Chương 184: Không cần cha 2
Gã chỉ có thể cười gượng gạo, vốn tưởng rằng Hứa Du Nhiên có thể thân cận với bọn họ, nhận nó về có thể đem tới sự giúp đỡ của mấy nhà, huống hồ gì Hứa Du Nhiên còn có khuôn mặt làm chỗ dựa vững chắc, chỉ cần gã biết tận dụng điểm này thì không lo không kiếm được lời. Không phải cái tên ngu xuẩn Hạ Nguyên kia cưới con gái Nghiêm gia, không tới mấy năm giá trị con người liền như nước đẩy thuyền sao? Đáng giận Tề Tiệp chỉ là con gái thuộc nhánh phụ của Tề gia, tuy rằng cũng là một trong năm đại gia tộc, nhưng Tề gia trong năm đại gia tộc vốn là thế yếu hơn, cô ta lại không phải trực hệ, năng lực vốn dĩ không thể đem so cùng Nghiêm Miểu, căn bản không thể giúp gã được gì nhiều. Nhưng cố tình tính khí còn lớn như vậy, gã đã sớm chịu đủ rồi, vốn tưởng đứa con coi như không tồn tại này may mắn làm quen được với mấy vị Thái Tử là thời của gã đã tới rồi, nhưng không ngờ rằng thằng con phản nghịch này lại có địch ý với gã sâu như vậy, thế mà hoàn toàn không mua chuộc được nó, ngược lại còn làm cho mấy vị Thái Tử này cũng nhằm vào gã!
Nghiêm Nham nói: “Lòng bàn tay mu bàn tay gì đó không cần phải nói nữa, một mình Du Nhiên sống ‘ bên ngoài ‘ cũng không phải ngày một ngày hai, Sở tổng nếu thật sự không đành lòng, cũng không cần chờ tới hôm nay, huống hồ…”
Anh cầm tay Hứa Du Nhiên, giọng nói cứng nhắc cũng trở nên ôn hòa: “Tôi và Du Nhiên đã xác định quan hệ, tuy rằng còn chưa kịp thông báo trong nhà, nhưng cũng là chuyện ván đã đóng thuyền. Từ nay về sau, tôi sẽ luôn bầu bạn chăm sóc anh ấy, tương lai chúng tôi kết hôn, người nhà của tôi liền thành người nhà của anh ấy, thời điểm cô đơn nhất đã qua đi, Sở tổng nếu thực sự có một chút tấm lòng người cha, cũng có thể buông xuống rồi.”
Sở Phương Minh bị tin tức này làm cho hoa mắt chóng mặt, thảo nào, một kẻ chẳng có gì như Hứa Du Nhiên khi không lại có thái độ cứng rắn với gã như vậy, cả việc làm đại thiếu gia nhà họ Sở cũng không có hứng thú, mấy người Thái Tử này lại bất thường bảo vệ nó như vậy, hóa ra là đã câu được nhị thiếu gia của Nghiêm gia! Trách chỉ trách lúc trước gã không phát hiện thằng con quái gở này vậy mà lại có năng lực lớn như vậy, không thể sớm thu nó vào tay!
Nghiêm Nham không đợi gã đáp liền tiếp lời: “Chuyện hôm nay coi như đến đây thôi, Du Nhiên đã có thái độ rất rõ ràng, anh ấy sẽ không quay về Sở gia, còn Sở tổng ngài, nói vậy cũng hiểu ngài hoàn toàn không thực hiện chút bổn phận của một người cha thì cũng không có quyền yêu cầu anh ấy phải làm bất cứ điều gì. Hy vọng về sau Sở tổng nếu không có sự đồng ý của Du Nhiên thì đừng vào nhà gặp mặt, miễn quấy rầy việc sáng tác của anh ấy.”
Anh kéo Hứa Du Nhiên đứng lên, đi ra ngoài được vài bước thì bất chợt quay đầu lại nói thêm: “Sở tổng, nước sông không phạm nước giếng đã là sức chịu đựng lớn nhất của tôi đối với thân phận cha ruột này của ông. Hy vọng chúng ta có thể chung sống hoà bình.”
