Chương 192: Kết bạn
Bạch Nhất Hàm nói: “Bộ Mặt Trời chỉ chiếu mỗi bà ta sao? Quả thực không thể hiểu được, đúng rồi, sao đột nhiên anh lại hiểu rõ bà ta quá vậy?”
Mục Tĩnh Viễn nhịn không được nhéo mũi cậu khẽ cười nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu muốn lập ra kế hoạch bất khả chiến bại, chìa khóa cốt lõi là phải hiểu biết kẻ địch. Hạ Nguyên cùng lắm chỉ là một tên miệng lưỡi trơn tru, hèn nhát mà lòng tham không đáy, đối thủ thật sự của chúng ta là Nghiêm Miểu, bà ta tàn nhẫn độc ác hơn em nghĩ nhiều.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Ừ ừ, anh nói chí phải, sau khi bên anh rồi, em thấy đầu óc mình càng ngày càng kém.”
Mục Tĩnh Viễn cười nói: “Đầu óc em kém chỗ nào, chỉ là em không muốn sử dụng thôi, anh rất vui khi em có thể như vậy.”
Bạch Nhất Hàm mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại rất vui?”
Ý cười bên môi Mục Tĩnh Viễn càng sâu: ” Vì như vậy chứng tỏ em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.”
Bạch Nhất Hàm ho nhẹ một tiếng nói: “Đó là dĩ nhiên, em mà không tin anh thì tin ai chứ? Khụ, cái đó, uống nhiều nước ép quá rồi, em phải đi vệ sinh.”
Mục Tĩnh Viễn buông chén rượu nói: “Được, anh đi cùng em.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Không cần, đâu phải em chưa từng đến Nghiêm gia, đi vệ sinh còn bị lạc được hay sao? Anh cứ chờ em một lát, chút nữa em về liền.”
Mục Tĩnh Viễn đỡ bờ vai của cậu nói: “Để anh đi cùng em, mình đi thôi.”
Bạch Nhất Hàm chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía nhà vệ sinh, nhưng mới vừa đi được hai bước liền nghe thấy một giọng nói vang dội hô lớn: “Mục tổng!”
Hai người quay đầu lại, thấy là một người đàn ông trung niên tây trang phẳng phiu nâng ly rượu bước nhanh tới, sau đó đặt ly rượu xuống rồi dùng cả hai tay bắt tay với Mục Tĩnh Viễn, cười chào hỏi: “Mục tổng, đã lâu không gặp!”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: “Trương tổng.”
Trương tổng lại bắt tay với Bạch Nhất Hàm cười nói: “Phong thái của Bạch tam thiếu quả là ngày một xuất chúng.”
Bạch Nhất Hàm khách khí cười đáp: “Nào có, Trương tổng quá khen.”
Trương tổng cười ha ha nói: “Làm sao được? Những lời Trương mỗ tôi nói đều là thật lòng, Mục tổng và Bạch tam thiếu đứng chung một chỗ, thật là duyên trời tác hợp, làm người khác hâm mộ không thôi!”
Trên mặt Mục Tĩnh Viễn lộ một tia ý cười, nói: “Trương tổng khách khí.”
Trương tổng vội nói: “Nào có, chỉ nói lời thật lòng thôi, Mục tổng này, không biết hạng mục Bích Thủy viên……”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nghe vài câu, ngay lúc Trương tổng cuối cùng cũng tạm dừng thì nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Mục Tĩnh Viễn lên tiếng: “Hai người cứ nói chuyện trước.”
Sau đó lại nói với Trương tổng: “Xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”
Trương tổng vội nói: “Bạch tam thiếu xin cứ tự nhiên.”
Mục Tĩnh Viễn bước về phía Bạch Nhất Hàm một bước, bị cậu không tiếng động ngăn lại, mỉm cười nói: “Chờ em một xíu thôi.”
