Chương 186: Thái độ của Tề Minh Dương
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan - Kim Sinh Duyên Thiển
- Chương 186: Thái độ của Tề Minh Dương
Mục Tĩnh Viễn nói: “Tề Minh Dương không đến mức vì Tề Tiệp mà đối chọi với chúng ta, mấy thứ này cũng chỉ tỏ thái độ của hắn mà thôi, hắn đang đợi chúng ta đến nói chuyện.”
Bạch Nhất Hàm không hiểu lắm.
Mục Tĩnh Viễn nắm tay cậu nói: “Tề Minh Dương tuy rằng hẹp hòi, nhưng làm người rất thận trọng. Hắn đúng là sẽ không nuốt trôi cục tức này, nhưng cũng sẽ làm đủ bước phòng thủ. Bên cạnh Nam Sơn có sự hiện diện của chúng ta cũng không phải bí mật. Hắn tấn công Sở Phương Minh theo hướng trận lôi đình, còn đối với Nam Sơn lại đi cách một vòng lớn mới tung ra mấy bản thảo biết rõ sẽ bị áp xuống này. Điều này đã biểu lộ thái độ của hắn, không đánh mà lui không phải tác phong của tên này, nhưng lại có đường sống để xoay chuyển.”
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ cười nói: “Chắc ruột trong bụng hắn đều thắt thành thòng lọng quá, trả thù còn nhiều chuyện như vậy, sống thế không mệt sao? Nói nữa, làm sao hắn biết được bản thảo sẽ bị áp xuống? Một khi thứ này tung ra ngoài, chẳng phải là hắn xé rách mặt với chúng ta.”
Mục Tĩnh Viễn nhún vai cười nói: “Cũng giống như anh có thể đoán được ý đồ của hắn vậy, trước đó anh điều động kiểm soát thông tin, hắn cũng có thể nghĩ đến.”
Bạch Nhất Hàm dựa cả người lên bàn làm việc, cười nói: “Tề Minh Dương con người này kỳ thật tâm tư kín đáo, thủ đoạn lại ngoan cường, cũng không thua gì anh với anh hai em, chỉ là hắn tính tình nóng nảy, quá dễ tức giận. Tính cách này đã vạch ra giới hạn khả năng của hắn, có chút không phóng khoáng, dẫn đến toàn bộ Tề gia cũng trông có chút yếu thế trong năm đại gia tộc.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Chỉ là ở trong năm đại gia tộc có vẻ yếu thế chút thôi. Tề gia ở Hoa Thành chung quy vẫn là sự hiện diện trên tầng cao. Huống hồ lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ngay cả khi Tề gia có suy bại thêm chút nữa, thì với Sở gia mà nói nó vẫn là một con quái vật khổng lồ mà không phải Sở Phương Minh có thể sai khiến. Mấy năm nay ông ta thuận buồm xuôi gió, chỉ có Tề Tiệp mới có thể cho gã bức bối. Ông ta gấp không chịu được muốn thoát khỏi Tề Tiệp, ngay lúc này nhìn thấy Nam Sơn thân cận với chúng ta nên mới có thể hoảng loạn gấp rút tìm tới cửa, muốn dựa vào chúng ta áp chế Tề Tiệp.”
Bạch Nhất Hàm buông tay cười nói: “Đáng tiếc là Nam Sơn không bị ông ta mua chuộc.”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu: “Có chúng ta ở đây, gã không thể ép Nam Sơn được, chiêu bài tình cảm có đánh nữa cũng không thông, Nam Sơn không thể bị thu phục, Tề Tiệp cũng trở mặt, lần này thật đúng là vừa mất vợ lại thiệt quân.”
Bạch Nhất Hàm bĩu môi nói: “Đáng đời, vậy còn bên phía Tề Minh Dương chúng ta phải làm gì bây giờ? Liên lạc với hắn sao?”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: “Không cần đâu em, dù sao hắn cũng dè chừng chúng ta, sẽ không dám ra tay kết liễu Nam Sơn, chúng ta không nói lời nào, hắn sẽ tự mình tìm đến.”
