Chương 153: Sao em lại mâu thuẫn vậy?
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan - Kim Sinh Duyên Thiển
- Chương 153: Sao em lại mâu thuẫn vậy?
Mục Tĩnh Viễn quay người lại, đôi mắt trầm tối nóng bỏng nhìn đỉnh đầu Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm cúi đầu duỗi tay đẩy anh nói: “Còn không mau ăn đi! Chút nữa là lạnh đó.”
Mục Tĩnh Viễn thuận theo đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, chị Lưu đã chuồn đi, Bạch Nhất Hàm nhỏ giọng nói: “Vậy, nếm thử đi, em có thử một chút rồi, cháo này tuy rằng không quá đẹp, nhưng hương vị cũng tàm tạm.”
Mục Tĩnh Viễn cầm lấy muỗng múc một miếng đưa vào trong miệng.
Bạch Nhất Hàm nhịn không được có chút chờ mong hỏi: “Thế nào? Có bị mặn không? Em nghe nói người bị bệnh ăn cái gì cũng sẽ thấy hơi mặn, nên cũng chỉ nêm một chút muối thôi.”
Đúng là không mặn thật, chút vị mặn cũng không có, Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc nói: ” Vị rất ngon, hmm……trông cũng rất đẹp, thoạt nhìn rất muốn ăn.” ( chú thích của tác giả: Cháo màu sắc sặc sỡ, nhìn có chút giống thứ trong cái nồi mà mấy mụ phù thủy trong phim hoạt hình hay khuấy.)
Bạch Nhất Hàm nhấp nhấp miệng, vẫn là không nhịn được lộ ra một chút ý cười, cậu rụt rè nói: “Ò, lần đầu làm, thể hiện không tốt lắm, về sau thường xuyên nấu cho anh, sẽ càng ngày càng ngon.”
Hai mắt Mục Tĩnh Viễn đều sắp trào ra nước, ôn nhu nói: “Em không cần thường xuyên nấu cho anh, nấu ăn rất vất vả, còn rất nguy hiểm.”
Bạch Nhất Hàm nhìn đôi mắt anh nhẹ giọng nói: “Sẽ không, trước kia không thể trải nghiệm lạc thú của việc nấu ăn, hôm nay lúc em làm cháo, nghĩ là cho anh ăn, liền cảm thấy rất vui.”
Mục Tĩnh Viễn cảm giác xương cốt toàn thân chỉ còn lại có hai phần trọng lượng, không khống chế được ho nhẹ một tiếng, cúi đầu hớp cháo, hai vành vai đều đỏ.
Chị Lưu bưng mấy dĩa đồ ăn kèm thanh đạm cùng một chén cơm đi ra, hắc hắc cười nói: “Mục tiên sinh bệnh, ăn chút đồ thanh đạm đi, chờ tiên sinh hết bệnh rồi, tôi lại làm khác ăn ngon.”
Chị buông khay, nhanh nhẹn dọn xong đồ ăn, xoay người lại chuồn mất.
Bạch Nhất Hàm bật cười nói: “Chạy nhanh như vậy.”
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu một cái, trên mặt hiện lên một tia ý cười ôn nhu.
Sau khi ăn xong, hai người trở về phòng, Mục Tĩnh Viễn vào phòng tắm tắm rửa, buổi chiều ngủ một giấc, ra chút mồ hôi, trên người rất khó chịu, anh ngồi trong bồn tắm nhắm mắt lại, nghĩ đến thái độ của Bạch Nhất Hàm đêm nay. Nghe được động tĩnh ở cửa, mắt mở to nhìn ra, thấy Bạch Nhất Hàm mặc một chiếc áo choàng ngủ, tóc ướt dầm dề đi đến, thấy anh quay đầu lại, nhấp môi nói: “Em tới…… Giúp anh tắm rửa.”
Mục Tĩnh Viễn ôn thanh nói: “Không cần, anh tự làm được, em mệt rồi, đi ngủ trước đi.”