Mục Tĩnh Viễn chỉ đành dừng bước, nhìn Bạch Nhất Hàm rời đi, quay đầu lại tiếp tục thảo luận cùng Trương tổng.
Bạch Nhất Hàm mở vòi nước, khi đang rửa tay cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, nhưng người nọ không đi về phía bồn tiểu bên kia mà lại đến đứng sau lưng cậu.
Bạch Nhất Hàm lắc lắc tay rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong gương Tề Minh Dương đang đứng phía sau, còn đang mỉm cười với mình trong gương.
Không thể không nói Tề Minh Dương kỳ thật trông không tồi tẹo nào, lông mày của hắn cũng không quá rậm, tạo hình kiếm hơi hướng lên, đôi mắt có chút giống Tần Phong, hẹp dài, giấu giếm tinh quang, chỉ là không có sự lười nhác như thể không bao giờ tỉnh ngủ như trong mắt Tần Phong, sống mũi cao thẳng, dưới nữa là hai mảnh môi mỏng nhàn nhạt giống lưỡi đao. Với tướng mạo này, ngày thường dù là khi cười cũng sẽ cho người ta một loại cảm giác cả người bọc đầy gai nhọn.
Hắn rất cao, không thấp hơn Mục Tĩnh Viễn bao nhiêu, khung xương cũng không lớn, mặc một bộ âu phục ôm sát màu sẫm làm vòng eo trông rất gầy, hai chân thẳng tắp thon dài.
Hắn đứng sau lưng Bạch Nhất Hàm, cao hơn cậu gần một cái đầu, từ trong gương nhìn lại, nếu xem nhẹ biểu cảm của Bạch Nhất Hàm mà nói, tư thế cả hai trông có chút mập mờ.
Nói thật Bạch Nhất Hàm chưa từng thấy Tề Minh Dương cười như vậy bao giờ, cậu cùng Mục Tĩnh Viễn đều nhất trí đánh giá Tề Minh Dương là một con dao, con dao hai lưỡi, trong xương cốt cất dấu một loại điên cuồng thà tự làm mình bị thương một ngàn cũng muốn diệt địch tám trăm. Người ta đều nói tâm sinh tướng, câu này rất thích hợp dùng để miêu tả Tề Minh Dương, diện mạo tựa như một thanh kiếm sắc bén, dù có cười thì ý cười cũng vĩnh viễn không chạm đến đáy mắt, hơn nữa ngũ quan sắc bén, ở cạnh hắn luôn có ảo giác sẽ bị hắn chém trông giây lát.
Nhưng giờ phút này anh ta cười mà hàng mi cong cong, hai bên khóe môi nhếch lên tự nhiên, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười dịu dàng, ngay cả hàng lông mày nhếch lên cũng trông nhu hòa rất nhiều, nhìn qua thế nhưng có loại cảm giác như anh trai nhà bên.
Nhưng Bạch Nhất Hàm biết, người này bất luận cười thành bộ dáng gì, thì sự điên cuồng ngấm trong xương cốt vẫn luôn hiện hữu, huống hồ hắn ta có như thế nào cũng không liên quan đến mình.
Cậu rũ nước trên tay rồi rút khăn giấy lau lại, đồng thời kéo dãn khoảng cách với Tề Minh Dương, tự nhiên nói: “Tề tổng không có nhu cầu đi vệ sinh, vậy thì vào nhà vệ sinh để làm gì?”
Tề Minh Dương lúc này mới mang theo ý cười mở miệng nói: “Tôi thấy tam thiếu vào đây, nên đặc biệt vào muốn được ôn chuyện với cậu”.
Nhất Hàm vứt khăn giấy đã dùng vào thùng rác sau đó ngẩng đầu đáp lại: “Tề tổng nếu có chuyện muốn nói với tôi, hà tất gì phải chạy đến nơi này?”
