Chương 164: Thì ra là hắn
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, nhíu mày nghi vấn: “Là Hạ Nguyên?”
Mục Tĩnh Viễn khích lệ: “Không sai, em đúng là thông minh.”
Bạch Nhất Hàm cả giận: “Anh nói rành rành ra như vậy rồi, em còn có thể không đoán ra được sao? Vợ gã là trưởng bối của Nghiêm Phái, có thể ngăn chặn Nghiêm Phái chỉ có thể là trưởng bối có quan hệ huyết thống, hơn nữa ở tuổi này, vậy chỉ có thể là cô nhỏ_ Nghiêm Miểu của con bé!”
Cậu tức giận đến mức giậm chân: “Thế mà lại là gã?! Nếu không có ảnh chụp, đánh chết em cũng không tin được! Gã vẫn luôn là trượng phu mẫu mực! Đối với dì của Nghiêm Phái tốt đến mức không chê vào đâu được, cái loại muốn ngôi sao không cho ánh trăng này! Còn sinh hai đứa nhỏ! Đứa lớn cũng đã mười tuổi! Thì ra gã là một tên cong! Còn lén lút lừa đại thần Nam Sơn làm tình nhân cho gã!
Chẳng trách gã trùm kín mít đến như vậy! Nghiêm Miểu nếu mà biết được có lẽ sẽ cạo trọc đầu gã! Sao tên đó có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Sao không thăng thiên luôn đi?!
Chẳng trách bọn họ có thể tự che chắn cho mình tốt như vậy! Trải qua bão tố mưa sa đều lông tóc vô thương! Đúng là vợ chồng mẫu mực! Nghiêm Miểu còn dẫn người xông vào nhà Nam Sơn cũng không để lộ một chút tin tức thân phận gì ra ngoài! Đều bị Nghiêm gia đè xuống rồi còn đâu?! Nghiêm Miểu chính là đứa con gái sinh muộn của Nghiêm lão gia tử, tròng mắt của cả nhà! Hèn gì Phái Phái không nhúc nhích, đó là cô nhỏ của con bé, sao em ấy dám động?! Tin Nam Sơn nhảy lầu vừa ra, con bé phỏng chừng sắp tức chết rồi!”
Mục Tĩnh Viễn vỗ nhẹ vai cậu nói: “Biết là em sẽ tức giận, bình tĩnh một chút Hàm Hàm, chuyện này liên quan đến Nghiêm gia, chúng ta phải ngẫm lại xử lý như thế nào, hơn nữa Hạ Nguyên hẳn là Bisexua, bằng không cũng sẽ không có hai đứa con gái, chỉ là có lẽ gã thích đàn ông hơn, gã kết hôn với Nghiêm Miểu, lại dỗ bà ta đến xoay vòng vòng, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn mượn thế lực của Nghiêm gia, hơn nữa có thể thấy là rất thành công, chẳng những thuận lợi làm gia chủ của Hạ gia, hơn nữa ở Hoa Thành, nếu không có năm nhà chúng ta thì Hạ gia đã có thể xem như lão đại rồi.”
Bạch Nhất Hàm cả giận nói: “Vậy gã vì cái gì còn muốn đi lừa đại thần Nam Sơn? Không sợ bị lật thuyền trong mương sao?”
Mục Tĩnh Viễn xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: “Hàm Hàm, em phải hiểu được, là một người có quyền lợi cùng địa vị, thì sẽ muốn đi theo đuổi cái gọi là an ủi tinh thần. Địa vị của Hạ Nguyên với Nghiêm Miểu không bình đẳng, ở trước mặt Nghiêm Miểu gã vẫn luôn ở thế yếu, vẫn luôn dỗ dành bà ta, nếu không phải bởi vì yêu, qua thời gian dài như vậy, nhất định sẽ cảm thấy quá áp lực, mà gã có hai người con, hơn nữa rõ ràng càng thích nam nhân, khi gã nhìn thấy khí chất thanh tao của Nam Sơn, kết quả có thể nghĩ.”