Bạch Nhất Hàm mím môi, nhẹ giọng nói: “Anh mới vừa hạ sốt, trên người nhất định không có sức lực gì, tắm rửa, vẫn quá sức.”
Mục Tĩnh Viễn lẳng lặng nhìn cậu không nói lời nào, Bạch Nhất Hàm cùng anh nhìn nhau trong chốc lát, cảm giác như toàn bộ nội tâm mình đã bị anh nhìn thấu. Cậu mím chặt môi dưới, có chút xấu hổ xoay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Vậy anh tắm nhanh lên, em đi ra ngoài trước đây.”
Vừa xoay người cất một bước, liền nghe thấy Mục Tĩnh Viễn ở phía sau gọi: “Nhất Hàm.”
Cậu dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
Mục Tĩnh Viễn khẽ thở dài một tiếng nói: “Anh đúng là có chút mệt mỏi, em giúp anh cũng được.”
Ngón tay Bạch Nhất Hàm vặn nút thắt áo ngủ, xoay người lại đi tới, nửa quỳ ở mép bồn tắm, nghiêm túc giúp Mục Tĩnh Viễn tẩy sạch thân thể.
Đôi mắt đen kịt của Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu, Bạch Nhất Hàm bị anh nhìn đến không được tự nhiên, nhịn không được thì thào: “Nhìn em làm gì?”
Mục Tĩnh Viễn im lặng một lúc mới nói: “Ống tay áo của em ướt rồi.”
Bạch Nhất Hàm “Ừa” một tiếng, nói: “Không sao hết, lát nữa em thay.”
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: “Quần áo ướt mặc không thoải mái, trong phòng tắm không lạnh, không bằng cởi đi.”
Bạch Nhất Hàm khựng lại, nhấc tay ra khỏi nước, chậm rãi kéo dây buộc thắt lưng, vạt áo mở ra hai bên, lộ ra cơ thể trắng nõn, bên trong ngoại trừ chiếc quần lót nhỏ thì không có gì cả.
Hô hấp của Mục Tĩnh Viễn căng thẳng, ngón tay dùng sức nắm lấy thành bồn, không lên tiếng.
Bạch Nhất Hàm cởi quần áo, lại vói tay vào trong nước, Mục Tĩnh Viễn cảm thấy tay cậu còn nóng hơn vừa rồi.
Bạch Nhất Hàm chà chà một lúc, rồi ngừng lại, ấp úng nói: “Anh……”
Mục Tĩnh Viễn chuyển mắt nhìn xuống dưới nước, dùng tay đỡ trán, nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm, anh muốn hôn em.”
Bạch Nhất Hàm dừng lại, đột nhiên cảm thấy mình bị những lời này làm cho tê liệt rồi, cậu nhấp môi dưới, bặm bặm, rồi nhỏ giọng nói: “Vậy thì hôn đi, hỏi cái gì mà hỏi?”
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu thật sâu, lồng ngực lúc lên lúc xuống, đột nhiên duỗi dài cánh tay ôm lấy gáy Bạch Nhất Hàm, kéo người đến trước mặt mình, cúi đầu hôn lên.
Khoảnh khắc đôi môi áp vào nhau, hai người đều thỏa mãn thở dài một tiếng, nụ hôn này quá nóng bỏng, động tác của Mục Tĩnh Viễn gần như được xem là gặm cắn. Bạch Nhất Hàm mở miệng, đứt quãng phát ra thanh âm “Ô ô”, cảm giác không khí trong phổi đều đã bị anh cướp đoạt hết, có chút đầu váng mắt hoa, trong cơn mê man cả người đều bị Mục Tĩnh Viễn kéo vào bồn tắm. Nước trong bồn “Rầm” một tiếng tràn ra, khối vải dệt duy nhất trên người Bạch Nhất Hàm cũng ướt đẫm, biến thành bộ dáng nửa trong suốt dính chặt trên người. Nhưng mà Mục Tĩnh Viễn nhìn nó không vừa mắt, rất nhanh nó đã bị tàn nhẫn ném trên sàn gạch ướt sũng.
