Chương 182: Vị khách xấu
Lão gia nói: “Ông thấy con không hề kinh ngạc, con cũng biết chuyện này, phải không?”
Bạch Nhất Hàm cười gượng một tiếng, gật gật đầu, nói: “Con chỉ là cảm thấy người bị tên đó lừa kia rất đáng thương, đang yêu đương bình thường, không nghĩ tới tại sao lại bị biến thành tiểu tam, đây là trêu ai chọc ai chứ.”
Lão gia nói: “Đúng vậy, haiz, cánh rừng lớn, chim chóc gì đều có, người như vậy nhắc tới chỉ làm người khác nổi nóng thôi, chúng ta đừng nói tới tên đó nữa.”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Vậy ông cháu mình lại chơi thêm một ván nữa nha?”
Lão gia nói: “Được đó.”
Bạch Nhất Hàm xắn tay áo lên: “Lần này con nhất định phải rửa mối nhục xưa!”
Lão gia tử cười ha ha: “Nhóc con à, chuyện này thì hơi khó! Nhưng mà không sao, ông chấp con ba bước là được!”
Bạch Nhất Hàm vung tay lên từ chối: “Không cần! Con nhất định phải quang minh chính đại gỡ thua!”
Lão gia tử càng vui vẻ: “Được! Có chí khí! Vậy thì ông chỉ có thể bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch!”
[…]
Trần Hoành hành động mau lẹ, không đến hai ngày cửa nhà Hứa Du Nhiên đã được sửa lại như mới. Hứa Du Nhiên dọn về trong nhà mình, bạn trai mới ra lò-Nghiêm Nham cũng yên lặng đi theo, Hứa Du Nhiên làm bộ không phát hiện, cam chịu sự tồn tại của anh.
Từ sau khi Hứa Cẩn Huyên chết, Hứa Du Nhiên chưa từng trải qua loại cảm giác trong nhà ngoại trừ mình còn có một người khác sinh hoạt nữa. Trước đây Hạ Nguyên không qua đêm tại nhà y, kỳ thật giữa hai người thân mật cũng rất ít, bởi vì không biết vì sao, Hứa Du Nhiên với loại chuyện này có chút kháng cự, Hạ Nguyên vô cùng bất mãn điều đó, nhưng gã muốn sắm vai một người yêu biết săn sóc, đương nhiên không thể ép buộc y, hơn nữa mỗi lần gã lại đây, cũng không thể ở lại bao lâu.
Cho nên khi buổi sáng thức dậy nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Nghiêm Nham, y có một loại cảm giác kỳ diệu, có loại dục vọng muốn hôn lên môi cậu ấy.
Nghiêm Nham bị nhìn chằm chằm, cũng tỉnh lại, nhịn một lúc, rốt cuộc nhịn không được mở to mắt nhìn lại y, giọng nói chưa tỉnh ngủ mà hơi khàn khàn: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Du Nhiên vẫn đang xuất thần, theo bản năng trả lời: “Muốn hôn cậu.”
Trong lòng Nghiêm Nham hung hăng nhảy dựng, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Thì hôn đi.”
Hứa Du Nhiên phản ứng lại, cả đời y chưa bao giờ nói ra câu nào bạo như vậy, mặt mũi đều biến thành một khối vải đỏ, cười gượng một tiếng, yên lặng lùi về sau ấp úng nói: “A cái đó, cậu nghe lầm rồi.”
Nghiêm Nham giữ chặt cánh tay y, ôn nhu nói: “Không nghe lầm, hôn bạn trai của mình là quyền lợi chính đáng của anh thôi, hôn đi, cứ tự nhiên, em rất sẵn lòng.”
Hứa Du Nhiên dừng lại, nhưng rốt cuộc cũng không có gan tiến lên.
Nghiêm Nham khẽ thở dài một tiếng, cúi người khẽ hôn xuống khóe môi y, nhỏ giọng nói: “Thiếu nợ trước, chờ chúng ta đánh răng xong thì hôn lại.”
Hứa Du Nhiên “Vèo” một tiếng bật cười, đẩy anh ra một cái, nói: “Mau đứng lên đi, không phải muốn đi làm à?”
