Chương 71: Không thể chết
Cơn giận vừa mới nguôi ngoai, trong nháy mắt lại dâng lên.
Người này ba lần bảy lượt cứ việc chạy đi mất, luôn khiến mình phải đuổi theo sau, lúc nào mới chịu dừng lại đây?
Bạch Tử để ý tới vẻ mặt có chút khó chịu của Mạnh Dĩ Lam, thấy quần áo của đối phương bị mình làm cho ướt sũng, cô liền chột dạ dời mông sang bên cạnh một chút.
Cô vừa cử động một cái, Mạnh Dĩ Lam đã lập tức nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Tử nghi hoặc nhìn Mạnh Dĩ Lam, nhưng người này không hề lên tiếng, thay vào đó là liếc nhìn cách đó không xa ngoài xe, chú Hồng đang ôm Mao Mao, sau khi nhận được tín hiệu, ông ấy cầm ô bước nhanh tới.
Chú Hồng ngồi vào ghế lái, sau đó nghiêng người đặt Mao Mao đã được băng bó vết thương và ngủ thiếp đi vào ghế phụ, rồi quay lại nhìn Mạnh Dĩ Lam.
“Đi thôi.” Sau khi phun ra hai chữ, Mạnh Dĩ Lam buông tay Bạch Tử, thậm chí còn hơi dùng sức hất nhẹ tay đối phương ra, tỏ vẻ ghét bỏ.
Bạch Tử bối rối quay đầu nhìn người vừa rồi còn không chịu để mình ngồi xa: “?”
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại nghiêng đầu sang chỗ khác, không có nhìn cô.
Sau khi nhận được chỉ thị, chú Hồng quay người khởi động xe.
Xe chậm rãi rời khỏi cầu lớn, Mạnh Dĩ Lam tựa lưng vào ghế nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm, không khác gì tư thế trước khi Bạch Tử lên xe.
Bạch Tử ngồi bên cạnh cô, nhíu nhíu mày đoán xem Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ gì, sau đó lại cố gắng ngồi xa hơn một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Mạnh Dĩ Lam thấp giọng nói, nhưng thanh âm tức giận từ hàm răng nghiến chặt của cô vẫn còn khá rõ ràng.
Thế là, mặc kệ quần áo của mình và Mạnh Dĩ Lam đã ướt đẫm, Bạch Tử vẫn ngồi cứng ngắc tại chỗ.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, dù trên đường không có phương tiện nào khác, nhưng chú Hồng vẫn lái xe rất chậm rãi.
Mao Mao thực sự mệt mỏi, nó ngủ ngon lành trên ghế phụ, thỉnh thoảng còn hơi ngáy.
Bạch Tử nghiêng người về phía trước, tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa mình và Mạnh Dĩ Lam, sau đó cô mới dám nhìn khung cảnh bên ngoài xe, suy đoán xem chú Hồng muốn đưa họ đi đâu.
Đường đi nằm ở hướng ngược lại với khu vực do băng đảng của Vĩnh Thái chiếm đóng, dường như đang hướng về phía bên kia của thành phố.
Khoảng nửa tiếng sau, mưa cũng đã tạnh, chú Hồng chở hai người tới đích đến cuối cùng – hóa ra là một bờ sông.
Nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, cách trung tâm thành phố rất xa.
Nhưng có một điều khiến Bạch Tử bối rối hơn nữa, chính là có một chiếc tàu du lịch hai tầng cỡ trung, đang được cập bến ở bờ sông.
Chiếc tàu này không quá sang trọng, thậm chí còn hơi cũ, nhưng hiển nhiên đã được tân trang lại cẩn thận, bây giờ nó không còn giống một chiếc tàu để người ta đi trên sông nữa, mà giống một căn nhà của người dân sinh sống trên bờ.
Toàn bộ thân tàu được bịt kín bằng những tấm sắt, trong bóng tối, con tàu trông giống như một con thú khổng lồ nổi trên mặt nước.
