Chương 12: Quidditch
Vừa chạy đến trước cửa nhà vệ sinh, hai đứa nhóc ngay lập tức bị dọa cho kinh sợ. Một sinh vật cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ này ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi nồng nàn phát ra từ con quỷ kia kinh không tả được. Trong tay nó là một khúc cây to mà có lẽ nó tình cờ thó được ở đâu đó bên trong lâu đài.
Quỷ khổng lồ đã tiến vào nhà vệ sinh! Chết tiệt! Thế nào mình lại chậm một bước chứ! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lịch sử lại một lần nữa thay đổi?
Nhìn cảnh tưởng trước mắt, bản năng bảo vệ người khác của Harry trỗi dậy. Cậu rút đũa phép ngay lập tức, nhắm vào vũ khí của tên quỷ kia:
“Wingardium Leviosa”
Thân thủ được rèn luyện qua chiến tranh, cậu dễ dàng thực hiện nhanh chóng một bùa trôi nổi hướng tới khúc gỗ mà khiến nó lơ lửng. Nhân cơ hội tên quỷ còn đang tự hỏi tại sao khúc gỗ của mình lại biến đâu mất thì Ron đã nhanh chóng kéo Hermione ra khỏi chỗ nguy hiểm. Cả hai đứa nhanh chóng phóng về nơi Harry đang đứng sau đó cả bọn lần lượt hướng về phía cánh cửa chỉ cách đó vài bước chân. Nhưng ngay lúc cả ba có vẻ như đã an toàn tiến ra khỏi cửa thì tên quỷ kia đã bắt đầu chú ý đến những kẻ tẩu thoát. Ngay khi đôi mắt xấu xí của gã bắt đầu nhận thấy con mồi tiền năng của bản thân đang tẩu thoát thì cơ thể nó theo đó cũng bắt đầu tiến về hướng ba đứa trẻ.
Harry theo quán tính, nhanh chóng đóng sầm cánh cửa lại, sử dụng chiếc chìa còn dính trên cửa khóa chặt cánh cửa lại. Nhưng bản thân cậu thừa biết cánh cửa này sẽ không thể cầm chân con quái đó được quá lâu.
Không hề chần chừ, trước hết phải đi tìm giáo sư đến giải quyết đã. Nhưng còn chưa đi được quá mười bước, phía sau đã truyền đến âm thanh đập cửa dồn dập cửa tên quỷ khổng lồ, cùng với đó là những tiếng gầm rú ghê rợn.
“Đùng! Đùng! Rầm!” Cánh cửa không thể chống chọi được thêm nữa, vỡ tan nát. Chết tiệt! Tay nắm chặt đũa phép, chẳng lẽ bây giờ phải để lộ sức mạnh sao? Tuy rằng ma lực còn thiếu thốn nhưng nếu cố ý cưỡng bức sử dụng thì liền có thể thi triển được một phần nhỏ bùa chú cấp cao.
Ngay khi Harry chuẩn bị niệm chú thì từ xa một loạt tiếng bước chân vang lên. Thật may mắn, cả người như thể được giải thoái khỏi xiềng xích, lập tức thả lỏng. Các giáo sư đã đến.
Sau khi ba đứa sư con phải hứng chịu cơn thịnh nộ của chủ nhiệm nhà mình và đương nhiên đánh mất đi năm điểm, nhưng sau đó lại thuận lợi kiếm về cho nhà được mười điểm, thì cả bọn đều được yêu cầu trở về tháp.
Trên đường cả bọn trở về, Hermione cúi đầu hướng về Harry và Ron nói tiếng cảm ơn sau đó cô bé đỏ mặt và rời đi trước. Lúc đó Harry mờ hồ thấy được gương mặt của cậu nhóc kia đã sớm nhuộm một màu đỏ chót.
Sau khi tận mắt xác nhận Harry đã an toàn bước vào tháp, Draco mới từ trong bóng tối dần xuất hiện. Nếu không phải lúc đó hắn kịp thời đưa giáo sư đến thì có lẽ….
Hai tay siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt tràn đầy sự nguy hiểm. Hắn đứng đấy một lúc rất lâu rồi mới quay đầu rời đi.