Nghiêm Nham dùng sức ôm y một chút rồi mới xoay người xuống giường đi rửa mặt.
Lúc đi làm, anh vẫn luôn trong một tâm thế phấn khởi phi diệu, thậm chí nhịn không được vào group chọc ghẹo Bạch Nhất Hàm.
【 Nghiêm Nham: Nhất Hàm, cậu đâu rồi? 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đây nè, sao vậy? 】
【 Nghiêm Nham: Tôi muốn hỏi chuyện này……, vẫn là thôi đi. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Làm sao vậy? Cậu cứ hỏi đi, có liên quan đến đại thần Nam Sơn hay sao? 】
【 Nghiêm Nham nói: Ừ, sáng sớm hai ngày nay anh ấy luôn nhân lúc tôi chưa tỉnh ngủ mà nhìn tôi chằm chằm, tôi không biết tâm tình anh ấy làm sao. 】
【 Phái tam gia: Còn có thể là tâm tình gì? Thích anh chứ còn gì nữa, anh đây là đang thể hiện hả? 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Phái Phái nói đúng, nhưng tôi cảm thấy còn có một nguyên nhân khác nữa chính là người như y sẽ tương đối không có cảm giác an toàn, lúc tôi mới vừa ở bên Tĩnh Viễn cũng như vậy, luôn muốn xác định rằng anh ấy có còn ở đây không. 】
【 Mục Tĩnh Viễn: Bây giờ thì sao? 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Bây giờ đương nhiên là hết rồi, bọn tôi đều đã kết hôn, tràn ngập cảm giác an toàn luôn! 】
【 Phái tam gia: Má ơi! Mục tổng! 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc:…… 丨! 】
【 Phái tam gia: Mục tổng cứ luôn theo dõi mà không xuất hiện, ngài như vậy là không tốt! 】
【 Phái tam gia: Mục tổng? 】
【 Phái tam gia: Người đâu? 】
【 Nghiêm Nham: Chắc lại đi ân ái rồi. 】
【 Phái tam gia: (” 0〇)0)” em lựa chọn đeo xích chó……】
【 Nghiêm Nham: Tiểu cô nương à, nói chuyện rụt rè chút đi. 】
【 Phái tam gia: Chờ em tìm được bạn trai rồi lại rụt rè đi. 】
【 Nghiêm Nham: Em như vậy tìm không được bạn trai đâu. 】
【 Phái tam gia: (” 0〇)0)” em tiếp tục chọn đeo xích chó……】
[…]
Khi tan tầm Nghiêm Nham bước chân là nhẹ nhàng, tâm tình vui vẻ, nhưng tâm trạng tốt này chỉ kéo dài cho đến khi anh đẩy cửa ra.
Trên bàn trà trong phòng khách nhà Hứa Du Nhiên bày hai ly nước, một mình Hứa Du Nhiên ngồi ở trên sô pha, rũ đầu xuất thần, ngay cả anh mở cửa rồi cũng không hề hay biết.
Nghiêm Nham đóng cửa lại, đi tới ngồi ở bên cạnh y, trầm giọng hỏi: “Trong nhà có khách tới sao? Ai tới?”
Nếu là Hạ Nguyên, Hứa Du Nhiên căn bản sẽ không mở cửa cho gã, càng miễn bàn là bưng trà rót nước cho gã uống. Huống hồ, hiện giờ Hạ Nguyên còn đang một mình dưỡng thương ở biệt thự riêng của gã, có người quan sát kè kè 24/24, căn bản không có khả năng tới gần đây. Nhưng Hứa Du Nhiên vốn không thân thiết gì với ai khác ngoài mấy người bọn họ, cũng sẽ không có khách nào khác tới nhà, nhìn trạng thái của Hứa Du Nhiên, vị khách này đến rõ ràng không làm y thấy vui vẻ.
Hứa Du Nhiên còn đang xuất thần, nghe được giọng nói của anh thì giật mình, lúc này mới phát hiện anh đã về, vội nói: “Cậu về rồi sao? Có đói bụng không? Để tôi đi nấu cơm.”