Sau khi chú Hồng đậu xe, một luồng ánh sáng mờ ảo chợt chiếu ra từ mũi tàu.
Sau đó, một người phụ nữ bước lên boong tàu, cô ấy bước tới một thiết bị, mày mò một lúc, bỗng có một tấm gỗ dài khổng lồ từ từ kéo dài từ boong tàu đến trên bờ, tạo thành một cây cầu nhỏ nối liền bờ sông với con tàu.
Bạch Tử nhíu nhíu mày nhìn thấy, đó chính là Hầu Tắc Văn đã lâu không gặp.
Nghĩ đến việc người này không ngừng theo đuổi Mạnh Dĩ Lam, so với sự thờ ơ lúc đầu, bây giờ Bạch Tử lại cảm thấy có hơi không thoải mái lắm.
“Cảm ơn chú Hồng đã vất vả.” Mạnh Dĩ Lam nói, sau đó mở cửa bước xuống xe mà không thèm nhìn Bạch Tử.
Người sau lưng sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng đưa tay ra vỗ nhẹ gọi Mao Mao tỉnh dậy, để nó trèo lên lưng, rồi nhanh chóng theo ra khỏi xe như một chú chó con bị “con sen” bỏ quên.
“Lam Lam,” Hầu Tắc Văn không để ý ngoài trời đang lạnh cóng, cô mặc một chiếc quần siêu ngắn, để lộ đôi chân dài chào đón Mạnh Dĩ Lam, “Sao bây giờ cậu mới đến, chờ cậu hơn nửa tháng rồi ah.”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô quay đầu nhìn Bạch Tử đang cõng Mao Mao trên lưng, sau đó bước qua cầu, đi tới boong tàu.
Chú Hồng cũng theo Bạch Tử lên boong tàu, nhưng ông ấy không hề có ý định theo xuống tàu, mà đứng trên boong nói với Mạnh Dĩ Lam: “Mạnh tiểu thư, hai ngày nữa tôi sẽ mang xe đến cho cô.”
“Cảm ơn,” Mạnh Dĩ Lam nói, sau đó ra hiệu cho ông ấy vào trong nghỉ ngơi, “Bây giờ đã muộn rồi, bên trong vẫn còn trống…”
“Không được,” chú Hồng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Ba người hãy nghỉ ngơi sớm một chút, lần tới tôi sẽ đến để thay băng vết thương cho Mao Mao, mấy ngày này đừng để nó đụng nước nữa.”
Nói xong, ông ấy lại mỉm cười với Bạch Tử, sau đó xoay người rời khỏi tàu.
Sau khi nhìn chú Hồng lái xe rời đi, Mạnh Dĩ Lam lại cúi người xuống, cùng với Hầu Tắc Văn khéo léo đem cây cầu thu trở lại tàu, sau đó xoay người đi vào cabin.
Bạch Tử cõng Mao Mao đứng ở một bên như người ngoài cuộc, phải mất một lúc cô mới hoàn hồn lại, bước nhanh theo sau.
Sau khi vào cửa, Bạch Tử nhìn thấy một phòng khách rất rộng lớn, cô còn tưởng rằng mình đã đi nhầm vào nhà của người nào đó.
Cô nhìn quanh bốn phía, bàng hoàng nhận ra nơi này không hề có dấu vết của một con tàu nào, nó trông giống như một biệt thự hai ba tầng hơn.
Tuy không quá sang trọng, nhưng lại được trang bị đầy đủ tiện nghi, rộng rãi sáng sủa, thậm chí còn có cả một bể cá lớn đang nuôi cá vàng, còn có bảng phi tiêu treo trên tường để mọi người cùng giải trí.
Ngoài ra, trong nhà cũng có rất nhiều đồ đạc, hình như được chuyển đến từ nhà cũ của Mạnh Dĩ Lam.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, dù đang ở trên sông nhưng Bạch Tử không cảm thấy thân tàu rung lắc, ngược lại, cô có cảm giác như đang đi trong một ngôi nhà mặt đất bằng phẳng.