Bạch Nhất Hàm hoài nghi nói: “Hắn sẽ làm vậy sao?”
Mục Tĩnh Viễn nói: ” Làm chứ, hắn sẽ thăm dò thái độ của chúng ta, sau đó mới quyết định bước tiếp theo phải đi thế nào. Tóm lại, dù hắn có lại nổi giận cũng sẽ không vì Tề Tiệp mà trở mặt với chúng ta. Mặt lợi và hại, hắn vẫn còn phân biệt tường tận được.”
[…]
Trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại Thiên Địch( 天啊) Bạch Nhất Hàm dựa nghiêng người trên thân xe, dở khóc dở cười nói chuyện với đầu dây điện thoại bên kia: “Đồng chí Nghiêm Phái, là em hẹn anh ra đây nhá, giờ lại muốn cho anh leo cây hả?”
Nghiêm Phái ở đầu dây bên kia cầu xin khoan hồng: “Em rất xin lỗi anh Nhất Hàm, em cũng không cố ý đâu. Trường học có việc đột xuất, em cũng chẳng có cách nào, xin hãy tha thứ cho em.”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho em một lần vậy.”
Nghiêm Phái cười hì hì nói: “Em biết anh Nhất Hàm là tốt nhất mà, chúng ta hẹn hôm khác lại gặp nha.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Nếu em còn dám bỏ rơi anh lần nữa, hừ hừ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, em phải biết rằng, con người anh chính là làm biếng nhất.”
Nghiêm Phái vội nói: “Không đâu, không đâu mà, hôm nay là ngoài ý muốn thôi, lần sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống như hôm nay nữa.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy được rồi, em bận thì cứ đi đi, anh tới chỗ anh Chương giết thời gian một lát.”
Nghiêm Phái trộm cười hề hề nói: “Mục tổng cuối cùng cũng yên tâm để anh lái xe một mình rồi hả?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vẫn chưa đâu, là anh mất thời gian nài nỉ rất lâu anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý, quả thực là bất đắc dĩ mà.”
Nghiêm Phái cười nói: “Ảnh cũng là quan tâm anh thôi, sợ mình anh lái xe sẽ không an toàn, phốc……”
Bạch Nhất Hàm híp mắt nói: ” Vị đồng chí nhỏ à, em đúng thật……”
Nghiêm Phái ngưng cười một chút, lớn tiếng nói: “Ai nha có người gọi em, giờ em phải đi đây, hẹn gặp hôm khác, bái bai!
Sau khi tắt điện thoại, Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, người trong nhà luôn coi cậu như một đứa trẻ, thậm chí còn không cho cậu tự mình lái xe, làm cậu ra ngoài còn phải sai tài xế, thật bất tiện. Đáng giận chính là Mục Tĩnh Viễn thế mà hoàn toàn noi theo cái thói quen xấu này, lại thêm vụ lái xe xảy ra chuyện lúc trước nên anh luôn một mực không chịu cho cậu tự lái xe, làm hại cậu nhiều lần bị Nghiêm Phái cười nhạo, ngay cả Nghiêm Nham nói đến chuyện này trên mặt cũng mang vẻ trêu chọc. Cậu năn nỉ ỉ ôi thật lâu Mục Tĩnh Viễn mới miễn cưỡng đồng ý, còn bày vẻ mặt không yên tâm. Mới ra ngoài có một lát như vầy mà đã nhận được ba cuộc điện thoại từ người này rồi, dáng vẻ khẩn trương làm Bạch Nhất Hàm dở khóc dở cười. Cậu sắp tròn 25 tuổi đầu rồi, còn coi cậu như một đứa nhỏ sao? Nếu chuyện này mà nói ra ngoài thì bắt cậu giấu cái mặt già này đi đâu đây?