Nghiêm Nham kéo y lại, nhìn ly nước đối diện kia, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Là ai vào nhà?”
Hứa Du Nhiên cũng nhìn theo tầm mắt anh tới ly nước trên bàn, dùng sức cắn môi dưới.
Nghiêm Nham vội duỗi tay cứu vớt cánh môi dưới của y, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt hai cái mới âm trầm nói: “Là vị khách xấu, phải không? Nghiêm Miểu sao?”
Hứa Du Nhiên cười khổ một tiếng, nói: “Không phải, là…… Sở Phương Minh.”
Nghiêm Nham sửng sốt: “Ai?”
Hứa Du Nhiên thấp giọng nói: “Các cậu nếu có thể tra ra Hạ Nguyên, thì hẳn là cũng biết đến Sở Phương Minh đi? Xét về mặt di truyền học, ông ta là cha tôi.”
Nghiêm Nham khựng lại, nói: “Tôi cho rằng……”
Hứa Du Nhiên nói: “Cho rằng tôi không biết cha ruột mình là ai sao? Tôi biết, trước lúc mẹ ra đi đã nói cho tôi, bà ấy dặn tôi phải cách xa tên đó một chút, sau này có gặp thì cũng phải trốn đi.”
Trong lòng Nghiêm Nham đau xót, dùng sức ôm chặt y nói: “Ông ta chạy tới làm gì? Không phải đã xem anh như không tồn tại hay sao?”
Hứa Du Nhiên thở dài, nói: “Ông ta nói xin lỗi tôi, còn nói mới phát hiện ra sự tồn tại của tôi, muốn tôi về Sở gia.”
Nghiêm Nham trầm giọng nói: “Gã tưởng bở!” Bất quá……
Anh cúi đầu nhìn Hứa Du Nhiên đang cau mày nói: “Anh nghĩ thế nào? Có muốn trở về nhận tổ quy tông không?”
Hứa Du Nhiên thở dài một tiếng nói: “Nói thật, nếu không có các cậu xuất hiện, có lẽ tôi sẽ thật sự dao động, nhưng bây giờ…. Ha hả, kỳ thật tôi hiểu chứ, nếu các cậu không xuất hiện, cả đời này ông ta cũng sẽ không tới tìm tôi đâu.”. Ngôn Tình Sắc
Nghiêm Nham thấp giọng nói: “Bất luận anh quyết định ra sao, em đều sẽ ủng hộ anh.”
Hứa Du Nhiên quay đầu lại nhìn anh, cười khẽ một tiếng nói: “Tôi cảm thấy như bây giờ khá tốt, từ khi tôi còn bé đã không biết cha có tác dụng gì, giờ tôi đã sớm trưởng thành rồi, lại càng không cần nữa.”
Nghiêm Nham ấn đầu y vùi vào trong ngực mình, ôn nhu nói: “Được, anh có em là đủ rồi.”
Hứa Du Nhiên khẽ”Ừ” một tiếng.
Y nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp mà an tâm, nhưng là……
Nghiêm Nham kỳ quái nhìn vẻ mặt khó chịu của y giãy giụa từ trong ngực mình ra, sau đó dang rộng cánh tay kéo ngược mình vào trong ngực y.
Bị bắt làm chim nhỏ nép vào người -Nghiêm Nham: “……” Là có ý gì?
Hứa Du Nhiên: Đây mới là tư thế mà một công nên có, nhất định phải chú ý, không thể cậu ấy cảm thấy ông xã mình quá yếu đuối!
[…]
Ngày hôm sau, trong group lại nổ tung nồi.
