Chương 163: Gã đó
Bạch Nhất Hàm ánh mắt sáng lên nói: “Nếu y có thể một lần nữa yêu đương chân chính thì tốt rồi, đó mới là chỗ dựa tinh thần thật sự.”
Mục Tĩnh Viễn nhún vai nói: “Đó dĩ nhiên là tốt nhất, đáng tiếc loại sự tình này là phải xem duyên phận, cưỡng ép ghép CP là không được.”
Bóng đèn trong mắt Bạch Nhất Hàm tắt ngấm, rầu rĩ: “Vậy làm sao bây giờ?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Em không cần lo lắng, những gì em nói vừa rồi đối với y hẳn là một cơn lốc không nhỏ, em phải cho y thời gian suy nghĩ thật kĩ.”
Lúc này điện thoại Bạch Nhất Hàm lại vang lên một tiếng, là thông báo QQ, cậu vội vàng click mở, quả nhiên là Nam Sơn.
【 Du Nhiên: Sao cậu lại nói vậy? 】
Bạch Nhất Hàm nhìn Mục Tĩnh Viễn cầu cứu: “Làm sao bây giờ? Em nên nói thế nào đây?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Nói theo những gì em nghĩ.” Một lát lại bổ sung:
“Nếu đã nói thì đừng chừa đường lui “
Bạch Nhất Hàm bặm môi dưới, bắt đầu cộc cộc gõ chữ:
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Nếu không có tình huống đặc biệt, ngày thường tên đó ở nhà mình, làm chuyện của mình, cách vài ngày lại đến tìm, còn không thường qua đêm, vậy thì có lẽ tên đó đã có mái ấm nhỏ của riêng mình rồi. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Anh nghĩ xem nha, nếu tên đó đã kết hôn, có vợ rồi, không chừng còn có con luôn rồi, vậy tên đó ngày thường đương nhiên phải ở nhà cùng vợ con, chỉ khi rảnh rỗi không có việc gì mới có thể đi tìm tình nhân, nhưng không thể qua đêm, bởi vì thường xuyên tối không về ngủ sẽ bị vợ mình nghi ngờ. 】
【 Du Nhiên: Tôi không phải tình nhân! 】
Dòng này chỉ xuất hiện hai giây đã bị gỡ.
Bạch Nhất Hàm:……
Mục Tĩnh Viễn cũng thấy, nói: “Xem ra y không thể chấp nhận thân phận tình nhân hơn chúng ta đã nghĩ.”
Một lát sau, Nam Sơn lại gửi một dòng nhắn khác:
【 Du Nhiên: Theo cậu thấy, có phải không? 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tôi tin anh không phải vậy. 】
【 Du Nhiên: Tại sao? 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tuy chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần, tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng tôi tin rằng anh tuyệt đối sẽ không đi làm kẻ thứ ba của người khác. 】
【 Du Nhiên: Cảm ơn cậu. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tên đó lừa anh, phải không? Gã nói với anh rằng mình vẫn còn độc thân? Anh có biết gia cảnh của tên đó không?]
Qua thật lâu bên kia mới đáp lời:
【 Du Nhiên: Tôi không biết, tôi chỉ biết tên và số điện thoại của người đó. Anh ấy nói gia đình không quan trọng, không muốn nhắc, nên tôi cũng không hỏi lại, nhưng tôi tin, anh ấy sẽ không gạt tôi. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Trên đời này không có nhiều lý do khó nói đến vậy, nếu gã yêu anh thì chuyện gia đình sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt anh cũng biết mà, vì sao không thể hỏi? Gã có đề cập đến chuyện kết hôn với anh chưa? Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi? 】
Lần này bên kia tạm dừng lâu hơn: 【 Du Nhiên: Gần 5 năm. 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đã gần 5 năm, hai người vẫn chưa bàn đến chuyện kết hôn sao? 】. Truyện Full
Bên kia không có động tĩnh.
Bạch Nhất Hàm lại đợi một lúc, điện thoại vẫn rất yên tĩnh.
Nhìn màn hình đã đen từ lâu, Bạch Nhất Hàm cau mày nói: “Y không rep, y giận rồi sao?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đừng có gấp, cho y một ít thời gian suy xét. Nếu người đó vẫn luôn lừa gạt, y đang ở trong lời nói dối đó, bị em gợi nhắc, nhất định sẽ nghĩ ra được càng nhiều sơ hở, hơn nữa y vừa rồi tạm dừng, chứng tỏ rằng chính trong lòng y cũng có bất an. Y chỉ là EQ thấp, lại thiếu giao tiếp với bên ngoài, chứ không phải ngốc.”
