Chương 39
Cậu đã tăng ca liên tục vài ngày liền, mỗi sáng thức dậy não bộ và cơ bắp liên tục kêu gào đình công, mỗi đêm về nhà trong tình trạng kiệt sức chỉ muốn nằm dài ra giường ngủ thiếp đi.
Ván giường trong gian phòng cứng ngắc và chật chội, tấm nệm mỏng dính không cuốn đi được cơn rã rời buồn ngủ, thảm điện ấm áp cũng không hâm nóng được trái tim lẻ loi. Mỗi ngày khi đặt lưng chìm vào giấc ngủ, Tần Thiên chỉ muốn sát gần người đàn ông ở gian kế bên một chút nữa, cậu mới cảm thấy mình đủ sức tiếp tục cố gắng.
Lần đầu tiên đem lòng thích một người, lại là người cùng giới hơn mình đến mười mấy tuổi, Tần Thiên không cảm thấy mất mặt hay xấu hổ gì cả đâu, nhưng trái tim cậu bị tổn thương vì thái độ cự tuyệt của người đàn ông.
Sau này phát hiện hình như người đàn ông không phải không có cảm giác với mình, thế là cậu vui sướng.
Nhưng thứ quan hệ vừa gần vừa xa này là nút thắt trong lòng.
Đầu bên kia sợi dây nằm trong tay Long Nghị, người đàn ông bằng lòng kéo lại gần cậu sẽ lập tức hớn hở, kéo ra xa sẽ khiến cậu lo lắng đớn đau.
Tần Thiên cũng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, nếu một ngày anh Long thật sự cảm thấy phiền, cậu phải đi. Cậu sợ mình không thể ở lại thành phố này được nữa.
Cuối năm tăng ca liên miên, tiền phụ cấp cũng rất nhiều.
Thật ra Phương Hoành Tiệm không cứng nhắc yêu cầu tất cả nhân viên phải tăng ca đến tối muộn. Mà Tần Thiên muốn kiếm thêm chút tiền, tiết kiệm mua một món quà tặng người đàn ông nên nhận phần việc nhiều hơn.
Phải rồi… hình như cậu định xem phim với anh Long nhỉ?
Sáng mai ăn gì ta, bánh dứa à?
Hình như trứng gà trong nhà cũng sắp hết rồi, bữa sau đi chợ mua thêm một ít…
Lúc này cả cơ thể Tần Thiên trống rỗng, uể oải mềm nhũn, như thể uống cửa cân rượu Lão Bạch Cán nên say khướt cả ra, mơ mơ màng màng nghĩ về mấy chuyện lung tung chẳng liên quan gì đến nhau.
Phần gáy nhoi nhói kéo Tần Thiên khỏi trạng thái ấy. Cậu mở choàng mắt, trong tầm nhìn là trần nhà trắng toát.
Không khí lượn lờ mùi thuốc khử trùng, Tần Thiên đảo mắt, cuối cùng ý thức được mình đang ở đâu.
Cậu dời mắt, bóng dáng người đàn ông thân thuộc đang kề ở mép giường.
Long Nghị gối nửa bên mặt lên cánh tay, hai mắt nhắm lại như đang chợp mắt, đôi mày cứ cau nhặt, mi tâm chau lại thành hình chữ xuyên川, không biết đang lo lắng điều gì.
Tần Thiên giật giật ngón tay.
Cậu cách lớp không khí vô hình phác họa lại đường nét người đàn ông, từ đôi mày đến xương gò má, từ gò má đến đường quai hàm.
Tần Thiên thấy may mắn vì mình không bị cận, bây giờ xa nhau hơn nửa người mà vẫn thấy rõ ràng chỗ râu lún phún mấy ngày không cạo mọc trên má người đàn ông.
Không biết chạm phải thần kinh lúc nào, da dầu bỗng nhói lên. Tần Thiên không nhịn được thở hắt ra một hơi.
Long Nghị ngủ rất cạn, vừa mở mắt đã nhìn thấy thanh niên muốn sờ vào gáy mình, vội vàng vươn tay bắt lấy.
“Đừng chạm vào.”
Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ mỏi mệt và kiềm chế.
“Anh Long ơi…”
Tần Thiên há to miệng, kết quả phát thành tiếng rồi mới nhận ra giọng mình cũng tắc tịt.
Long Nghị đứng dậy lấy bình thủy từ chiếc tủ sắt bên cạnh, rót một cốc nước, đến gần giường bệnh đưa tới trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên không từ chối hành động gần gũi hiếm khi có được này,
Cậu cúi đầu, hớp mấy ngụm nước từ tay người đàn ông nên cổ họng cũng phần nào khá hơn.
“Bây giờ cảm thấy thế nào? Có chóng mặt không? Có đau không?”