Hầu Tắc Văn đi ở phía trước, cô dẫn Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đi lên cầu thang cạnh tường: “Lam Lam, nơi này thật tốt, không thiếu điện cũng không thiếu nước, diện tích cũng đủ lớn, các biện pháp bảo vệ rất đầy đủ và an toàn.”
Ba người đi lên cầu thang đến tầng hai, lại đi đến một cánh cửa ở cuối hành lang.
Mạnh Dĩ Lam từ trong túi áo lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, sau khi vào, cô thuần thục giơ tay bật đèn – hiển nhiên đây không phải lần đầu cô đến đây.
Bạch Tử đứng ở cửa nhìn quanh, thấy trong phòng có một chiếc giường đôi và một tủ quần áo lớn, cách bài trí rất giống phòng ngủ của Mạnh Dĩ Lam trước đó, thậm chí còn lớn hơn một chút.
Đúng lúc này, Bạch Tử nhạy cảm nhận ra một cảm giác bồn chồn bất an quen thuộc, đang dần dần truyền ra từ cơ thể mình.
“Lam Lam, cậu đừng lo lắng,” Hầu Tắc Văn đẩy Bạch Tử sang một bên, bước nhanh theo sau Mạnh Dĩ Lam, “Mấy ngày nay tôi ở căn phòng đối diện cậu, phòng rất thoải mái, thanh tịnh lại còn an toàn…”
“Thật xin lỗi.” Bạch Tử cố chịu đựng thân thể đang khó chịu, hỏi: “Phòng của tôi ở đâu?”
Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng xoay lại, nhưng cô chỉ liếc nhìn Bạch Tử một cái, sau đó xoay người đặt túi xách lên giường.
“Ah,” Hầu Tắc Văn lộ ra vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, “Phòng của cô ở tầng dưới, cạnh bếp, không khóa, cứ trực tiếp vào đi.”
Bạch Tử cũng không muốn đáp lời, nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng, nhưng lúc ở hành lang lại nghe thấy Mạnh Dĩ Lam trong phòng trầm giọng nói: “Trở lại.”
Hầu Tắc Văn nghi hoặc nhìn Mạnh Dĩ Lam, muốn hỏi vài câu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt u ám của đối phương, liền có chút sợ hãi im lặng.
Ngoài cửa, Bạch Tử cũng im lặng, sự bồn chồn nóng nảy trong lòng tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, nên cô tạm thời dừng lại tại chỗ, nhưng vẫn cố chấp không chịu quay lại phòng ngủ.
Ngay sau đó, người kia lại lên tiếng: “Bạch Tử, trở lại.”
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng Bạch Tử có thể nhìn ra, Mạnh Dĩ Lam hiển nhiên đang tức giận.
Sau khi do dự một lúc, cô cõng Mao Mao trở lại trong phòng.
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút, cô có thể ra ngoài trước được không?” Nhìn thấy Bạch Tử đi vào cửa, Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười với Hầu Tắc Văn.
Hầu Tắc Văn hơi giật mình, cô cảm thấy nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam có chút đáng sợ, không dám nói gì, gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, trước khi rời đi còn liếc nhìn Bạch Tử một cái, thậm chí còn hiếm hoi thể hiện sự đồng cảm.
Ngay từ lúc mới gặp nhau, Hầu Tắc Văn đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không ổn, dường như họ đang cãi nhau.
Hầu Tắc Văn vốn đang cười trên sự đau khổ của người khác, bây giờ lại cảm thấy có chút sợ sệt – khí tức của Mạnh Dĩ Lam khi tức giận quá lớn, cô luôn cảm thấy mình sẽ bị vạ lây bởi trận tức giận này.
Nghĩ như vậy, Hầu Tắc Văn vội vàng đóng cửa lại, tránh vào trong phòng mình.