Bạch Nhất Hàm ngồi ở trên sô pha bất đắc dĩ nói: “Đều nói người yêu cãi nhau khuyên hợp không khuyên phân, vậy mà em vẫn đang liều mạng khuyên họ chia tay.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Bởi vì bọn họ không phải người yêu, hơn nữa vĩnh viễn cũng không phải là người yêu.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, đại thần Nam Sơn thật xui xẻo, gặp phải một người như vậy, mẹ y càng xui xẻo, cũng đụng tới một tên cặn bã. Nhưng cũng không phải, ít nhất khi bà ấy ở cùng Sở Phương Minh thì ông ta vẫn còn độc thân, bà ấy chỉ là bị ngoại tình. Đại thần Nam Sơn thì lại là bị tên cặn bã kia lừa, bị bắt làm ‘ Con giáp thứ 13 ’. Ais, cũng không biết hai mẹ con họ là ai không may mắn hơn ai, chuyện xui xẻo này đều làm cho cả hai người họ sụp đổ.”
Mục Tĩnh Viễn nói: ” Thật ra chuyện như vậy có rất nhiều, chẳng qua là chúng ta không biết mà thôi.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, có quá nhiều người đàn ông muốn hưởng Tề nhân chi phúc(* cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp), cũng không riêng gì đàn ông, phụ nữ cũng có”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Vốn em cảm thấy, cũng không phải mẹ con họ quá xui xẻo, có lẽ rất nhiều người cũng gặp qua loại người này, nhưng bên cạnh họ có người thân, có bạn bè, có rất nhiều người yêu họ. Có lẽ họ khao khát tình yêu, nhưng cũng không khuyết thiếu sự quan tâm yêu thương, cho nên đại đa số những người đó có thể dễ dàng phân biệt được đâu là chân tình cùng giả ý, cho dù nhất thời bất cẩn, thì rất nhiều trường hợp cũng chỉ là trải qua một lần yêu đương không thoải mái mà thôi. Nhưng hai mẹ con y thì khác, mẹ của Nam Sơn mất đi song thân, lại bởi vì di sản của cha mẹ mà thấy rõ sắc mặt đáng ghê tởm của những người gọi là người thân, nhiều năm đơn côi lẻ bóng, lúc ấy bà chỉ là một cô gái trẻ tuổi, có phần kiên cường đã rất không dễ dàng gì rồi, so với người bình thường bà ấy càng khát vọng tình yêu, khát vọng gia đình, thậm chí còn hơn cả Khương Hoa. Khương Hoa là đứa trẻ bị vứt bỏ, từ nhỏ đã không thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Nhưng bà ấy thì không giống, sau khi hưởng thụ qua hơi ấm gia đình lại bị mất đi, tựa như đem một người sinh sống hàng năm ở phương nam ném tới bắc cực. Bà sẽ không màng tất cả mà lao tới phía ánh lửa có thể sưởi ấm mình, mà ánh lửa này, chính là Sở Phương Minh bị sắc đẹp của bà hấp dẫn, đáng tiếc Sở Phương Minh cũng không phải người đàn ông tốt. Vì gia sản, hôn nhân của ông ta nhất định phải trợ giúp cho tiền đồ của ông, mà Hứa Cẩn Huyên tất nhiên không thể làm được điều này, cho nên bọn họ xác định là không có kết quả. Ngay sau khi Sở Phương Minh chia tay với bà rồi nhanh chóng kết hôn, nếu bà ấy có thể nghĩ thoáng một chút, lấy dung mạo khí chất của bà nhất định sẽ có người càng yêu bà ấy hơn xuất hiện, có lẽ đã có được một gia đình hạnh phúc mà mình hằng mong muốn. Nhưng lần thứ hai mất đi, làm bà cảm thấy thế giới sụp đổ, bà ấy không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, nhưng lại quá cần một người thân, mới có thể không màng tất cả sinh Nam Sơn ra, hơn nữa không hề để ý thân thể của mình, mặc kệ bản thân ở tuổi xuân chết sớm, mà Nam Sơn trưởng thành trong hoàn cảnh tái hiện lại bi kịch của mẹ mình, mới có thể để người kia có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Bọn họ không may mắn, không thể gặp được đúng người, đúng thời điểm, khi bọn họ hãm sâu vào vũng bùn cũng không có một ai tới kéo họ lên, để hai người họ trong vũng bùn càng lún càng sâu, cuối cùng khiến cho Hứa Cẩn Huyên chết trẻ, Nam Sơn nhảy lầu tự sát.”
Bạch Nhất Hàm thở dài thật sâu, nói: “Đúng vậy, cố tình mẹ con họ đều tướng mạo hơn người, càng thu hút mấy tên cặn bã, nếu bọn họ có thể bình thường một chút, có lẽ còn có thể sống một đời bình an. Nhưng đáng tiếc, mỹ nhân khát khao được yêu lại gặp phải gã sở khanh, thật đúng là bi kịch, nghiệt ngã là bây giờ vẫn còn nhiều tên cặn bã như vậy tồn tại!”
Mục Tĩnh Viễn đi tới ngồi bên cạnh cậu nói: “Được rồi, em đừng buồn, người như vậy có rất nhiều, không thể dọn sạch được.”
