Chương 71: Tỉnh lại
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ lọt vào phòng khiến cô tỉnh giấc. Ông trời quả thật rất ưu ái cô bị tông xe nhưng chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đêm cơ thể cô cũng dần bình phục rồi. Cô ngước nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh giường không khỏi xót xa. Trông anh tiểu tuỵ, nhếch nhác quá! Chắc chắn đã nhiều ngày không nghỉ ngơi nên mới ốm đi hẳn.
Cô vươn tay vuốt nhẹ mái tóc anh cho gọn gàng, cảm nhận sự va chạm nhẹ anh bất ngờ tỉnh giấc.
“Ưm… Tiểu Sênh…em tỉnh rồi, em cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?”.
“Em không sao”.
Tự nhiên cô khóc nức lên khiến anh bối rối.
“Vũ Khiêm…em rất sợ… rất sợ không còn nhìn thấy anh nữa”.
“Đừng khóc, không sao rồi. Anh hứa từ nay về sau sẽ bảo vệ em thật tốt”.
“Vũ Khiêm, làm hại anh lo lắng cho em. Nhìn anh như vậy em rất xót”.
“Ngoan. Đừng khóc nữa ba mẹ em thấy sẽ đau lòng đó”.
“Ừm”.
Cô gật đầu gạt đi nước mắt, anh nhìn cô chiều mến đôi mắt long lanh ngấn lệ khiến tim anh nhói lòng.
“Em có đói không? Muốn ăn gì để anh mua cho”.
“Em không đói…”
Bỗng bụng cô reo lên ục ục ục trời ơi sao có thể lúc này được thực mất mặt muốn chết mà.
Nhìn biểu hiện của cô anh không nhịn được mà cười.
“Muốn ăn gì anh mua cho”.
“Một cái pizza cỡ lớn, một đùi gà và li trà sữa.”
Máu tham ăn trỗi dậy khiến cô đọc trôi chảy hết đống thức ăn vừa nói mắt cô lại sáng lên chẳng khác gì đứa trẻ lên ba cả.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi anh đi mua ngay”.
Tiết Vũ Khiêm đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước ra cửa thì nhìn thấy anh ba của cô.
“Tiết tổng, anh đi đâu vậy?”.
“Tiểu Sênh dậy rồi, em ấy nói đói bụng nên tôi đi mua vài món em ấy thích ăn”.
“Làm phiền anh rồi, cả buổi tối không nghỉ ngơi trưa nay anh về đi nghỉ đi để tôi trông con bé”.
“Không sao, Bạch nhị thiếu anh vào thăm em ấy đi, tôi mua rồi về ngay”.
Chí Lượng gật đầu vỗ vai anh rồi mở cửa bước vào.
“Tiểu Sênh”.
“Anh ba, anh đến lúc nào vậy?”.
“Anh mới đến thôi, em cảm thấy khoẻ hơn chưa? Có khó chịu chỗ nào không?”.
“Em không sao…Ấy…Kiều Mạn, anh ba anh có biết cô bé ở cùng em giờ ở phòng nào không?”.
Đang nói chuyện thì cô chợt nhớ đến Kiều Mạn.
“Em nói cô bé ngốc nghếch kia phải không?”.
Chí Lượng vén màn lên chỉ tay về phía bên cạnh. Nhìn thấy cô bé bình ổn nằm trên giường cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm lo chết được, thì ra em ấy nằm bên cạnh”.
“Cô bé đó là ai vậy?”.
“Cô bé là Kiều Mạn, là cháu gái của Kiều lão thư sỹ, mẹ cô bé đã mất từ lúc cô bé còn nhỏ, Kiều gia không chấp nhận cô bé vì cha con bé có vợ mới nên hắt hủi đối xử với cô bé rất tệ nhưng Kiều lão thư sỹ lại rất thương Kiều Mạn, một năm trước mất tích không rõ tung tích lúc em bị bọn bắt cóc bắt giữ đã vô tình nhìn thấy cô bé, chắc chắn bọn chúng đã hành hạ cô bé nên cô bé mắc chứng tự bế”.
“Thì ra là vậy… sao em biết cô bé này?”.
Anh cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Trước đây em có xem tin tức trên báo, trên báo có để thông tin và hình ảnh nên em mới nhận ra…”
Cô đảo mắt gãi đầu nói.
“Khi cô bé tỉnh lại, anh sẽ cho người liên lạc với Kiều gia đưa cô bé về nhà”.
“Anh ba, cô bé rất đáng yêu đúng không?”.
Cô nhìn anh mình rồi lại nhìn cô bé mỉm cười gian xảo nói.
“Đáng yêu. Bác sĩ bảo con bé có vấn đề về tâm lý sau này sẽ ngây ngây dại dại”.
“Cái gì?”
Không phải mắc chứng tự bế thôi sao, sao bây giờ thành kẻ ngốc luôn rồi. Chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của cô làm thay đổi tương lai…