầu nhe răng trợn mắt, bộc lộ bộ mặt thật dữ tợn của mình.
Giọng nói Tần Chước nhẹ nhàng: “Về sau tôi sẽ đem chúng nó nuôi ở trong nhà, nếu ai chạy loạn bị chó cắn thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Trong mắt hắn đầy ác liệt xấu xa, duỗi tay vỗ vỗ đầu chó săn ngăn lại hành vi nhe răng thị uy với Thẩm Mạn Cửu: “Hung dữ như vậy, không biết có mắc bệnh dại hay không.”
Thẩm Mạn Cửu sợ tới mức vài ngày không ra khỏi cửa, sau này cô mới biết được Tần Chước chỉ đem chúng nó nhốt ở trong lồng sắt.
Còn có một lần hắn bắt lấy mắt cá chân của cô, sau một lúc lâu quan sát vuốt ve, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tiểu Cửu, em nói xem tôi nên đeo cho em một dây xích khoá chặt chân em ở trên giường hay là trực tiếp bẻ gãy nó?”
Hắn đôi khi cũng sẽ lộ ra dáng vẻ yếu ớt vô cùng, đuôi mắt hồng hồng, gắt gao ôm chặt cô, dùng ngữ khí gần như khẩn cầu nói: “Tiểu Cửu, em thích tôi nhiều thêm một chút được không?”
……
Trong mộng từng cảnh chân thật lại hỗn loạn, Thẩm Mạn Cửu cảm thấy chính mình như đang chìm hãm và bị bao quanh bởi màn sương đen dày đặc, hít thở không thông, luẩn quẩn tìm không thấy đường.
Cô lại lần nữa mơ thấy hình ảnh cuối cùng của đời trước, Tần Chước dùng đao đâm vào cổ mình, máu tươi bắn tung tóe trên ngực cô, lồng ngực truyền đến nỗi đau đớn kịch liệt.
Thẩm Mạn Cửu từ trong mộng bừng tỉnh, gắt gao ấn chặt ngực, mới phát hiện loại đau đớn này không phải là nằm mơ, mà là cơn đau nhức chân thật.
Bị thương sao? Vì cái gì mà chỗ này vẫn luôn đau âm ỉ như vậy chứ.
Cô nghĩ một chút liền kéo áo của mình, cúi đầu bất thình lình phát hiện trên da có thêm rất nhiều dấu vết màu đỏ, như là những giọt máu rơi xuống, bắn thành một đóa hoa máu xinh đẹp.
Thẩm Mạn Cửu nhíu mày, dùng tay chà xát, không chút sứt mẻ.
Này hẳn là nơi mà cơn đau của cô phát ra, nhưng vì sao lại như vậy?
Thẩm Mạn Cửu cố nén đau đớn xuống giường rót một cốc nước, thoáng nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ vào số tám.
Cô ngủ một giấc lâu như vậy?
Tay Thẩm Mạn Cửu nắm chặt cái ly run nhè nhẹ, Tần Chước hắn…
Thẩm Mạn Cửu lắc lắc đầu, mắng một câu mình thật không có tiền đồ, đã sống lại rồi mà còn nghĩ tới hắn làm gì?
Hắn như thế nào cũng không liên quan đến mình.
Kiếp trước bởi vì đau lòng cho hắn, cuối cùng chọc phải ác ma, chính mình đẩy bản thân vào đống lửa.
Cô giúp Tần Chước chi trả một khoản phí vi phạm hợp đồng kếch xù, đem sự tự do, quyền lợi được khống chế sinh tử trả hết lại cho hắn.
Thiếu niên kiêu căng quật cường, hắn nói: “Tôi không cần người khác bố thí.”
Thẩm Mạn Cửu lắc đầu: “Không phải bố thí, chỉ là cảm thấy anh hẳn nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu không chúng ta lập ra một ước định, năm năm hoặc là mười năm sau, nếu anh có được thành tựu của bản thân rồi thì trả lại gấp đôi cho tôi.”
Tần Chước như cũ quật cường kiên trì, ánh mắt bướng bỉnh, không chịu tiếp thu.
Thẩm Mạn Cửu nói: “Khoảng thời gian trước thiếu chút nữa tôi bị người ta bắt cóc, rất nguy hiểm, nếu không chúng ta làm một cuộc trao đổi, anh tới bảo vệ tôi thì thế nào?”