Nói đến đây, Hứa Du Nhiên hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu mềm lòng nào, thái độ của cả bọn Nghiêm Nham lại cường ngạnh như vậy, Sở Phương Minh cũng biết chuyện bất thành. Đối mặt với mấy người này, gã không dám ra vẻ trưởng bối, dù có là không cam lòng, cũng không dám càn quấy nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tức giận đến cả mặt đều tái xanh.
Một bàn thức ăn đắt tiền chưa được động quá một ngụm, biểu hiện cho lần gặp mặt này không dễ chịu. Trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Phương Minh, sắc mặt ông âm trầm nghĩ, có những vị Thái Tử này hộ giá hộ tống, chỉ e rằng thật sự không có biện pháp nghĩ cách trên người thằng con này. Đáng giận rõ ràng nó là hạt giống của mình mà lại không chịu cho gã sử dụng. Khi nó về Sở gia, sau lưng có những người đó làm chỗ dựa, chẳng lẽ mình còn bạc đãi nó sao? Đây chẳng phải đôi bên đều có lợi à? Nhưng nó thế mà không biết điều, tình nguyện theo Nghiêm nhị thiếu cũng không chịu giúp cha nó một chút!
Đều là liên hôn, bản thân gã đã từ bỏ một người phụ nữ mỹ lệ trí thức như Hứa Cẩn Huyên để cưới lấy một người đàn bà vừa xấu vừa hung hãn chỉ thuộc nhánh phụ Tề gia. Mặc dù thành công làm gia chủ, nhưng cũng chỉ ngừng ở đó. Còn cái tên Hạ Nguyên tô son trát phấn kia lại tốt số dụ dỗ được cô con gái độc nhất của Nghiêm gia, kết hôn cùng lắm cũng chỉ vài năm, Hạ gia đã nhanh chóng lớn mạnh, ném lại Sở gia năm đó còn thắng bọn họ một bậc ở đằng sau! Điều này gã sao có thể cam tâm!
Nếu Hứa Du Nhiên lấy thân phận đại thiếu gia nhà họ Sở gả đến Nghiêm gia làm nam thê, bản thân mình làm thông gia còn sẽ thiếu chỗ tốt sao?
Huống chi nó còn chơi thân với người của hai nhà Bạch, Mục, có vấn đề gì còn không phải chỉ một câu là giải quyết được à? Có tầng quan hệ này, xem người đàn bà hung hăng giữ nhà đó có còn dám tác quai tác quái với mình không!
Cùng lắm là một nhánh phụ, chẳng hữu dụng gì mấy, tính khí lại không nhỏ, nhiều năm như vậy, gã cũng chịu đủ sự dồn nén của cô ta rồi, ngoại trừ cái thân phận ra, bất luận là dung mạo hay khí chất cô ta nào so được với Hứa Cẩn Huyên?
Nghĩ đến người con gái cười ôn nhu với mình năm đó, Sở Phương Minh trong lòng không khỏi dâng lên vài phần hoài niệm. Đáng tiếc cô ấy chết sớm, nếu có thể chờ tới bây giờ, gã nhất định sẽ không bạc đãi cô, dù cho không thể trực tiếp đưa về nhà, thì nuôi ở ngoài cũng được, con cọp cái không đẻ được con trai kia cũng không dám hó hé gì!
Thực ra gã là thật sự thích Hứa Cẩn Huyên, nhưng ai bảo cô chỉ là một bé gái mồ côi không quyền không thế, không thể cho mình bất luận sự hỗ trợ gì chứ? Vì đại cục, chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ cô ấy, sau này còn cùng anh cả tranh đoạt vị trí gia chủ, địa vị chưa vững vẫn cần Tề gia duy trì, ít nhất không thể trở mặt. Đối với Tề Tiệp, gã chỉ có thể nhẫn nhịn, chuyện của Hứa Cẩn Huyên cả nói cũng không dám nói, còn phải phòng bị trường hợp cô tìm tới cửa làm Tề Tiệp bất mãn, cũng may Hứa Cẩn Huyên là một cô gái hiểu chuyện, vẫn luôn an an phận phân vô thanh vô tức chưa từng tới tìm, còn lặng lẽ sinh một đứa con trai cho gã.