Một nụ hôn nhanh chóng thay đổi mùi vị, tiếng “Ô ô” biến thành tiếng thở dốc nặng nề, lại biến thành tiếng rên rỉ làm người khác nóng tai. Nước trong bồn tắm dập dìu dữ dội, một đợt lại một đợt văng tới mặt đất, Bạch Nhất Hàm quỳ gối trong bồn tắm, hai tay chống lên thành bồn, tiếng thở dốc đều thay đổi sắc thái, động tác của Mục Tĩnh Viễn phía sau kịch liệt điên cuồng xưa nay chưa từng có, rõ ràng vừa rồi vẫn là một mỹ nhân bệnh, vậy mà bây giờ lại biến thành dã thú mắt xanh, động tác kịch liệt phảng phất như muốn thúc cậu đến bay đi. Không biết qua bao lâu, Bạch Nhất Hàm không còn có sức lực chống đỡ mình nữa, tay mềm nhũn sắp ngã vào bồn tắm, Mục Tĩnh Viễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, hai tay anh bắt lấy hai tay Bạch Nhất Hàm để cậu không đến mức ngã xuống. Động tác dưới thân không ngừng, tiếng rên rỉ của Bạch Nhất Hàm đã biến thành thanh âm hừ hừ, cậu cảm thấy đầu gối rất đau, chân cũng nhũn ra đến quỳ cũng không được, nước trong bồn tắm dần dần biến lạnh, Bạch Nhất Hàm nhớ đến thân thể của Mục Tĩnh Viễn, giãy giụa nói:
“Đừng…… Dừng lại…… nghỉ một chút, Tĩnh Viễn, nước…… Lạnh, anh…… A…… Mới vừa hạ…… Mới vừa hạ sốt, như vậy…… A…… Như vậy không được “
Mục Tĩnh Viễn cúi người xuống, hai tay chặt chẽ vòng lấy nửa người trên của cậu, thở gấp nói: “Được, nghe em, chúng ta đi lên giường, em ở chỗ này cũng vất vả quá rồi.”
Anh cũng không rút ra, hai tay nâng đầu gối Bạch Nhất Hàm cong lên như ôm đứa nhỏ đi tiểu rồi đứng lên bước ra khỏi bồn tắm, buông một chân Bạch Nhất Hàm xuống, duỗi tay cầm khăn tắm đại khái lau cho cả hai một chút, lại lần nữa nâng chân Bạch Nhất Hàm lên đi ra ngoài.
Tới giường rồi, lại là một đợt tranh đoạt mới, Bạch Nhất Hàm duỗi tay vài lần, mới từ tình cảnh không ngừng va chạm đong đưa bắt được remote điều hòa trên tủ đầu giường, chỉnh độ ấm cao lên mấy độ, lúc này mới vô lực ghé vào trên giường.
Mục Tĩnh Viễn lăn qua lộn lại không biết làm bao lâu, Bạch Nhất Hàm liền hừ cũng hừ không ra, cả người mềm đến mức như bệnh nhân bị nhược cơ, được Mục Tĩnh Viễn đắp một cái chăn trên eo, đặt ở đó loạng choạng lâm vào hôn mê không biết lần thứ mấy. Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, Bạch Nhất Hàm ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Mục Tĩnh Viễn “Lao động” cả một đêm, tinh thần thật ra lại tốt hơn rất nhiều, anh khoác quần áo ngồi ở trên giường, ảo não cau mày.