Ngoài trời lại bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi tí tách có chút ngột ngạc vì bên ngoài chiếc tàu đã bị lớp sắt bọc cách ly, khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.
Nhiệt độ trong phòng thấp hơn trong xe của chú Hồng rất nhiều, nhưng Bạch Tử cả người đang ướt sũng lại cảm thấy xung quanh càng nóng và ngột ngạt, toàn thân bồn chồn nóng nảy khiến trán cô đổ đầy mồ hôi.
Không thèm hỏi Mạnh Dĩ Lam, trước tiên cô cõng Mao Mao vẫn đang ngủ đến chiếc ghế sofa cạnh tủ quần áo.
Sau đó Bạch Tử xoay người lại, nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngồi ở mép giường.
Sự nóng nảy đã bắt đầu sôi sục trong người Bạch Tử, thậm chí cô còn có chút bất giác gầm lên, thân thể run rẩy, đè nén thanh âm, trực tiếp nói thẳng với Mạnh Dĩ Lam: “Tôi không ăn loại trái cây đó.”
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không để ý đến cô, chỉ cúi đầu lục lọi thứ gì đó trong túi xách.
Bạch Tử hít sâu một hơi, xoay người đi về phía cửa, nhưng sau khi nắm lấy tay nắm cửa, cô lại nghe thấy người phía sau lạnh lùng nói: “Không cho phép ra ngoài.”
Lý trí nói với Bạch Tử, cô phải lập tức rời đi, nhanh chóng tìm một nơi nhốt mình lại, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Nhưng sự ngăn cản của Mạnh Dĩ Lam lại khiến Bạch Tử không thể cử động, cô chỉ có thể nắm chặt tay nắm cửa, mặc cho cơ thể càng lúc càng run rẩy.
Cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam từ trên giường đứng dậy, cầm chìa khóa tiến lại gần cô, khi cơ thể họ sắp chạm vào nhau thì đối phương dừng lại.
Mạnh Dĩ Lam dáng người cao gầy, ôm lấy Bạch Tử hơi khom lưng ở cửa, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lấy chìa khóa ra, khóa cửa phòng lại.
“Cô…” Bạch Tử cắn răng, cố gắng đè nén cảm giác nóng nảy trong lòng, “Sao cô…”
Thật không nghĩ đến, lời nói lại bị Mạnh Dĩ Lam đoạt mất: “Sao cô lại không giữ lời?”
Hơi thở nóng hổi từ miệng đối phương phả vào tai Bạch Tử, giọng nói không còn lạnh lùng như trước, thậm chí còn có chút oán giận, ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, bộ dạng của mình lúc này cùng với bộ dạng của những cô gái bình thường đang hướng người yêu phát cáu, cũng chẳng có gì khác biệt lắm.
Bạch Tử bị đối phương ép vào cửa hơi giật mình, sau đó trong lòng có chút chua xót, ngơ ngác một hồi, thậm chí cô còn cho rằng mình thật sự đã làm ra chuyện gì khiến Mạnh Dĩ Lam phải buồn, nhất định mình phải nhận sai, sau đó chân thành xin lỗi mong đối phương tha thứ.
Không đợi Bạch Tử trả lời, Mạnh Dĩ Lam lại nhỏ giọng nói, ngữ khí càng oán giận hơn: “Chẳng phải đã hứa tạm thời sẽ không rời đi sao?”
Bạch Tử nghe xong, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, sau đó lại đập mạnh trán vào tường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và nước mưa, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi không có rời đi, tình huống lúc đó quá khẩn cấp, tôi sợ Mao Mao sẽ xảy ra chuyện…”
Nói đến đây, cô không nhịn được nữa, thở hổn hển quay người lại, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Mạnh Dĩ Lam quá gần, trái tim cô như bị nghẹt thở.
Quá gần, đây không phải là khoảng cách trò chuyện nên có giữa mối quan hệ hiện tại của hai người.