Đáng tiếc cô ấy không có số hưởng phúc, không chờ mình áp chế được Tề Tiệp thì đã sớm chết rồi, cô cái gì cũng tốt, vốn dĩ điều duy nhất gã không hài lòng với cô chính là không có lấy một xuất thân tốt. Nhưng giờ lại lòi thêm một điều nữa, chính là không thể giúp gã quản giáo tốt con trai, không biết cô dạy dỗ thế nào, tự nhiên dạy ra Hứa Du Nhiên tính cách phản nghịch! Nhìn trầm ngâm yên tĩnh, nhưng hễ nói ra câu nào là tức chết câu đó, cố tình còn có người chống lưng, sao gã có thể không tức giận!
Không được, dù coi như trước mắt không thể chụp Hứa Du Nhiên trong tay, nhưng dù thế nào mình cũng là cha ruột nó, quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ được, ân dưỡng dục là ân, nhưng ân sinh thành không phải cũng là ân hay sao? Nói đi nói lại, nó cũng không có khả năng cắt đứt hoàn toàn quan hệ với mình!
Hứa Du Nhiên từ nhỏ đã không có cha bên cạnh, mẹ cũng mất khi còn rất nhỏ, nói nó không khao khát tình thân thì ai mà tin? Giờ thì nó làm bộ làm tịch oán giận vậy thôi, chứ chờ qua một thời gian dài thử xem, không có khả năng là không mềm lòng. Đáng tiếc nó có mấy người Thái Tử kia che chở, chỉ cần không muốn xé rách mặt với họ thì không thể mạnh bạo, nếu không mình hạ mặt ăn nói nhỏ nhẹ làm gì? Tốt thôi, nể tình nó là con trai Hứa Cẩn Huyên sinh cho mình, lại có bản lĩnh làm quen với mấy vị Thái Tử, chỉ cần nó có thể thức thời, mình cũng không phải không thể tha thứ chút thói hư vặt vãnh của nó, rốt cuộc mấy năm nay chính mình xác thật không quản, trong lòng nó oán hận, cứ trút ra là được, chỉ hy vọng nó đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.
[…]
Trong nhà Hứa Du Nhiên, mọi người ngồi trên sô pha trong phòng khách, Hứa Du Nhiên cảm kích lên tiếng: “Vì chuyện nhà tôi mà khiến mọi người đều bị liên luỵ rồi.”
Nghiêm Phái nói: “Đại thần Nam Sơn sao anh lại nói vậy, còn khách sáo với tụi em làm gì?”
Bạch Nhất Hàm dựa vào tay vịn sô pha, sờ cằm nói: “Hôm nay đi gặp Sở Phương Minh anh có cảm nghĩ gì không? Như là có ý nghĩ muốn quay lại Sở gia? Nếu có, bọn em có thể giúp anh, hơn nữa có thể bảo đảm anh ở Sở gia nhất định sẽ không chịu thiệt.”
Nghiêm Nham quay đầu lại nhìn Hứa Du Nhiên, cầm tay y, Hứa Du Nhiên cũng trở tay nắm lấy, dùng sức rất lớn đến mức khớp xương đều có chút trắng bệch, y tự giễu cười một tiếng rồi lắc đầu nói: “Tôi họ Hứa, tới Sở gia làm gì? Hơn nữa, ông ta muốn tôi về cũng không phải bởi vì tôi là con ông ta, mà là vì tôi có giá trị lợi dụng. Tôi biết, nếu không có mọi người, suốt quãng đời còn lại ông ta cũng sẽ không nhận lại tôi.”