Bạch Nhất Hàm oán hận nói: “Hơn nữa đại thần Nam Sơn không thích ra ngoài, EQ thấp lại dễ lừa, quả thực không có mục tiêu nào tốt hơn y.”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: “Có thể nhìn ra khi gã đi tìm Nam Sơn vô cùng cẩn thận, lại cố ý thay quần áo bình thường, Nam Sơn có lẽ còn chẳng biết gã là ai, tên gã nói cho Nam Sơn nhất định cũng là giả.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Nhưng gã dù gì cũng là một danh nhân, trên mặt tạp chí kinh tế tài chính thường sẽ có ảnh chụp của gã, đại thần Nam Sơn không nhận ra sao?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Hàm Hàm, trước hết không nói người có tính cách như Nam Sơn có thể xem tạp chí kinh tế tài chính không, dù là thấy được, Hạ Nguyên lại không phải chết, người luôn miệng lưỡi trơn tru như gã, một tiểu thư cao ngạo như Nghiêm Miểu cũng bị gã dỗ ngon dỗ ngọt, huống chi là một người chưa trải sự đời như Nam Sơn? Lại nói có người giống người, gã thay đổi quần áo cùng tạo hình, cả em là người từng chân chính gặp gã nhìn mấy lần cũng chưa nhận ra được, Nam Sơn chỉ bằng mấy trang ảnh chụp trên tạp chí thì làm sao có thể nhận ra chính xác? Dù có nhận ra, nhất định cũng chỉ nghĩ là có một danh nhân có tướng tá giống bạn trai mình mà thôi.”
Bạch Nhất Hàm lại nhìn nhìn ảnh chụp, nói: “Xác thật, gã mà thay trang phục này, khí chất cũng không giống ngày thường, thế này đúng là nhìn không ra.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Người lăn lộn trên thương trường, trước mặt người khác hầu như đều đeo một chiếc mặt nạ. Có lẽ chỉ trước mặt Nam Sơn, gã mới có thể bộc lộ con người thật của mình.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Có lẽ đúng là bởi vì như vậy, đại thần Nam Sơn mới không có phát hiện gã hư tình giả ý, bằng không, đại thần từng viết qua nhiều tiểu thuyết trinh thám như vậy, lâu dài ở chung sao lại nhìn không ra gã dối trá chứ? Nhất định là khi Hạ Nguyên đối mặt đại thần biểu hiện ra tính cách thật của mình”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Còn nữa, em đừng bỏ qua sức mạnh của tình cảm, khi một người đang yêu, sẽ theo bản năng trốn tránh sự thật mà mình không muốn đối mặt, dù cho ngày thường có một chút sơ hở nhỏ, Nam Sơn cũng sẽ tự giải vây cho gã. Nhưng năm rộng tháng dài ngụy trang nhất định sẽ có rất nhiều sơ hở, Nam Sơn có thể viết ra tiểu thuyết trinh thám đặc sắc, bản thân nhất định cũng là vô cùng thận trọng, chỉ là đôi mắt y bị tình cảm sương mù che khuất, lại khát vọng được yêu, cho nên vẫn luôn đè nén bất an, nhưng đáy lòng y nhất định cũng có để ý, có lẽ y không thể nghĩ ra được người yêu mình đã có gia thất, nhưng y nhất định sẽ phát hiện trạng thái của họ không thích hợp. Cũng có nhiều cặp yêu nhau không công khai, nhưng một người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào không nên có vẻ u buồn, hơn nữa lúc em nói ra suy đoán của mình về Hạ Nguyên, phản ứng đầu tiên của y không phải phẫn nộ, mà là trầm mặc, câu biện giải sau đó giống như là đang an ủi chính mình hơn, rốt cuộc thì một người trôi dạt trên biển nào sẽ lại nguyện ý buông ra khúc gỗ duy nhất?”