Cất điện thoại, cậu vừa định đi mở cửa xe, liền thấy một chiếc Bentley chậm rãi chạy lại. Chiếc xe dừng tại vị trí cách không xa xe cậu, cửa xe mở ra, Tề Minh Dương cất bước đi xuống, cười chào Bạch Nhất Hàm: “Tam thiếu, đã lâu không gặp.”
Bạch Nhất Hàm cũng lễ phép cười: “Tề tổng, đã lâu không gặp.”
Tề Minh Dương đi tới nói: “Tam thiếu ở đây là đang đợi ai sao? Tôi có thể giúp được gì không?”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Tề tổng khách khí, nhưng không cần đâu, giờ tôi phải đi đây, Tề tổng trăm công ngàn việc, nào giống tôi, là một con người rảnh rỗi luôn có thời gian đi loanh quanh, sao lại rảnh tới chỗ này?”
Tề Minh Dương nói: “Nào có, tam thiếu cũng quá khiêm tốn rồi. Không dối gạt tam thiếu, tôi vốn dĩ chỉ là đi ngang qua, vô tình thấy được một bóng người rất giống tam thiếu, nên liền quay đầu lại thử vận may, không ngờ đó thật sự là cậu.”
Bạch Nhất Hàm nhướng mày nói: “Ồ? Tề tổng tìm tôi có việc gì sao?”
Tề Minh Dương cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là bắt gặp nên lại đây ôn chuyện.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Cảm ơn sự yêu thích củaTề tổng, nhưng tôi còn có việc phải làm, không lãng phí thời gian của Tề tổng nữa, xin đi trước một bước.
Tề Minh Dương hơi đưa tay ra chắn một chút nói: “Tam thiếu dừng bước, tôi có một việc muốn xác nhận với tam thiếu một chút “
Bạch Nhất Hàm nói: “Tề tổng mời nói.”
Tề Minh Dương cười nói: “Không biết liệu tôi có may mắn để mời tam thiếu một ly cà phê?”
Bạch Nhất Hàm cười đáp: “Tề tổng khách sáo rồi, vậy đành cảm tạ.”
Tề Minh Dương giơ tay nói: “Tam thiếu, mời.”
Bên cạnh tòa trung tâm thương mại có một quán cà phê trông khá được, hai người đi vào đó ngồi xuống.
Bạch Nhất Hàm lên tiếng: “Tề tổng có chuyện đừng ngại cứ nói thẳng.”
Tề Minh Dương mỉm cười nói: “Tam thiếu hà tất phải nóng vội? Tam thiếu cùng Mục tổng luôn luôn như hình với bóng, hôm nay tôi cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, cơ hội được cùng uống cà phê với tam thiếu cũng không nhiều lắm đâu.”
Bạch Nhất Hàm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tề tổng có hơi quá lời rồi, tôi tự nhận cũng không phải là người cao quý gì, giao tình với Tề tổng cũng chưa tới mức chân thành với nhau, anh gọi tôi tới chắc không chỉ là muốn mời tôi uống ly cà phê, nói chuyện phiếm đâu phải không?”
Tề Minh Dương cũng không tức giận, ngược lại cười nhẹ nói: “Bạch tam thiếu nói chuyện quả nhiên sảng khoái. Vậy tốt thôi, tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay đúng lúc gặp Bạch tam thiếu, là có chuyện muốn chào hỏi với tam thiếu.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Chuyện gì?”
Tề Minh Dương thu liễm ý cười, lười nhác nói: “Hẳn tam thiếu đã sớm biết động thái gần đây của nhà họ Tề chúng tôi. Đó vốn là việc xấu trong nhà, nhưng ở trong cái vòng này của chúng ta đã nháo thành như vậy thì cũng chẳng cần phải giữ bí mật gì nữa, Sở Phương Minh khinh người quá đáng, nếu tôi nhẹ nhàng buông tha, chẳng khác nào nói người họ Tề chúng tôi dễ bắt nạt.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Chuyện này đúng là tôi có biết, nhưng nếu Sở Phương Minh dám khiêu khích Tề gia, thì nhận một ít giáo huấn cũng không gì đáng trách, chuyện này chẳng liên quan đến tôi.”