Cậu nhìn quanh một vòng, lại nói: “Tôi nghĩ chỗ này cũng không phải nơi lý tưởng để bàn luận chuyện gì nhỉ? Hơn nữa, tôi tạm thời chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề thôi, Tề tổng gánh trên vai toàn bộ cơ đồ Tề gia, là rồng là phượng giữa người phàm, có gì để nói cùng một tên ăn chơi trác táng như tôi chứ?”
Tề Minh Dương hơi cười khổ: “Nếu tam thiếu xem như ăn chơi trác táng, vậy chẳng phải Hoa Thành này đều là bại hoại ư? Xem ra tam thiếu rất phòng bị tôi nhỉ.”
Hắn buông tay nói tiếp: “Tôi cũng không phải hổ báo sói dữ gì, chỉ là muốn kết bạn với tam thiếu thôi.”. truyen bac chien
Bạch Nhất Hàm khách khí cười: “Mọi người đều trong một vòng tròn, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, dĩ nhiên đều là bạn bè, Tề tổng tội gì ví bản thân là sói.”
Tề Minh Dương đi lên một bước nói: “Hẳn là tam thiếu có thể hiểu ý của tôi, cần gì phải đối đáp những lời sắc bén này? Bộc bạch chút nữa, cá nhân tôi vô cùng thưởng thức tính cách của tam thiếu, hy vọng có thể cùng tam thiếu trở thành bạn bè chân chính, tựa như……
…… Tần Phong, và Nam Sơn vậy.”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tôi kết giao bạn bè đều là dạng người vô tư, mọi người ghé vào vui vẻ với nhau, sao có thể so được Tề tổng, bạn bè đến đều là nhân vật chức to quyền trọng, Tề tổng kết bạn với tôi là hạ mình, thế nhưng tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh khi có thể được Tề tổng coi trọng. Thật ngại quá, Tĩnh Viễn còn đang đợi tôi, Tề tổng cứ tự nhiên, không quấy rầy.”
Cậu hơi loạng choạng bước ra ngoài, đi được hai bước thì quay người lại, đè thấp giọng nói: “Đúng rồi, Tề tổng vừa rồi nhắc tới Nam Sơn. Có một việc tôi còn muốn cảm ơn Tề tổng, chuyện Hứa Du Nhiên chính là Nam Sơn, cảm ơn Tề tổng có thể bảo mật. Chuyện này, Bạch Nhất Hàm tôi thiếu anh một ân tình.”
Tề Minh Dương mỉm cười nói: “Tam thiếu hà tất khách sáo với tôi thế chứ? Tam thiếu cùng Nam Sơn thật tâm làm bạn, tôi rất hâm mộ tình hữu nghị như vậy, giúp giữ cái bí mật nho nhỏ thì có tính là gì đâu?”
Hắn khẽ chớp mắt, thần sắc mang theo một chút nghịch ngợm vô tội, nói tiếp: “Tôi đoán chừng, tam thiếu coi trọng Nam Sơn như vậy hẳn là không muốn để người ngoài biết chuyện này, tôi chỉ là không muốn chạm vào giới hạn* của cậu, làm cậu càng thêm ghét tôi.”
(* bản qt “lôi khu” ý chỉ thứ không thích, điểm giới hạn mà động vào thì người đó sẽ bộc phát/bùng nổ.)
Bạch Nhất Hàm thần sắc lạnh lùng, cứng đờ khách khí: “Cảm ơn.”
Tề Minh Dương “phì” một tiếng rồi cười, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu yên tâm, tôi không hề có ý dùng chuyện này để uy hiếp gì cả. Tề Minh Dương tôi đây tuy rằng cũng không phải nhân vật khó lường gì, nhưng lời đã nói ra thì tuyệt đối không đổi ý. Hôm nay tôi ở đây hứa với cậu, bất luận lập trường sau này của tôi và cậu có như thế nào, thì chuyện của Nam Sơn tôi đều sẽ giấu nhẹm trong bụng, cậu có thể yên tâm.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, xoay người bước ra ngoài, vừa đi tới cửa, nghe được Tề Minh Dương ở sau lưng gọi: “Tam thiếu!”