Bạch Nhất Hàm cả giận: “ Khúc gỗ cái p, là một con rắn nước thì có, sớm hay muộn cũng lôi đại thần Nam Sơn xuống đáy biển! Anh nói như vậy cũng đúng, hèn gì đại thần Nam Sơn lại hỏi em giữa người yêu với nhau ở chung thế nào, y nhất định cũng nhận thấy có gì đó không ổn rồi.
Mục Tĩnh Viễn thuận thuận khí cho cậu, mỉm cười nói: “Bất quá, xem hai người đối thoại với nhau, Nam Sơn hẳn là không phải một người không rõ lý lẽ, hơn nữa đối với chuyện làm tình nhân này cực kì phản cảm, cho nên anh vẫn luôn nói phải cho y một ít thời gian, chờ y suy nghĩ cẩn thận rồi, thời điểm không thể tự gạt mình nữa, nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Y sẽ chủ động rời khỏi Hạ Nguyên sao? Hạ Nguyên có thể trả thù lại không?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Y sẽ làm thế nào, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Bạch Nhất Hàm nghiêm túc nhìn anh, tiếp tục chờ.
Mục Tĩnh Viễn nhịn không được hôn cậu một cái, nói: “Hôm trước em đưa ra nghi ngờ với Nam Sơn, y đến bây giờ vẫn luôn trầm mặc, điều này chứng tỏ y còn đang tự hỏi. Lúc này Hạ Nguyên đi qua, Nam Sơn có lẽ xác định một ít việc từ gã, dưới sự chột dạ nói không chừng Hạ Nguyên sẽ gây xung đột với Nam Sơn, nếu Hạ Nguyên rời khỏi nhà Nam Sơn trong tâm thái không vui, vậy chứng tỏ Nam Sơn đã hoài nghi gã.”
Bạch Nhất Hàm lo lắng nói: “Vậy đại thần Nam Sơn có thể bị hại không? Liệu Hạ Nguyên có thể đối phó y không?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Tạm thời sẽ không, theo tần suất Hạ Nguyên tới tìm Nam Sơn, hẳn là rất si mê y, không dễ gì sẽ từ bỏ, gã nếu muốn níu kéo Nam Sơn, thì sẽ không dễ dàng động tay động chân với y. Huống hồ, không phải còn có chúng ta sao? Người của anh sẽ không rút khỏi, một khi có tình huống gì liền sẽ kịp thời phản ứng, cũng nghiêm mật theo dõi động tác của Hạ Nguyên, sẽ không để Nam Sơn chịu thiệt.”
Bạch Nhất Hàm dựa cả người vào sô pha, nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng chuyện kiếp trước về Nam Sơn. Lúc ấy hầu như mọi tin tức cậu có được đều là được lặp lại từ phía báo chí, ấn tượng sâu sắc nhất chính là hai bức ảnh, một bức là ảnh chụp thi thể khảm màu đỏ máu, bức còn lại là chụp lại cảnh lễ tưởng niệm nho nhỏ mà bạn fan đáng tin kia làm cho Nam Sơn bị phá hủy.
Di ảnh Nam Sơn bị ném xuống mặt đất với đầy dấu chân cùng tạp vật, pha lê vỡ vụn, trông có chút dữ tợn; mọi thứ bị rơi rớt lung tung, hỗn loạn ;đóa hoa cúc trắng bị ném xuống đất dẫm đạp đến không ra gì; còn có sắc mặt khác nhau của mỗi người trong đó, hoặc âm trầm, hoặc khóc thút thít, hoặc hoảng sợ, hoặc những fan bi thống.
Từ từ!
Bạch Nhất Hàm đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng dậy.
Mục Tĩnh Viễn hoảng sợ, vội sờ sờ tóc của cậu, nhẹ giọng nói: “Em làm sao vậy? Vừa rồi ngủ quên sao?”