Tề Minh Dương lại mang lên mặt một chút ý cười, nói: “Tam thiếu là người hiểu lý lẽ, ý của tôi muốn nói tam thiếu nhất định đã sớm nhận ra. Tôi không nói đến Sở Phương Minh.”
Bạch Nhất Hàm nheo mắt, nói: “Anh là đang ám chỉ Nam Sơn?”
Tề Minh Dương nói: “Đúng vậy, anh ta là con hoang của Sở Phương Minh, sự tồn tại của anh ta là đang tát vào mặt nhà họ Tề. Tôi vốn định cùng nhau giải quyết, nhưng tôi lại tình cờ nghe được có vẻ như anh ta và tam thiếu có chút giao tình. Sẳn dịp hôm nay gặp mặt muốn cùng tam thiếu chào hỏi một lần.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Thật tốt khi phải nói cho Tề tổng biết rằng tôi và Nam Sơn không chỉ là ‘ có chút giao tình ‘. Nói thật với Tề tổng, tôi, Nghiêm Nham và Nghiêm Phái vốn là những người hâm mộ sách của y. Anh hẳn là biết y là dựa vào cái gì mà sống, ban đầu chúng tôi chỉ là bị thu hút bởi sách mà y viết, sau đó trời xui đất khiến mà được ở gần y, dần dần bị thu hút bởi nét đẹp nhân cách của y, bây giờ nói chúng tôi là bạn tri kỷ cũng không quá. Người xưa thường nói vì bạn bè có thể không tiếc cả mạng sống. Bạch Nhất Hàm tôi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng muốn noi theo một chút tinh thần hào hiệp của người xưa, dù cho không thể giúp bạn đến không tiếc cả mạng sống, nhưng vẫn có thể rút đao tương trợ.”
Tề Minh Dương khẽ cau mày nói: “Tam thiếu hà tất nói như vậy? Tề gia cùng Bạch gia tuy không thân thiết cho lắm, nhưng cũng không trở mặt nhau, hà tất vì một người không liên quan mà làm tổn hại hòa khí?”
Bạch Nhất Hàm duỗi một ngón tay thon dài lắc lắc, nói: “Không không không, Nam Sơn với tôi mà nói không phải là người không liên quan, chuyện của y, tôi không có khả năng sẽ khoanh tay đứng nhìn.”
Tề Minh Dương nói: “Cùng lắm chỉ là một đứa con ngoài giá thú, tam thiếu hà tất phải bảo vệ như vậy?”
Bạch Nhất Hàm giật giật khóe miệng, đánh lên một nụ cười: “Tề tổng tâm tư kín đáo, không bao giờ ra trận khi không nắm chắc phần thắng. Chuyện của Nam Sơn chắc đã được anh điều tra rõ ràng rồi, thân phận ‘ đứa con hoang ‘ này của y là từ đâu mà ra sao Tề tổng lại không biết được nhỉ? Tôi hiểu, đặt trước mặt mũi nhà họ Tề, thị phi đúng sai cũng không quan trọng, cho nên tôi cũng sẽ không nhắc lại với anh Nam Sơn là vô tội, cũng không muốn nói y căn bản không có tình cảm với Sở gia, người sinh ra không thể lựa chọn, nếu y đã đầu thai thành con của Sở Phương Minh, đó là chuyện bất đắc dĩ cả đời y. Nếu có thể, y còn hy vọng Sở Phương Minh mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt mình. Nhưng Tề tổng có lẽ không hiểu rõ về tôi, Bạch Nhất Hàm một khi kết bạn, không phải nhìn vào thân phận. Tôi mặc kệ y có là con ai, chỉ cần người trên một bàn cơm với tôi, tôi sẽ giúp thân không giúp lý, huống chi Nam Sơn cũng không phải là bên có lỗi.
Tề Minh Dương nói: “Tôi rất khâm phục sự chính trực của tam thiếu, nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan đến thể diện của Tề gia, về mặt nhân tình, tôi phải bận tâm ít một chút.”