Chương 71: (1)
Bầu trời ngoài cửa sổ đã đen kịt, anh đưa mắt phải nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ đêm.
“Tiểu Thiên.” Long Nghị vỗ nhè nhẹ thanh niên đang gục bên giường ngủ gật, “Lên giường ngủ.”
Thời điểm này vẫn trong khoảng se lạnh của mùa xuân, dù thời tiết đang dần ấm lên, nhưng anh vẫn sợ đứa nhỏ cảm lạnh.
“Ưm…”
Tần Thiên ngồi dậy, dụi dụi mắt.
“Anh Long dậy rồi à.”
“Em qua kia ngủ.” Trong phòng có giường gấp cho người thăm nuôi, Long Nghị lặp lại một lần nữa, “Nghe lời.”
“Dạ, anh uống thuốc đã.”
Bác sĩ kê thuốc tiêu viêm, một ngày ba lần, Tần Thiên nhớ kỹ cữ tối Long Nghị chưa kịp uống.
Thuốc đã chia hết rồi, Tần Thiên bảo Long Nghị xòe tay để đổ thuốc vào lòng bàn tay anh. Cậu quay ra sau rót ít nước nóng vào ly: “Anh nhớ uống đúng giờ đó, hai bữa nữa em về đi làm anh đừng có quên.
Long Nghị ngửa cổ uống thuốc, tiện tay đặt ly lên đầu tủ mới nhìn thoáng qua bó hoa màu đen cắm trong bình nhựa ở một góc trống trải.
“Còn ai đến thăm à?”
Long Nghị không biết phân biệt hoa, anh hoàn toàn không nhận ra đó là hoa hồng, cứ tưởng là người ta đến thăm.
Tần Thiên trợn mắt.
Dù cậu chẳng trông cậy người đàn ông biết hôm nay là ngày gì, cơ mà cũng đâu ngờ đụng mấy chuyện này anh lại ngốc nghếch như thế.
“Đêm hôm khuya khoắt ai lại tới thăm bệnh.”
Cậu hơi giận, nhưng ngay giây sau cơn giận đã đi mất.
Trước khi bước vào mối quan hệ với cậu, chắc là đến lãng mạn anh Long cũng chẳng biết nó là gì.
Nhìn ánh mắt mờ mịt hiếm khi hiện hữu trên gương mặt người đàn ông, Tần Thiên lại hơi buồn cười.
Cậu nhấc một cành hồng trong bình ra, phô trọn vẹn nụ hoa trước mặt người đàn ông, cánh hoa gần như chạm vào mũi anh.
“Anh ngắm lại coi đây là cái gì?”
Long Nghị cẩn thận ngửi thử, nhưng đến khi cụp mắt nhìn thấy những chiếc gai nhỏ chằng chịt trên cành mới phản ứng.
“Hoa hồng?”
Thấy Tần Thiên nhoẻn miệng cười, Long Nghị biết mình đoán đúng.
“Em mua?”
“Coi chừng gai.” Anh chìa ngón cái nới lỏng bàn tay đang cầm hoa hồng của thanh niên ra, nhận vào tay mình: “Sao em lại mua cái này?”
Loài thực vật mềm mại như hoa hoàn toàn cách biệt với con người Long Nghị.
Cả đời này anh chưa chạm vào chúng được mấy lần.
Tần Thiên chọc chọc cánh hoa.
“Hôm nay là lễ tình nhân.”
Long Nghị ngạc nhiên.
“Anh đó.” Tần Thiên nắm cổ áo người đàn ông, “Nếu anh không bị thương đáng ra hôm nay tụi mình phải đi hẹn hò á.”
Tần Thiên mua cả hoa rồi, cậu nhất quyết kiểu cách đến cùng.
“Đây chính là lễ tình nhân đầu tiên từ ngày chúng ta bên nhau đó.”
Cỡ gì cậu cũng phải cảnh tỉnh người đàn ông thật nhiều thật nhiều, để lần sau anh không còn dám liều mạng nữa.
“Lỗi anh.”
Long Nghị xoa gáy Tần Thiên, dỗ dành: “Chờ anh khỏe, anh bù lại cho em.”
“Em mà thèm bù vào!” Tần Thiên cố ý làm khó làm dễ, “Hứ, cơ hội một lần bỏ qua là lỡ.”
“Thế bé út cưng muốn giải quyết làm sao?”
Long Nghị biết đứa nhỏ cố ý, nhưng vẫn hùa theo cậu.
Anh nắn nắn gáy Tần Thiên, di ngón cái vuốt ve đuôi mắt cậu.
Hương hoa hồng vờn quanh hai người, Tần Thiên mở to mắt nhìn.
Cậu, thật ra cậu cũng chẳng muốn gì.
Chỉ là thấy… Dịp lễ như hôm nay chắc là có gì đó hơi khác biệt một tí tẹo.
Nên cậu mới mua hoa.
Bấy nhiêu đó với Tần Thiên đã là đủ.
Chỉ cần được ở bên anh Long, với cậu mỗi ngày trôi qua đều là lễ tình nhân.
Thế nên Tần Thiên chẳng có ước mong gì khác.
Phòng bệnh chìm vào không khí tĩnh lặng mà đặc dính.
Tần Thiên bất giác ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường, đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy.
“Anh Long…”
Dù sao cũng từng là người trải “sóng to gió lớn”, Tần Thiên lướt mắt là biết tỏng Long Nghị đang nghĩ gì. Mặt mũi cậu đỏ lựng lên, tức giận đẩy đẩy ngực người đàn ông: “Em không muốn cái đó!”
Long Nghị “À” lên một tiếng, giọng trầm thấp nhuốm ý cười.
“Anh đã nói gì đâu.”
Tần Thiên trừng anh: “Thế anh nói đi?”
Thấy đứa nhỏ xấu hổ, Long Nghị không trêu nữa, mà nắm tay Tần Thiên luồn vào chăn.
“Ừ, em không muốn, là anh muốn.”
Không biết máy lạnh trong phòng bật bao nhiêu độ, Tần Thiên cảm giác bàn tay mình sắp bị thiêu cháy.
“Anh còn đang bị thương cơ mà!”
Tần Thiên cựa quậy tay, nhưng không kéo ra.
“Không làm em…” Giọng Long Nghị khàn khàn, vuốt ve mu bàn tay mình giữ chặt trong chăn mấy lần.
“Giúp anh.”
Hô hấp Tần Thiên trở nên nặng nề.
Cậu giật giật ngón tay, thứ dưới quần ngủ của người đàn ông cũng bắt đầu rạo rực.
“Anh…” Cậu giấu đầu lòi đuôi nhìn ra cửa, “Khục, chờ em một lát.”
Tần Thiên rút tay ra, đứng dậy đóng cửa rồi lại kéo rèm lại.
Cậu quay đầu, trông thấy mắt ánh người đàn ông nóng cháy chẳng hề che đậy.
Khụ, xòe bàn tay đếm ngón tay, lâu rồi không làm.
Edit: tokyo2soul