Bạch Nhất Hàm oán hận: “Đúng là em không thể dọn dẹp nhiều tên cặn bã, nhưng tên này đã rơi vào tay em, thì tuyệt đối không thể buông tha hắn! Huống chi người tên đó lừa còn là thần tượng của em! Lừa một người vốn đã đáng thương như vậy, quả thực ghê tởm đến tận cùng!”
Mục Tĩnh Viễn sờ sờ tóc của cậu, ôn nhu nói: “Em yên tâm, với tư cách là người nhà của fan, anh sẽ giúp thần tượng của em xả giận, có người như em vội vàng cứu y, nhất định là điều may mắn nhất trong cuộc đời bất hạnh của Nam Sơn.”
Bạch Nhất Hàm nằm lên trên người anh nói: “Không, không phải là em cứu, là chính tài văn chương đã cứu lấy y. Nếu y không có tài văn chương như vậy, không có viết ra sách hay như vậy, em vốn dĩ sẽ không biết đến sự tồn tại của y.”
Tay Mục Tĩnh Viễn đan xen qua lại sợi tóc của cậu, nói: “Hmm, em nói vậy cũng đúng.”
[…]
Không ngoài dự đoán của Mục Tĩnh Viễn, gã đàn ông kia quả nhiên vô cùng si mê Nam Sơn, người theo dõi xung quanh nơi ở của Nam Sơn tới ngày thứ ba liền phát hiện tung tích của gã, cũng đã chụp được ảnh gửi về.
Hình chụp được rất nhiều, có ảnh chụp sườn mặt, bóng lưng còn có một tấm chụp chính diện nhìn lại, ảnh chụp các góc độ đều có. Người đó đội mũ với mang khẩu trang, ăn mặc rất bình thường, nếu lẫn trong đám người cũng sẽ không tìm ra cái loại này, nếu không phải gã có mục đích rõ ràng là đến nhà Nam Sơn, thì đúng là không dễ bị chú ý tới.
Bạch Nhất Hàm cầm ảnh chụp, lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày, tức giận đến mức quăng luôn tấm ảnh, nói: “Cái thứ gì vậy, còn chơi vô gian đạo vậy sao? Che kín mít như vậy, căn bản nhìn không thấy mặt, xem ra phải tìm người chuyên nghiệp tới điều tra.”
Mục Tĩnh Viễn trầm mặt, một hồi lâu mới nói: “Không cần, anh có biết người này.”
Bạch Nhất Hàm sửng sốt, hỏi: “Anh biết? Đây là ai vậy? Sao em lại không ấn tượng?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Nếu gã thay quần áo, tháo mũ và khẩu trang ra thì em cũng biết, chỉ là không thân.”
Bạch Nhất Hàm vội la lên: “Ai nha anh đừng có úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là ai chứ, gấp muốn chết rồi nè.”
Mục Tĩnh Viễn cầm lấy bức ảnh chính diện duy nhất kia, trong ảnh chụp người đàn ông che rất kín, cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được một ít tin tức. Gã không phải quá trẻ, nhưng cũng không phải già, bộ dáng hơn ba mươi tuổi không đến bốn mươi, dáng người bảo dưỡng thật sự không tồi, thoạt nhìn còn xem như cao lớn xuất chúng. Mặc dù mang khẩu trang, nhưng cũng có thể nhìn ra gã có gương mặt nhỏ, làn da duy nhất lộ ra xung quanh đôi mắt thoạt nhìn rất trắng.
Bạch Nhất Hàm nôn nóng hỏi: “Anh nói như nói á, người này rốt cuộc là ai? Hai người rất quen thuộc sao?”
Mục Tĩnh Viễn cầm tay cậu, chầm chậm nói:
“Cũng không quá quen, nhưng cũng gặp qua rất nhiều lần. Em biết trí nhớ anh cũng không tệ mà, có rất ít người trong vòng anh nhận không ra, cho dù gã che rất cẩn thận, nhưng đối với người quen mà nói, lộ ra đôi mắt cũng đã đủ rồi.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy gã là ai? Người này, rất khó mở miệng sao?”
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: “Thật ra cũng không phải, chỉ là anh không nghĩ tới lại là gã, tên này thật ra có chút quan hệ với Nghiêm Phái, thảo nào trong giấc mơ của em, Nghiêm Phái không thể ra tay cứu Nam Sơn.”
Bạch Nhất Hàm trong lòng rùng mình, nói: “Người này có năng lực lớn như vậy sao? Cả Phái Phái cũng có thể áp chế được?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Cũng không phải gã có năng lực áp chế được Nghiêm Phái, mà là vợ của gã, bà ta là trưởng bối của Nghiêm Phái. Hàm Hàm, em nói đúng, thân phận của vợ người này cao hơn gã, hiện tại tất cả đều có lời giải thích thông suốt.”