Chương 11: Bệnh xá ban đêm
Từ ngoài cửa, Một bóng hình nhỏ bé lặng lẽ tiến vào phòng y tế. Đứng trước giường bệnh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Harry, sự lo lắng trong lòng Draco mới phần nào dịu lại. Chết tiệt! Chết tiệt! Mới mấy ngày trôi qua, chưa gì đã có chuyện. Harry à, em cứ định làm tôi bất an đến bao giờ?
Cảm giác như có ai đó kế bên, Harry bắt đầu mở hai mắt mình ra, đôi mắt xanh biếc tràn ngập mơ hồ. Qua một thoáng sau mới bắt đầu nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Đưa mắt nhìn về hướng bóng người kia, cả người cậu bừng tỉnh. Draco!?
Yết hầu cả ngày không được uống nước liền có chút khô khốc, Harry cất giọng khàn khàn, nói.
“S-sao cậu lại ở đây?”
“Cậu hiện tại thế nào rồi?”
Đối với câu hỏi của Harry, Draco không trả lời. Ngược lại, hắn lại đưa ra câu hỏi cho cậu.
Không để ý đến câu hỏi trước đó của bản thân, Harry tùy ý xua tay, ngồi thẳng dậy:
“Không sao cả. Chỉ là tớ đối với thịt có chút không quen, nôn hết ra thì hoàn toàn ổn”
“Nôn hết ra thì liền ổn sao? Cậu không thể tự chăm sóc bản thân à?”
Nhìn thấy Draco vô cùng tức giận, Harry vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn. Không ngờ cậu lại vô tình thấy thứ mà bản thân không ngờ đến. Trong đối mắt của Draco tràn đày sự lo lắng bất an, mà tất cả những cảm xúc ấy đều dành cho cậu! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Cậu nhẫn nhịn bản thân bấy lâu nay chính là vì sợ nếu bản thân cứ hành động tùy ý thì những loại tình huống như thế này sẽ xảy ra. Những lời nói trước kia của hắn, cậu có thể coi như là phép thử của Draco dành cho cậu. Nhưng bây giờ, tại thời điểm này, hắn vì cậu mà nửa đêm dám phá vỡ quy tắc của Slytherin đi đến bệnh xá, khiến cậu có muốn lừa dối bản thân cũng không. Bây giờ nếu như bị các giáo sư bắt gặp thì quả thực tình huống này vô cùng xấu hổ. Hơn nữa, Draco hiện tại không hề cố tình che giấu đi tình cảm của hắn dành cho cậu. Tuy cậu cố gắng làm bộ như không có gì xảy ra, nhưng phải biết rằng bản thân cậu cũng…….
“Nếu cậu đến đây chỉ để mỉa mai tôi, thì tôi xin lỗi nhưng mời cậu về cho”
Harry nhàn nhạn trả lời, giọng nói mang theo sự xa cách không khỏi làm Draco nhíu mày. Harry, một lần nữa em lại né tránh tôi, rốt cuộc là vì cái gì có chứ? Hai lần gặp gỡ, hai lần lảng tránh! Chẳng lẽ…. là vì hắn ta? Đến đây, sắc mặt Draco tái nhợt. Qủa nhiên, tình yêu đều luôn khiến chúng ta trở thành những đứa trẻ, lần đầu gặp gỡ định mệnh của bản thân đã khiến cho IQ của cậu quý tộc nhỏ lại hạ xuống vài tầng. Có lẽ nào thật sự là như thế? Nếu đã như vậy thì, em yên tâm tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Lộ ra vẻ mỉm cười hiếm thấy, Draco nói với cậu:
“Được thôi, ngủ ngon nhé, Harry”
Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay, cho nên Harry à, em cứ chờ xem! Đợi đến khi hắn rời khỏi, Harry mới thở phào nhẹ nhõm, cậu bắt đầu nằm xuống và vô tình thiếp đi.
Sáng hôm sau
Chờ tới khi Harry vừa khỏi bệnh bước ra khỏi bệnh xá, còn chưa kịp trở về tòa tháp để nghỉ ngơi thêm tí nữa đã bị Wood kéo lại, hỏi dồn dập:
“Harry, cơ thể em thế nào rồi, có bị thương chỗ nào không?”
“Không sao đâu ạ, em đã ổn rồi”
Harry mỉm cười trả lời, nghe được lời đáp của Harry, Wood vô cùng hứng khởi, anh nói ngay:
“Được lắm, vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu luyện tập được rồi”
Vừa dứt lời, Wood liền lôi Harry tiến thẳng đến sân bóng. Cậu cũng chỉ biết ôm trán bất lực, nhìn cũng đoán được Wood tìm cậu là vì chuyện này.
Bị kéo thẳng đến sân Quidditch ngay khi vừa khỏi bệnh thì đã bị Wood đem tập luyện. Giới thiệu một vài điều luật cơ bản về Quidditch cho cậu, sau đó tiến hành huấn luyện. Động tác cũng như kỹ năng của Harry khiến anh vô cùng hài lòng.
Thời gian cũng bắt đầu trôi nhanh hơn, thoáng chốc đã đến buổi tiệc Halloween. Dựa theo ký ức lúc trước, Hermione vẫn là bị Ron chọc khóc vào đêm trước ngày Halloween. Ôi cha, Harry ngồi trên dãy bàn của mình, bất đắc dĩ nghĩ về tình huống lúc đó, vốn tưởng bản thân có thể ngăn chặn được nhưng vấn đề vẫn xảy ra. Tuy rằng bản thân Hermione vẫn sẽ không sao, nhưng ai biết được chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ? Harry nằm dài trên dãy bàn, lo lắng chờ đợi quỷ khổng lồ, mà đúng hơn thì chờ đợi gã Quirrel tiến vào.
Thời gian dùng bữa đã trôi qua một nửa thì lúc này, giáo sư Quirrel chạy hớt hải vào Sảnh Đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:
“Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục… thiết tưởng ngài nên biết…”
Nói chưa dứt câu, ông đã ngã xuống sàn chết giấc.
Không khí náo nhiệt của bữa ăn ngay lập tức biến mất, nhường lại đó là sự bất an của toàn thể học sinh.
“Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.”
Percy thi hành lệnh ngay:
“Học sinh năm thứ nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ gì con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé… Xin tránh đường cho học sinh năm thứ nhất… Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây.”
Ron lúc này có chút lo lắng, kéo tay áo Harry:
“Mình sực nhớ ra… Hermione không ở đây”
“Chết tiệt, đi thôi”
Né tránh tầm mắt của Percy, Harry cùng Ron nhanh chóng lui tới nhà vệ sinh nữ. Vốn dĩ cậu định nhắc nhở Ron một chút về Hermione ai ngờ cậu ta đã sớm nhận ra vấn đề. Nhựng cả hai không hề biết rằng, phía xa có một đôi mắt lo lắng dán chặt vào bóng lưng của Harry.