Hơi thở hai người dây dưa quấn lấy nhau, khiến Bạch Tử đang nóng ran dường như xuất hiện ảo giác, cô thậm chí còn cảm thấy mình và người trước mặt sắp hoà tan thành một, không thể tách rời được nữa.
“Cô biết rõ tình trạng hiện tại của mình không ổn định,” Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày, đôi môi ở ngay trước miệng Bạch Tử đóng đóng mở mở, tựa như sắp vô tình chạm phải, “Còn lỗ mãng chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy, lỡ như có chuyện gì thì sao?”
Bạch Tử thở hổn hển, tựa lưng vào tường: “… Sẽ không có chuyện gì.”
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lại lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng Bạch Tử không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy người trước mặt không chỉ tức giận mà còn có chút buồn bã, dường như sắp khóc.
Hai người nhất thời không nói nên lời, nhưng bầu không khí lại càng lúc càng thêm quỷ dị.
Có chút kháng cự trước khoảng cách quá thân mật này, Bạch Tử hơi nghiêng người, thoát ra khỏi không gian chật hẹp được bao bọc bởi cơ thể Mạnh Dĩ Lam, nhưng ngay sau đó, mắt Mạnh Dĩ Lam lại đỏ bừng, cô dùng sức kéo Bạch Tử về phía mình.
Xích lại gần nhau hơn, cho đến khi trán hai người chạm vào nhau.
Sau một khắc, Bạch Tử nghe được người trước mặt thấp giọng nói một câu, tuy hung hãn nhưng lại rất ngây thơ như trẻ con: “Nếu còn dám rời xa tôi lần nữa, cô sẽ chết chắc.”
Nhìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Tử đang sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một luồng nhiệt.
Không phải loại nóng nảy bồn chồn kéo Bạch Tử xuống địa ngục, mà là cảm giác tim đập nhanh đến choáng váng, khiến cô như chìm đắm trên thiên đường.
Lúc này, rốt cuộc Bạch Tử cũng hiểu ra, lại một lần nữa… Mình đã rơi vào trong “ánh sáng” này.
Bạch Tử đang bị mắc kẹt giữa thiên đường và địa ngục, cô chủ động tiến lên một bước, thở nhẹ một hơi, sau đó để chóp mũi chạm vào má Mạnh Dĩ Lam.
Vẻ giận dữ trong mắt Mạnh Dĩ Lam chợt tiêu tán khi Bạch Tử lại gần, hai tay cô vô thức nâng lên, ôm lấy eo đối phương.
Bạch Tử không biết mình đang bị người ôm vào lòng, cô giống như một con chó con đang ngửi thấy đồ ăn hấp dẫn, miệng hơi há ra hít vào hơi thở ấm áp, sau đó chậm rãi di chuyển hồi lâu, cuối cùng nghiêng đầu, không tự chủ được tiến lại gần chiếc cổ trắng ngần thon thả của Mạnh Dĩ Lam.
Cổ Mạnh Dĩ Lam nhột nhột khó nhịn, nhưng cô vẫn không chịu đẩy người trong lòng ra.
Sau đó, cô nghe thấy Bạch Tử như đùa giỡn nói: “Tôi là người biến dị, không thể chết.”
Mạnh Dĩ Lam không khỏi nhíu mày, cô cảm thấy có chút không hài lòng với thái độ bất cần của đối phương.
Nhưng cô không nhìn ra được, lúc này trong mắt Bạch Tử không hề có chút bỡn cợt nào.
Con mắt phải vốn luôn trong trẻo và lạnh nhạt, không biết từ lúc nào đã bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.
Trước khi không kiềm chế được nữa mà cắn vào cổ Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử nhẹ giọng nói nhỏ với người trước mặt ——
Tôi là người biến dị, không thể chết.
Nhưng mà, tôi sẽ quên đi cô.
Cũng sẽ… Quên đi chính mình.
—
Cho phép bản thân suy sụp một chút, cũng là một dấu hiệu của việc yêu thương chính mình!