Ánh mắt thiếu niên cuối cùng hơi hơi dao động, sau một lúc lâu gật đầu: “Được, bảo vệ trong bao lâu?”
Thần sắc hắn nghiêm túc căng chặt, Thẩm Mạn Cửu cố ý giúp hắn hòa hoãn không khí, nửa nói giỡn mà cười: “Cả đời được không?”
Nào ngờ thần sắc Tần Chước càng thêm nghiêm túc mà trả lời cô hai chữ: “Có thể.”
Sau này Tần Chước thật sự vẫn luôn ở phía sau yên lặng bảo vệ cô mỗi ngày.
Tuy rằng một câu cũng không có, nhưng mỗi lần nhìn đến thân ảnh cách đó không xa, Thẩm Mạn Cửu đều cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Sau khi Thẩm Mạn Cửu tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị xuất ngoại đi du học.
Cô nói với Tần Chước: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho anh nhiều rồi, tôi sắp xuất ngoại, về sau anh không cần tới nữa.”
Thiếu niên rũ mắt trầm mặc thật lâu, lông mi đen nhánh che khuất thần sắc trong mắt.
Qua sau một lúc lâu, Tần Chước trầm giọng hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Thẩm Mạn Cửu cười cười, nhẹ nhàng ôm thiếu niên trước mắt một cái: “Chỉ là tạm thời mà thôi, nói không chừng về sau còn gặp lại.”
Tần Chước thanh âm rất thấp, cơ hồ thổi tan ở trong gió: “Không phải nói cả đời sao?”
Thấp đến mức Thẩm Mạn Cửu không nghe rõ lời hắn nói.
Lúc Thẩm Mạn Cửu truy hỏi hắn nói gì đó, hắn lại im miệng không nói nữa.
Trước khi đi Thẩm Mạn Cửu tặng cho Tần Chước một bộ quần áo, cô tự mình chọn, cô biết Tần Chước kiêu căng bướng bỉnh, quà tặng quý giá quá chưa chắc hắn chịu nhận.
Sau này hắn trở thành Tần tiên sinh vạn người kính ngưỡng, mỗi khi tham dự những trường hợp quan trọng vẫn luôn mặc bộ quần áo ấy trên người.
Hắn sợ mặc lâu một bộ quần áo thì sẽ hư, còn thuê người phục khắc lại vài bộ giống nhau như đúc.
Có phóng viên phát hiện điểm này, hỏi hắn vì sao thích mặc bộ quần áo này như vậy, là có điều gì đặc biệt sâu xa sao?
Tần Chước thần sắc nhàn nhạt, mặt mày giãn ra không giấu được ôn nhu tình yêu, nhẹ nhàng vuốt ve nút thắt cổ tay áo: “Cô ấy tặng, thói quen, tựa như cô ấy vẫn luôn ở cạnh tôi.”
Đáng tiếc Thẩm Mạn Cửu chưa bao giờ xem bất kì tin tức hay phỏng vấn nào liên quan đến Tần Chước.
Năm đó Thẩm Mạn Cửu còn viết một câu nói đưa cho Tần Chước, người cùng cây rất giống nhau, càng hướng cao tới ánh mặt trời, rễ cây càng phải cắm chặt duỗi về nơi hắc ám dưới nền đất.
Những lời này Tần Chước chưa bao giờ quên.
Tần Chước vẫn luôn cảm thấy, hắn có thể bò ra từ vũng bùn hắc ám, toàn là dựa vào Thẩm Mạn Cửu chống đỡ, cô chính là ánh mặt trời trên cao mà hắn đang hướng đến, bởi vì quá muốn chạm vào cô, mới liều mạng bò về phía trước.
Đối với Thẩm Mạn Cửu mà nói, những chuyện cô có thể làm lúc ấy bất quá chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, lời nói cũng vì xuất phát từ trong lòng, càng chưa trở thành bất kì loại ước định nào, cũng không nghĩ tới muốn hắn phải hồi báo cho mình.
Còn số tiền lấy lại sự tự do cho hắn đích xác không nhỏ, nhưng đối với đại tiểu thư Thẩm gia, thật sự không tính là gì.
Sau này Thẩm gia xảy ra chuyện, Tần Chước quả thật đem sự giúp đỡ năm đó trả lại gấp bội cho cô, cũng trả lại cho Thẩm gia.
Đi kèm với cái trả ơn ấy còn có sự chiếm hữu với cô.