Bạch Nhất Hàm đưa lưng về phía hắn dừng bước.
Tề Minh Dương nói: “Tôi hy vọng sẽ có một ngày, khi hai chúng ta gặp mặt tam thiếu có thể không gọi tôi là ‘ Tề tổng ‘, và cũng cho phép tôi gọi tên của cậu.”
Bạch Nhất Hàm hơi nghiêng đầu nói: “Tề tổng cứ đùa, gọi anh Tề tổng, là sự tôn trọng với anh, xin lỗi không tiếp được.”
Cậu mở cửa rồi sải bước ra ngoài, mới vừa đi không bao xa đã nghênh đón Mục Tĩnh Viễn đang đi tới đây tìm cậu.
Mục Tĩnh Viễn nhìn thấy cậu thì bất giác cười một cái, bước tới nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Đi WC mà lâu như vậy, anh còn tưởng em rơi vào trong đó luôn rồi, đang muốn tới giải cứu em đây.”
Bạch Nhất Hàm cũng cười lại nói: “Yên tâm, người em to như vầy, sẽ không bị lọt vào cống thoát nước đâu.”
Mục Tĩnh Viễn nhịn không được nhéo nhéo lỗ tai cậu, cười ví von: “Ai nha, thì ra em lại nói chuyện mất vệ sinh như vậy, còn muốn ngao du cống thoát nước một ngày sao hửm?”
Bạch Nhất Hàm trừng mắt anh: “Là anh nói em lọt vô nhà vệ sinh mà chẳng phải sao? Giờ ngược lại còn trách em nói chuyện mất vệ sinh? Em thấy anh là đang chán ghét em, không muốn cho em ăn gì hết thì có.”
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ vài tiếng, mềm giọng dỗ dành: “Ờ ờ, đều là anh sai, Đại vương bỏ qua cho anh đi.”
Bạch Nhất Hàm ngửa cổ lên nói: “Được thôi, niệm ngươi vi phạm lần đầu, tha cho ngươi lần này, chúng ta trở về đi.”
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu, đang định kéo cậu xoay người thì đột nhiên ánh mắt cứng đờ, thẳng sống lưng lại, ý cười nhẹ nhàng trên mặt cũng biến mất.
Tề Minh Dương chậm rãi từ trong nhà vệ sinh bước ra, treo lên nụ cười thương hiệu thường ngày của mình lên tiếng: “Mục tổng, thật trùng hợp.”
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: “Tề tổng, tâm tình không tồi?”
Tề Minh Dương gật đầu nói: “Có lẽ vừa rồi trùng hợp gặp được tam thiếu, hàn huyên vài câu, được nói chuyện với tam thiếu là một chuyện thật tuyệt diệu, làm cả người lẫn tinh thần vui sướng.”
Mục Tĩnh Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhất Hàm tốt tính, với người và vật luôn giữ lại vài phần thiện ý, nói chuyện với người khác cũng sẽ lưu chút đường sống để miễn làm người đó mất mặt. Phẩm chất này tuy rằng khó mà có được, nhưng tôi chỉ là người bình thường thôi, cứ luôn lo em ấy hiền lành quá sẽ bị người khác lừa. Dù sao thì, trên đời này cũng có nhiều kẻ vô lại đang ẩn mình.”
Trên mặt Tề Minh Dương treo nụ cười công thức hoá, gật đầu nói: “Mục tổng nói rất đúng, tính cách của tam thiếu tất nhiên là rất tốt, nhưng mà tôi tin rằng trên đời này sẽ không có ai nhẫn tâm khiến tam thiếu không vui.”
Mục Tĩnh Viễn nhìn hắn, thâm sâu khó lường nói: “Cũng không hẳn, phòng bị chút không bao giờ là sai, Tề tổng nói có phải không?”
Tề Minh Dương ý cười bất biến, nói: “Đó là đương nhiên.”