Ánh mắt Long Nghị đặt trên người Tần Thiên suốt, đến cả con mắt trắng hếu kia như cũng đang cật lực quan sát trạng thái hiện giờ của thanh niên.
“Không có… a…”
Tần Thiên vốn định lắc đầu đáp mình không việc gì, nhưng lắc rồi lại thấy đau đau.
“Đừng nhúc nhích.”
Người đàn ông lập tức đưa tay, gan bàn tay nằm giữa cổ và cằm làm Tần Thiên cảm thấy cả gương mặt mình như được bàn tay người đàn ông ôm trọn lấy.
Cậu nghe lời thôi cựa quậy, giữ cổ cứng ngắc, chớp mắt ngơ ngơ ngốc ngốc nhìn mình ở rất gần người đàn ông.
“Còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc trước không?”
Tần Thiên cảm thấy trong câu hỏi của người đàn ông hàm chứa cả ẩn ý.
“Ừm…” Ký ức gần nhất của Tần Thiên dừng lại ở hai mẹ con đứng trên lề đường kia.
Nghĩ tới đây, cậu vội vàng hỏi han: “Có hai người nữa không sao chứ!?”
“Không việc gì.” Long Nghị lời ít ý nhiều.
Bàn tay người đàn ông vẫn giữ chặt cằm cậu, gò má cảm giác được sức trong lòng bàn tay kia, Tần Thiên rốt cuộc mới chậm chạp phản ứng. Hình như anh Long… giận rồi?
“Tại sao không tự hỏi bản thân?”
“Em, chắc em không bị gì to tát mà phải không?” Tần Thiên ngây ngô nhếch môi muốn cười một cái cho không khí dịu bớt, kết quả không biết chạm phải dây thần kinh nào, cả gương mặt nhăn nhíu vặn xoắn lại với nhau.
“Tổn thương khớp, rách da đầu, chấn động não nhẹ…”
Từng chữ Long Nghị nói ra giọng anh cứ nặng nề dần thêm, Tần Thiên không dám nhìn vào mắt anh, chỉ chột dạ cúi đầu.
“… Đã hôn mê hai ngày rồi.”
“Cái gì?”
Tần Thiên không ngờ mình bất tỉnh lâu tới mức này!”
“Em đấy…”
Long Nghị khẽ thở dài nhưng không nói gì, chỉ đỡ cậu nằm xuống, dặn dò: “Nằm trước đã, tôi đi gọi bác sĩ.”
Người đàn ông mở cửa ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Tần Thiên.
Nói vậy cũng không đúng, Tần Thiên phát hiện bên tay trái có tấm rèm trắng ngăn cách, nhìn qua khe hở tường thì hình như bên cạnh còn một cái giường bệnh nữa, có người nằm.
“Anh trai cậu tốt thật.”
Thình lình giường bên kia vang lên một câu.
“A… vâng.”
Tần Thiên khách sáo cười cười, lòng phản bác, anh trai mình hồi nào.
“Cậu nằm đây lâu vậy mà anh trai cậu ở trông suốt đấy. Tôi bảo hay nhờ điều dưỡng kê thêm cái giường đi, anh cậu cũng không buồn trả lời.”
Người kia ló đầu ra, đầu trọc lốc. Hình như người nọ đã nằm đây lâu, thấy có người là bắt đầu tâm sự dông dài.
“Người… người ấy với chính mình lại keo kiệt lắm…” Tần Thiên ngoài miệng gợi một câu đùa, nhớ đến quầng thâm dưới mắt người đàn ông và cái cằm lún phún râu, lòng lại âm ỉ xót xa.
“Đêm anh ấy cũng không về phải không?” Tần Thiên hỏi, “Hai hôm trước tôi nằm đó chắc cũng không có chuyện gì lớn nhỉ?”
Tần Thiên hoàn toàn không nhớ rõ mình bị thương ra sao, chỉ là vô thức thấy có lẽ vấn đề không to tát.
“Không biết nữa.” Bệnh nhân cùng phòng lắc đầu, “Lúc đưa vào đầu cậu quấn băng kín mít, ai mà biết được!”
“Tôi thấy anh trai cậu chắc là lo lắng lắm, cứ chạy theo bác sĩ hỏi han.” Người đầu trọc nọ như nhớ ra một chuyện buồn cười nào đó, phì lên cười haha mấy tiếng, “Xỏ nguyên đôi dép lê vào đây mà.”
Anh ấy không phải anh trai tôi!
Anh ấy là người đàn ông của tôi!
Khoảng hai tuần tới mình tạm ngưng cập nhật ạ. Xin lỗi các bạn rất nhiều, thật sự mong rằng mình có thể quay trở lại thật sớm TOT
Edit: tokyo2soul