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn anh bằng cặp mắt sáng ngời, trầm giọng nói: “Em mới vừa nhớ ra một chuyện.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Cái gì?”
Bạch Nhất Hàm sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ở trong mơ, sau khi đại thần Nam Sơn tự sát, fan đáng tin của y từng tổ chức một buổi lễ tưởng niệm nhỏ cho y, nhưng không biết vì sao lại bị Nghiêm Miểu biết được, bà ta cho người xông vào đập phá, phá hỏng cả lễ tưởng niệm. Chuyện này còn lên tin tức, em thấy được ảnh chụp trên bản tin, trong đó có người rất quen mặt, lúc ấy em không chú ý, nhưng vừa rồi em vẫn luôn hồi tưởng bức ảnh này, đột nhiên nhớ ra người đó là ai.”
Mục Tĩnh Viễn hỏi: “Ai?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Nghiêm Nham.”
Mục Tĩnh Viễn cũng có chút kinh ngạc, nói: “Cậu ta? Sao cậu ta còn có liên quan đến chuyện này?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Anh ta đứng ở giữa người hâm mộ sách của Nam Sơn, đôi mắt nhìn di ảnh bị ném xuống đất, sắc mặt rất âm trầm, nhìn vị trí anh ta đứng, có lẽ cũng là người hâm mộ sách của đại thần Nam Sơn.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Vậy có thể giải thích thế này, cậu ta cũng là người thích sách của Nam Sơn, nhưng giống như Nghiêm Phái, bởi vì có quan hệ với Nghiêm Miểu, không thể ra tay giúp đỡ Nam Sơn, sau khi Nam Sơn chết, cậu ta cảm thấy áy náy nên tham dự lễ tưởng niệm của Nam Sơn, không ngờ lại bị cô nhỏ phái người đến phá, làm cậu ta cảm thấy áy náy lại bị đè nén, sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.”
Bạch Nhất Hàm vỗ tay một cái nói: “Em cũng nghĩ như vậy, em đang nghĩ nên nói bóng nói gió hỏi Phái Phái xem Nghiêm Nham có phải là người thích sách của đại thần Nam Sơn hay không.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Em muốn liên hợp với cậu ta?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Những người tham gia lễ tang đó đều là những người hâm mộ sách đáng tin cậy của đại thần Nam Sơn, còn lại thì không kiên định như vậy, hoặc là bị luồng gió dư luận đánh lừa, hoặc là nhát gan sợ phiền phức không dám thừa nhận mình là fan Nam Sơn. Nghiêm Nham nếu đã xuất hiện ở lễ tang của Nam Sơn đã nói lên anh ta cũng đáng tin. Là nhị công tử của Nghiêm gia, nếu không có anh ta ngầm đồng ý, ai dám tung ảnh anh ta ra? Bức ảnh có lẽ chính là đại biểu Nghiêm Nham trầm mặc kháng nghị.”
Mục Tĩnh Viễn nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, em nói cũng đúng, chuyện này liên quan đến Nghiêm Miểu, quả thật đã trở nên phức tạp, Nam Sơn ít nhiều gì cũng là một nhân vật của công chúng, nếu chúng ta muốn bảo vệ y, tốt nhất là nên âm thầm giải quyết dứt điểm Hạ Nguyên, khiến gã không dây dưa Nam Sơn. Hơn nữa che đậy lại chuyện này, cố gắng không tạo ảnh hưởng gì tới danh dự của y. Dù sao chúng ta biết Nam Sơn là thân bất do kỷ, nhưng người khác thì không biết, cũng không nhất định có thể thông cảm được, chúng ta không thể giải thích với từng người về nỗi khổ của Nam Sơn. Như vậy không để chuyện này phơi bày trước công chúng chính là biện pháp tốt nhất, nếu có người của Nghiêm gia ra tay che chở cho Nam Sơn, vậy thì không thể tốt hơn.”