Sau khi tận hưởng bữa tiệc tối tại phòng sinh hoạt chung, Harry trở về chiếc giường của mình, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Đầu tiên là cậu không bắt gặp giáo sư Snape đang kiểm tra hòn đá phù thủy, kế đến là chuyện quỷ khổng lồ dường như đã di chuyển nhanh hơn dự tính. Mọi chuyện xảy ra hôm nay thật sự không bình thường….
Sau khi cả ba trải qua sự kiện cùng tên quỷ khổng lồ kia, mối quan hệ giữa cả bọn rốt cuộc cũng trở lại như xưa, tam giác vàng Gryffindor lại hình thành.
Ít nhiều thì công cuộc tác nghiệp hai người bạn của Harry cũng không trở nên quá phức tạp như trước. Mọi chuyện hiện tại đang diễn ra theo chiều hướng rất tốt đẹp. Những giây phút khi cả bọn cùng ở thư viện, đứng một bên nhìn hai đứa bạn của mình tranh luận về một vài vấn đề khiến cậu cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Nhưng tại thời điểm ấy khiến Harry nhận ra rằng có lẽ ngay từ ban đầu, cậu không nên cùng bọn họ trở nên quá thân thiết. Cách tốt nhất bảo vệ mọi người cũng như ngăn chặn Hermione, Ron hay cả gia đình Weasley dính vào mớ phiền phức của cậu phải chăng là trở nên xa lạ?
Sự kiện Halloween kết thức cũng báo hiệu cho một tháng mới sắp đến. Cái rét lạnh đặc trưng của mùa đông tháng mười một đã bắt đầu. Đồng thời đó cũng là dấu hiệu cho toàn thể học sinh biết trận Quidditch thường niên của Hogwarts sắp được khai mạc, chính xác là vào ngày thứ bảy đầu tiên của tháng. Harry lần đầu tiên, sau khi cậu trở về quá khứ, đích thân tham gia vào một trận Quidditch đã trở thành tin tức nóng hổi được lan truyền mạnh mẽ giữa cả bọn học sinh với nhau. Đã có không ít người, từ quen thuộc đến xa lạ, đến cổ vũ cậu. Harry hồn nhiên nhận hết tất cả những lời chúc của mọi người dành cho cậu và xem đó như động lực để cậu tự tin mỉm cười tiến ra sân thi đấu.
Trải qua hai đời, cậu đã sớm quen thuộc với cái môn thể thao mạo hiểm này rồi. Vì thế nên cậu cũng không cần mượn cuốn Quidditch qua các thời đại của Hermione, cũng không cần phải dày công lẻn vào văn phòng giáo sư Snape chỉ để trộm lại.
Đồng hồ điểm mười một giờ. Sau khi bà Hooch đảm bảo mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo thì cũng là lúc tiếng còi chói tai vang lên. Mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu.
Trên khán đài, Lee Jordan đang tích cực bình luận sôi nổi về diễn biến của trận đấu. Tuy Harry đã từng nghe những lời bình luận của anh chàng trước đó nhưng cũng không thể tránh việc cảm thấy những lời nói ấy có chút buồn cười. Đột nhiên, một đốm sáng chói vụt ngang qua khóe mắt cậu. Nhanh như chớp, cậu linh hoạt xoay người hướng về nơi đốm sáng di chuyển. Gần đó, tầm thủ nhà Slytherin – Terence Higgs- cũng bắt đầu nhìn thấy chuyển động của trái banh. Cả hai kè cổ nhao mà lao vào tranh trái Snitch.
Harry chỉ còn cách trái Snitch một cánh tay nữa nhưng bản thân cậu lại dấy lên một cảm giác bất an. Cứ tạm mặc kệ trái Snitch một lúc, cậu nhanh chóng thay đổi phương hướng. Ngay khi Harry vừa chuyển dời vị trí thì Higgs đã đâm sầm vào tuyển thủ của đội nó, Flint. Lúc này, trên khán đài tràn ngập âm thanh bất mãn của đám sư nhỏ, nhưng trên thực tế rằng Flint cũng chẳng hề xảy ra va chạm nào với Harry cho nên bà Hooch cũng không thể làm gì.