【 Phái tam gia: Cha đại thần Nam Sơn tìm tới á? 】
【 Nghiêm Nham: Ừ, tinh thần Du Nhiên rất sa sút. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Ông ta còn tới làm gì chứ? 】
【 Nghiêm Nham: Muốn nhận lại Du Nhiên, để anh ấy về Sở gia. 】
【 Phái tam gia: Ha hả, tưởng bở, mặt mũi đâu mà còn tới tìm đại thần Nam Sơn? 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Sao ông ta lại đột nhiên tới tìm đại thần Nam Sơn? Theo như tôi được biết, lúc đại thần Nam Sơn còn chưa ra đời, ông ta vốn đã biết bản thân có một đứa con vậy rồi, nhưng chưa từng có ý muốn đi tìm y. 】
【 Mục Tĩnh Viễn: Cũng dễ hiểu thôi, có lẽ ông ta thấy Nam Sơn thân cận với chúng ta nên muốn lợi dụng mối quan hệ này mà trục lợi cho Sở gia. 】
【 Phái tam gia: Đúng chính xác, lúc hai anh đính hôn Sở Phương Minh cũng có mặt, chỉ là chúng ta nhất thời quên mất người cha hữu danh vô thực này, không ngờ ông ta còn có mặt mũi xuất hiện! 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Vậy ý của đại thần Nam Sơn thì sao? Y sẽ thiên về tình thân chăng? Chẳng sợ biết rõ là giả.】
【 Nghiêm Nham: Yên tâm, anh ấy nói với tôi rằng nếu không có chúng ta xuất hiện, anh ấy có lẽ sẽ dao động, nhưng hiện tại sẽ không, Du Nhiên rất tỉnh táo, cũng biết được mục đích của Sở Phương Minh. 】
【 Phái tam gia: Huhu, đau lòng đại thần Nam Sơn quá. 】
【 Nghiêm Nham: Yên tâm, anh sẽ an ủi anh ấy, nhưng về phía Sở Phương Minh, hẳn là sẽ không bỏ qua, dù sao ông ta cũng chiếm thân phận cha ruột, nếu gây lớn chuyện, cũng bất lợi cho Du Nhiên. 】
【 Mục Tĩnh Viễn: Yên tâm, sẽ không làm lớn chuyện. 】
【 Nghiêm Nham: Thủ đoạn cưỡng chế cũng được, nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Du Nhiên, xuống tay quá nặng thì không tốt. 】
【 Mục Tĩnh Viễn: Đừng để ông ta thường xuyên tới quấy rầy Nam Sơn, cậu có thể mang Nam Sơn đi gặp trực tiếp Sở Phương Minh, có đôi khi làm rõ ngược lại sẽ tốt hơn. 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tề Tiệp chỉ thuộc nhánh phụ của nhà họ Tề, ở Tề gia không thể có tiếng nói, chỗ hữu dụng với Sở Phương Minh càng ngày càng ít. Nhiều năm qua đi như vậy, Sở Phương Minh đã ngồi vững vị trí gia chủ, mấy năm nay quan hệ bọn họ càng xa cách, hẳn đúng là bởi vì như vậy, Sở Phương Minh mới dám trắng trợn muốn nhận lại đại thần Nam Sơn. 】
【 Nghiêm Nham: Nhất Hàm nói đúng, nhưng dù cho Tề Tiệp không phải dòng dõi trực hệ của nhà họ Tề, nhưng tốt xấu gì cũng mang họ Tề, bằng không cũng không thể giúp ông ta giành được vị trí gia chủ, cũng không thể tùy ý nhục nhã. Hiển nhiên Sở Phương Minh đã làm chủ quá lâu, bắt đầu lơ mơ rồi, không thấy rõ phân lượng của mình. 】
【 Mộc Mộc của Hàm Hàm: Không tồi, cho nên cũng phải nói rõ với Tề gia, bọn họ có xử lý Sở Phương Minh thế nào chúng ta cũng mặc kệ, nhưng cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến Nam Sơn. 】
【 Phái tam gia: Phốc……】
【 Phái tam gia: Mục tổng? 】
【 Mộc Mộc của Hàm Hàm: Ừ 】
【 Phái tam gia: Sao lại là ngài? Tên của ngài……, được thôi, show ân ái tôi hiểu. 】
【 Mộc Mộc của Hàm Hàm: Hàm Hàm thấy để vậy hay hơn. 】
【 Phái tam gia: Không cần phải nói, tôi hiểu, trách tôi không nên hỏi, cẩu độc thân tỏ vẻ đã chịu một vạn điểm thương tổn(ㄒoㄒ) 】
Editor: Từ giờ chuẩn bị quà Tết là vừa rồi ヘ( ̄ω ̄ヘ)