Bạch Nhất Hàm còn duy trì tư thế đặt ở trên giường sau khi được Mục Tĩnh Viễn rửa sạch tối qua, không nhúc nhích chút nào, hô hấp đều đều, quầng thâm sâu dưới mắt, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Chiếc chăn bông phủ trên bả vai cậu, lộ ra phần cổ đầy những dấu hôn xanh tím, quang cảnh dưới chăn Mục Tĩnh Viễn rất rõ ràng, trên người cậu căn bản tìm không ra chỗ tốt bằng bàn tay nào, tất cả đều là dấu hôn tím tím xanh xanh, phần bên trong đùi nghiêm trọng nhất, đều bầm tím, tìm không ra phần da trắng nào. Nhưng những cái này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là mặt sau của cậu, tối qua khi rửa sạch thế nhưng lại phát hiện có một chút tơ máu, còn có đầu gối, hai cái đầu gối đều là một mảnh tím đen, ẩn ẩn có chút xu thế muốn biến thành màu đen, đôi môi cậu sưng đỏ, hốc mắt thâm quầng, hơn nữa gần đây lại gầy đi rất nhiều, một khối nho nhỏ trôn trong chăn, muốn bao nhiêu đáng thương liền bấy nhiêu đáng thương.
Mục Tĩnh Viễn bực bội gãi gãi tóc, hận không thể đánh bản thân một đấm, anh trước kia cùng Bạch Nhất Hàm ở bên nhau, luôn luôn chú ý khống chế, dù cho ngẫu nhiên mất khống chế đi nữa cũng không đến mức làm cho cậu bị thương, anh biết chính mình tối hôm qua ít nhiều gì vẫn là mang theo chút oán khí, hơn nữa hồi lâu không có khai trai, không thể khống chế được.
Mục Tĩnh Viễn lại nhẹ nhàng xốc chăn lên một lần nữa, dùng sức lực ấn không ngã lông tơ nhẹ nhàng chạm chạm vào đầu gối đã được thoa thuốc của Bạch Nhất Hàm, lại lần nữa thở dài thật sâu.
Lúc làm tới mặt sau, Bạch Nhất Hàm bị thương, nên là sẽ đau đi? Nhưng cậu cũng không lên tiếng, liền tùy ý để anh làm. Cho tới nay, trừ hơn một tháng giận dỗi này, cậu đều là thế này, bất luận ngày thường thế nào, lúc ở trên giường đều thuận theo anh như vậy, có làm gì cũng không cự tuyệt.
Mục Tĩnh Viễn không rõ, tại sao Hàm Hàm lại như vậy? Theo lý thuyết một người từ nhỏ đến lớn đều có chút tùy hứng như em ấy, trên giường cũng sẽ tương đối tự lực, hy vọng người khác phối hợp tiết tấu của mình mới đúng, vì cái gì em ấy đối với mình lại là tuyệt đối thuận theo?
Anh cúi người xuống liền ôm chặt lấy cả Bạch Nhất Hàm lẫn chăn bông, lại thở dài. Kỳ thật cũng không có gì không rõ, em ấy như vậy, chỉ có một lời giải thích, đó chính là, vì yêu mình. Nhưng em ấy một khi đã yêu sâu đậm như vậy, vì sao lại không chịu tin tưởng mình chứ? Vì cái gì Hàm Hàm sau khi nghe được đoạn nói chuyện như vậy, cả chuyện đấu tranh một chút cũng chưa từng, liền dễ dàng quyết định từ bỏ mình?
Anh lại hôn xuống cổ Bạch Nhất Hàm một cái, nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm à, sao em lại mâu thuẫn vậy?”
Mắt thấy sắp đến giờ bác sĩ Trần tới rồi, Bạch Nhất Hàm vẫn không có một chút ý tứ muốn tỉnh, Mục Tĩnh Viễn chỉ đành xuống sàn tìm tới một chiếc quần lót nhỏ giúp cậu mặc vào, nghĩ nghĩ lại lấy ra một cái áo choàng ngủ, động tác nhẹ nhàng giúp cậu mặc, bế cậu dời vào bên trong giường. Bạch Nhất Hàm vẫn ngủ say như cũ, lăn lộn như vậy cũng không có tỉnh lại, Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu trong chốc lát, không nhịn được cúi đầu xuống hôn môi cậu, Bạch Nhất Hàm cảm nhận được hơi thở của anh, trong lúc ngủ mơ phản xạ có điều kiện hé răng tùy ý để anh tiến vào đoạt lấy.