Thành công thoát khỏi tai nạn trong gang tất. Harry lại phóng vụt đi tìm tung tích của trái Snitch. Nhưng đúng vào lúc cậu né một trái Bludger đang lao thẳng qua đầu cực kì nguy hiểm thì cây chổi của cậu bắt đầu rung lắc dữ dội.
Đã bắt đầu rồi sao?
Harry nắm chặt cán chổi, kinh nghiệm mách bảo cậu phải ngay lập tức hạ thấp độ cao của bản thân mình vì nếu để lâu hơn chốc nữa liền có chuyện xảy ra. Khi khoảng cách giữa cậu với mặt đất càng nhỏ thì cây chổi càng trở nên mất kiểm soát. Cho tới khi cậu chỉ còn cách mặt đất khoảng bảy thước anh thì cây chổi liền bắt đầu phản ứng dữ dội như thể nó muốn ném cậu rơi từ đây xuống. Cây chổi của Harry bắt đầu giật ngược một cách man dại, hất văng Harry ra ngoài. Giờ đây, cậu chỉ còn có thể bám được có một tay vào cán chổi.
Hermione vội giật lấy cái ống dòm của lão Hagrid, nhưng thay vì hướng lên Harry, cô bé lại chĩa ống dòm vào đám đông tìm kiếm. Nếu cây chổi đột ngột phát điên không lý do thì chắc chắn là có kẻ gây rối:
“Biết ngay mà…. là thầy Snape”
“Ron, cầm lấy, việc này cứ để tớ giải quyết”
Hermione đem ống dòm ném lại cho Ron, sau đó cô liền rời đi. Nhưng ở một góc độ khác, có một kẻ chỉ yên lặng niệm chú, biểu tình của hắn trước giờ chưa từng thoáng qua vẻ lo lắng nào. Hermione xông pha trong đám đông, bươn bả lao về chỗ thầy Snape. Cô chạy băng qua hàng ghế sau lưng ông; hối hả đến nỗi không dừng lại xin lỗi khi đâm sầm vào gã Quirrelll khiến ông ta ngã lăn quay xuống hàng ghế trước mặt. Cô quỳ thụp người xuống, nhanh chóng rút đũa phép ra, thi triển một bùa lửa cỡ nhỏ lên áo chùng của giáo sư. Thấy cây chổi của Harry đã hoàn toàn ổn định, Hermione càng tin rằng mình đã làm được việc có ích. Tuy cô quả thực rất tôn trọng các giáo sư nhưng bản thân cô lại khẳng định Snape quả thật có phần không trong sạch
Hermione à, thế này thì có chút hơi lâu đấy!.
Dành lại thế chủ động hoàn toàn trên cán chổi của mình, nhưng cũng không quên kêu than một tiếng, Harry nhanh chóng trở lại trận đấu. Đột nhiên. Trái Snitch lại một lần nữa lướt ngang qua tầm mắt của cậu. Không nhiều lời, Harry phóng thẳng theo hướng quả banh bay đi, khoảng cách giữa cậu và nó càng ngày càng thu hẹp lại cho đến khi…
Tút!!!! Tiếng còi thông báo trận đấu kết thúc đã vang lên, và trong tay cậu bé Vàng bây giờ là một trái Snitch sáng chói. Dành được chiến thắng, Harry lộ vẻ tươi cười hạnh phúc. Dù cậu có quay ngược về thời gian bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn thật lòng yêu cái môn thể thao này. Tự do! Phóng nhanh! Bản thân cậu có thể làm mọi điều tùy thích mà không cần quan tâm đến ai khác.
Cứ như vậy, trận Quidditch kết thúc trong niềm vui chiến thắng của đám sư tử và câu chuyện vẫn cứ tiếp diễn. Hermione và Ron cũng đã biết về sự hiện diện của con chó ba đầu cũng như câu chuyện về cụ Nicolas Flamel từ chỗ của Hagrid. Hermione cứ không ngừng luyên thuyên rằng cô đã từng nhìn thấy cái tên đó ở đâu rồi, chỉ có điều cô không nhớ chính xác nơi mình thấy nó. Thế là Harry và Ron đã bị cô nàng mọt sách ấy lôi đến thư viện cả ngày lẫn đêm…
Nhưng vẫn là từ trong bóng tôi, một ánh mắt đang nhìn về phía họ….