Chương 68: Hạn Đến
” Trời đất, không thể tin nổi tớ có cơ hội cùng Hàn ca tham gia hoạt động này! Mới đầu cứ tưởng lại xếp chung với cha nội khó tính nào nữa cơ chứ! ” Tiểu Chấn bám dính hắn than thở, thật sự vui muốn chết a.
Quân Thiên Hàn nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng doạ người kia của một trong hai nam sinh bóng rổ cùng phòng kia, liếc Tiểu Chấn mấy lần liền không nói nữa. Chắc sẽ ổn thôi, cũng chẳng đáng sợ mấy với cậu ta đâu nhỉ?
Đề tài này được tổng duyệt khá quan tâm, có lẽ sẽ vượt qua kì thi cấp trường. Vì nó mới mẻ, lại liên quan đến sinh học, do đó mà nhóm Quân Thiên Hàn quyết định nhờ cả sự can thiệp bên phía các nhà nghiên cứu. Đương nhiên mọi người đề cử hắn làm trưởng nhóm, về vấn đề này Thiên Hàn không có ý kiến.
Nguyên cả buổi sáng bận rộn với mấy thứ ống nghiệm này, làm bài khảo sát cũng mất quá nhiều thời gian. Đến khi chia tay nhau trở về lớp học đã qua giờ trưa, hành lang ít nhiều bao trùm bởi sự yên tĩnh. Hắn đứng trước cửa lớp, cúi đầu với giáo viên trợ giảng một cái, ông tươi cười giơ tay kêu hắn có thể vào.
Lãnh Ý Nam đang mải dặm lại lớp kem nền bị hỏng, bỗng mở to mắt nhìn bóng dáng cao lớn kia. Cơ thể cô ta như điện giật tác động, nhào tới phía hắn. Quân Thiên Hàn không ngu, lập tức nhanh như chớp né đi, ả mất đà ngã phịch xuống đất, một mảnh da trên tay trầy xước, bị rách mất. Lãnh Ý Nam đau đớn nhìn hắn, miệng còn chưa thốt ra lời nào liền thấy người đàn ông kia lạnh lùng mở miệng: ” Đang trong tiết học, đừng làm chuyện ngu ngốc. “
Hắn là cảnh cáo, chân chính mà cảnh cáo cô ta. Sau đó liền tìm một chỗ trống ngồi xuống. Trùng hợp người bên cạnh là lớp phó vốn mến mộ tài năng của hắn, cô thản nhiên đưa sách của mình qua, tinh nghịch nháy mắt vài cái: ” Quân Thiên Hàn, có bài này tôi chưa hiểu lắm, cậu giúp một chút được không? “
Hắn gật đầu, vốn chẳng có chút bài xích gì, trực tiếp cầm lấy bút giải đề, trọn vẹn vài phút không giải thích gì thêm. Nữ sinh kia bất đắc dĩ lắc đầu, cầm tờ lời giải được đưa tới, tập trung quan sát cách làm, cũng không quên cảm ơn hắn mấy câu. Cô cúi xuống bấm lia lịa vào khung chat tin nhắn trên điện thoại:
– Chết tâm đi, người ta tuy tốt, nhưng siêu siêu lạnh lùng, là hạng người cái gì cũng không bận tâm. Lát đừng có ngu ngốc chặn đường tỏ tình đấy nhá! Mày khóc ra đấy tao không dỗ đâu nhé <3
Lãnh Ý Nam thẫn thờ nhìn hắn, cô ả làm sao muốn làm Quân Thiên Hàn tức giận, đành hậm hực siết chặt tay bước về chỗ ngồi. Cố tình lại đẩy một bạn học khác ra ở vị trí gần ngay sau lưng hắn.
Ngả lưng là ngủ, chuông reo tan tiết vẫn cứ ngủ, Lãnh Ý Nam lại không dám đánh thức hắn, đành ngậm ngùi chờ đến khi tan học. Cô ả khó chịu bấm đầu bút, móng tay liên tục va vào nhau vang lên âm thanh lách tách, vài giờ này trôi qua quá lâu! Tiếng giảng bài trên bục càng làm cô ta bực bội, nam sinh ngồi cạnh đã bài xích mà đổi chỗ, có thế nào cũng vô pháp chịu đựng con người này.
Tan học, hắn quy củ giờ giấc bật dậy, khoác cặp trên vai ra khỏi lớp, bị Lãnh Ý Nam giữ lại. Quân Thiên Hàn nhăn mày, giọng nói phát ra lạnh nhạt hơn cả: ” Có chuyện gì? “
” Em… em đến để tìm anh mà. Mấy ngày nay sao anh không đi học vậy hả? “
Giải thích ư? Hắn không có rảnh, hơn nữa cũng chẳng lí do gì phải nêu hành tung cho một con người xa lạ vậy được. Quân Thiên Hàn còn chưa ra tay với cô ta là quá nhân nhượng rồi. Người dưng à, quan hệ kẻ thù nghe có vẻ xác thực hơn.
Cô ta nhìn hắn không chút để tâm rời đi, chôn chân tại chỗ tiến thêm một bước cũng chẳng dám, thế mà cả gan chạy theo đến tận kí túc xá nam sinh, vừa bước lên lầu liền bị bảo vệ bên dưới chặn lại.
” Này em sinh viên kia, em là nữ ai cho đi lung tung vào đây? Không thấy bảng đề à, lạc đường hay mù rồi? ” Ông ta chẳng phải dạng người hiền lành gì, lập tức lớn tiếng dơ cây gậy trong tay lên chỉ thẳng mặt ả.
Lãnh Ý Nam tức giận trợn mắt nhìn bảo vệ, lớn tiếng phản bác: ” Bạn trai tôi ở đây, cớ gì không được vào? “
” Cái gì? ” Ông ta ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định mình không có nghe nhầm: ” Cô có vấn đề đúng không? Trường nghiêm cấm yêu đương độ tuổi này, đừng có mà lấy lí do vớ vẩn. Mau đi về cho tôi, luyên thuyên cái gì không biết. “
Cô ả muốn bất chấp tiến vào liền vô lực, luyến tiếc rời đi, trong lòng ghim bảo vệ này mấy dấu chấm đỏ to đùng. Ông không để tâm, cười ha hả uống nốt tách trà dang dở, bật cái đài cũ kỹ đã rè bên cạnh lên, một bản nhạc cổ điển phát ra, từng âm tiết êm tai lặng lẽ bị ánh chiều tà nuốt chửng.
” Aida… hạn đến hạn đến… năm nào cũng dính vài đứa, cái mạng già này… hài… “