Chương 33
” Mẹ cũng biết thời gian qua con làm mẹ đơn thân rất cực khổ nhưng mà mẹ cũng không có nghĩa vụ bù đắp cho con nên là thằng Thanh có làm con uất ức gì thì nói với mẹ nghe chưa.”
“Dạ mẹ! Quyết định làm mẹ là lựa chọn của con thôi nên con không muốn mọi người cảm thấy có lỗi, mẹ không cần phải tự trách đâu ạ.”
“Ừm! Nhớ về đây thường xuyên nha con.”
“Dạ mẹ!”
Chia tay xong hai lớn một nhỏ lên xe tiến về mái ấm của riêng mình. Thanh Tiêu dành hết sự chú ý của mình lên cuộc sống mới hậu kết hôn khiến các fan thầm trêu ghẹo anh có vợ con rồi thì quên mất bọn họ. Thanh Tiêu sau khi thấy bài đăng ấy của fan thì cũng đăng bài nhưng mà là để khoe sự hạnh phúc của gia đình mình, phát cho người hâm mộ một tá cơm chó.
Lam Châu đứng chống nạnh nhìn con vật đang ngọ ngoạy trong bếp, ai? ai đem con cá còn sống về đây. Cô nghe có tiếng bước chân liền xoay lại nhìn chằm chằm, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Sao vậy em?”
“Sao anh đem con cá về ăn hiếp em?”
Lam Châu bất lực, vẻ mặt đáng thương nhìn anh. Thanh Tiêu tiến lại gần, nâng mặt cô bằng hai tay.
“Ỏ! Anh xin lỗi, để anh làm cho vợ ăn nha!”
“Dạ!”
Sau đó Lam Châu chỉ việc ngồi ở phòng khách xem TV, nhóc con thì chăm chỉ học chữ ở bên cạnh. Cô không ép nhóc phải làm bất điều gì mà nhóc ghét cũng như luôn ủng hộ những thứ mà nhóc thích. Nhóc con lại luôn thích tìm tòi và học hỏi những thứ mới, học chữ đối với nhóc lại giống như trò chơi giải trí. Lam Châu tạm gác lại công việc điều chế của mình qua một bên chỉ để tận hưởng sự hạnh phúc giản dị mà cô chưa từng cảm nhận được. Thanh Tiêu thì càng khỏi phải nói, anh là người trân trọng những người ở bên cạnh hơn là công danh lợi lộc.
“Mẹ ơi!”
“Hửm, cục cưng?”
“Con ước gì mình được học piano!”
“Ỏ! Vậy mẹ hóa thành cô tiên làm cho điều ước của con thành hiện thực, bây giờ thì con có thể chờ đến khi người đàn ông vô cùng đẹp trai xuất hiện, người ấy sẽ dạy cho con.”
“Dạ!”
Nhóc con vui mừng hiện rõ ra mặt.
“Nào con yêu, đừng học nữa lại đây xem TV với mẹ.”
“Dạ!”
Đến giờ cơm trưa, mùi hương thơm nức mũi từ những món ăn tỏa ra khắp phòng bếp len lỏi cả vào phòng khách. Ai đó đã đánh hơi, hai bóng hình, một lớn một nhỏ phi thẳng vào phòng bếp.
“Oa, thơm quá!”
Sau khi Tư Hoàng rửa tay xong, Thanh Tiêu bế nhóc đặt trên ghế.
“Con yêu ngồi đây.”
“Dạ!”
Lam Châu cũng nhanh chóng ngồi xuống rồi xới cơm. Một bữa ăn tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào.
“Anh, cục cưng muốn được học piano đó.”
“Ồ, con muốn học hả?”
“Dạ! Con thấy lúc ba đàn piano thì rất đẹp trai, con cũng muốn như vậy.”
“Haha!”
Hai người bật cười, nhóc còn vẫn làm bộ mặt đáng yêu lấy lòng, tất nhiên là Thanh Tiêu sẽ dậy cho nhóc rồi. Sau bữa cơm, ba người đi dạo vài vòng cho tiêu hóa thức ăn. Sau đó, anh dẫn nhóc con đến cạnh cây đàn của mình, một lớn một nhỏ ngồi trên ghế. Ánh nắng xuyên qua tấm rèm rọi sáng cả căn phòng, gió thổi nhẹ làm rèm cửa lay động. Người đàn ông ngồi cạnh cây đàn như một bức tượng được tạc tỉ mỉ đang nghiêm túc giảng dạy, Lam Châu nhìn mà ngơ ngẩn. Thanh Tiêu như cảm nhận được ánh mắt liền quay đầu lại nhìn cô, nhẹ nở nụ cười.