Bạch Nhất Hàm mím môi, không nói gì, Hứa Du Nhiên tâm sáng như gương, không bị tình thân làm mù quáng. Mặc dù người khác biết sẽ như vậy, nhưng anh ấy là người trong cuộc, còn vô cùng khát vọng tình thân, khó có thể nhìn nhận rõ ràng được như vậy. Bạch Nhất Hàm biết chắc rằng lời y nói không hề sai một ly. Ở kiếp trước, đến tận lúc Hứa Du Nhiên chết đi, Sở Phương Minh đều chưa từng lộ mặt. Không một ai biết y còn có một người cha, hơn nữa tro cốt Hứa Du Nhiên sau khi chết cũng không ai đến nhận, không biết đã bị Nghiêm Miểu đưa đi đâu, có được hạ táng hay không cũng chẳng biết nữa là.
Cậu vươn tay khẽ vỗ vỗ cánh tay Hứa Du Nhiên, thấp giọng nói: “Anh có thể nhìn thấu được như vậy là tốt rồi. Tuy nói lời này không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật. Con người như Sở Phương Minh, không có lợi thì không dậy sớm, từ nhỏ anh đã không ở cạnh ông ta rồi, tình cảm gã đối với anh thật sự rất có hạn.”
Nghiêm Phái bĩu môi nói: “Nhất Hàm anh hà tất phải nói dè chừng như vậy? Theo em thấy ông ta căn bản là không hề có tí tình cảm nào với đại thần Nam Sơn cả, anh coi hôm nay ông ta đã nói những gì? Em tức muốn chết, đại thần Nam Sơn không để ý tới ông ta là được rồi, nếu anh mà trúng viên đạn bọc đường đó mà theo ông ta về Sở gia, không biết chừng ngày hôm sau ông ta liền đem anh đi bán!”
Nghiêm Nham nhìn sắc mặt của Hứa Du Nhiên, trầm giọng nói: “Đừng nói bậy!”
Nghiêm Phái ủy khuất nhỏ giọng lầu bầu: “Hung dữ với em làm gì? Em đâu có nói bậy, lời thật thì khó nghe mà.”
Hứa Du Nhiên vỗ vào tay Nghiêm Nham, nói: “Không cần cẩn thận quá mức như vậy, lời Phái Phái nói đâu có sai, tôi cũng không yếu đuối như vậy. Ông ta thờ ơ hơn hai mươi năm, tôi cũng không trông mong gì đối với ông ta, lại nói tiếp, hôm nay Phái Phái bênh vực lẽ phải, thật ra đã trút giận cho tôi không ít.”
Nghiêm Phái được thần tượng khích lệ thì trong lòng nở hoa, nhưng lại rụt rè hơn, ấp úng nói: “Cũng không phải bênh vực lẽ phải, chỉ là nghĩ sao nói vậy, nghĩ đến đâu thì nói đến đó.”
Nghiêm Nham nói: “Hiếm khi em tự biết nhận thức về mình.”
Nghiêm Phái hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, tự nhiên khịa cô ở trước mặt đại thần Nam Sơn, đúng là quá đáng.
Bạch Nhất Hàm khẽ cười nói: “Như vậy cũng tốt, những lời này từ miệng Phái Phái nói ra lại thích hợp. Con bé là một cô gái nhỏ, dù có nói, Sở Phương Minh cũng chỉ có thể nghe mà thôi.”
Nghiêm Phái nói: “Vừa nhìn thấy bản mặt đạo đức giả của gã là em liền khó chịu, cứ vòng vo tam quốc đại thần Nam Sơn là con gã, ngoại trừ chuyện này thì không còn cái khác để nói.”
Nghiêm Nham lạnh lùng nói: “Thì trừ chuyện này ra, ông ta còn cái gì để nói nữa?”
Nghiêm Phái gật đầu nói: “Cũng đúng ha, ông ta cũng chỉ có thể nói tới nói lui cái đó thôi, vậy tính ra là em trách lầm ông ta rồi, haha.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Ông ta sẽ không từ bỏ đâu, một khối thịt mỡ to như vậy đặt ở trước mắt lại không xơi được, sao gã có thể cam tâm.”
Nghiêm Phái nói: “Không cam lòng thì cũng chẳng làm gì được, có chơi hết mình thì chúng ta cũng không sợ gã!”