Chương 87: Đỏ hơn quả cà chua
– Ồ, cô gái kia là ai mà lại xinh như thế nhỉ? – Tôi nói.
– Ai? Ở đâu? Anh muốn bị đánh à? – Ly nói.
– Kìa! Ngay trước mặt kìa! Cô gái mà anh đang cõng trên lưng đấy, rất xinh đẹp nhưng hay giận dỗi vô cớ và còn hay đánh chồng nữa kìa! – Tôi nói và chỉ vào chiếc gương đặt cạnh dãy quần áo.
Ly nhìn về phía trước và nhận ra bản thân mình trong gương, cô ấy đỏ mặt, chẳng nói câu nào, chỉ lấy hai tay che mặt và cúi xuống vai tôi. Tôi nói Ly rằng đừng ngại ngùng nữa, hãy ngẩng mặt lên cười cho tôi xem, Ly nghe theo lời tôi, cô ấy vừa ngẩng mặt lên và cười thì tôi nhanh chóng rút điện thoại từ túi quần rồi chụp một tấm (sơ hở là chụp ảnh), Ly thấy vậy liền tát mạnh vào vai tôi. Tôi nói rằng bức ảnh rất đẹp và nếu cô ấy không tin thì xem ảnh. Tôi đưa điện thoại cho Ly xem, cô ấy cũng ngạc nhiên khi thấy bức ảnh chụp qua gương thực sự rất đẹp.
Tôi vẫn để Ly giữ điện thoại của mình và tiếp tục đi. Khi đi được một đoạn, Ly bất ngờ nói tôi ngầu, tôi thắc mắc không hiểu tại sao cô ấy lại nói tôi như vậy, Ly cầm điện thoại của tôi, đưa ra trước mặt tôi. Tôi không ngờ cô ấy đã vào thư viện ảnh để xem tất cả các ảnh của tôi. Tôi nói với Ly rằng cô ấy đang xâm phạm vào quyền riêng tư của tôi nhưng cô ấy chỉ cười và nói tôi mà cũng có quyền riêng tư với cô ấy, tôi đành lặng im và mặc cho cô ấy tiếp tục xem ảnh của mình. Nói về bức ảnh mà Ly đưa cho tôi xem, do lúc ấy tôi chẳng biết làm gì nên đã tự ngồi chụp bản thân mình bằng camera trước của điện thoại. Tôi mặc chiếc áo gió màu cam, đeo khẩu trang y tế màu xanh da trời và tạo dáng bằng cách đặt ngón trỏ trái lên môi (động tác giữ im lặng), đầu hơi nghiêng sang bên phải, mắt hướng xuống. Sau khi chụp xong, tôi cởi bỏ khẩu trang, áo gió rồi bắt đầu chỉnh sửa bức ảnh như làm đậm màu của áo, khẩu trang, làm tối bên mắt phải và còn nhiều thứ khác, dĩ nhiên tôi chỉ chụp phần thân trên chứ phần thân dưới là tôi đang mặc quần đùi.
Ly hỏi tôi có thể để cô ấy gửi tấm ảnh tôi mặc áo màu cam từ điện thoại tôi sang điện thoại của cô ấy được không, tôi đồng ý. Ly vui vẻ gửi rồi đặt ảnh đó làm màn hình chính cho điện thoại của mình và quay sang khoe với tôi, tôi mỉm cười vì chẳng biết phải nói gì.
Khi đi gần hết quầy quần áo, tôi hỏi Ly đã chọn được đồ mà cô ấy muốn mua chưa, cô ấy bảo rằng mình đã chọn được rồi nhưng sợ tôi không dám vào. Tôi nói mình không sợ, nhưng vừa dứt lời, Ly đã chỉ vào phía đồ nội y, tôi hỏi lại Ly rằng cô ấy chắc chắn muốn tới đó chưa và cô ấy đã gật đầu, tôi đành phải cõng Ly tới đó. Đến nơi, tôi không dám ngó lên, chỉ dám nhìn thẳng xuống dưới chân mình, Ly bảo rằng cô ấy không muốn mua nội y, tôi ngẩng đầu lên và quay sang trách cô ấy nhưng Ly nói rằng cô ấy muốn mua quần tất do cô ấy thấy ở gần đây bày bán. Tôi thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu đi tới chỗ quầy quần tất, Ly nói hôm trước tôi mua cho cô ấy đủ cả bộ mà sao tôi phải ngại khi nhìn thấy đồ nội y, tôi trả lời cô ấy rằng tôi chỉ nói kích cỡ đồ rồi nhờ mẹ mua hộ. Ly bật cười khi nghe thấy lời tôi nói.
Đến chỗ quầy quần tất, Ly hỏi tôi cô ấy nên chọn màu gì. Tôi đang đắn đo không biết nên trả lời cô ấy thế nào, bỗng có nhân viên nữ đến trò chuyện. Ly quyết định chọn màu quần cùng với màu da cô ấy nhờ sự tư vấn của cô nhân viên kia và Ly cũng được mặc thử, cô nhân viên liền chỉ chỗ cho Ly để vào đó mặc thử. Tôi định đứng đợi Ly ở đây nhưng cô ấy lại bảo tôi đi cùng, tôi không muốn nhưng cuối cùng cũng phải đi theo cô ấy. Đến nơi, tôi nhận ra là mình đã chọn sai, trước mặt tôi toàn là đồ nội y, và không hề có ghế để ngồi đợi, tôi chỉ đành đứng ngay bên cạnh cửa phòng mà Ly đang thay đồ mà cửa phòng lại còn là tấm rèm có thể kéo ra kéo vào được, khiến tôi vừa đứng dựa vào tường vừa hướng mắt xuống dưới, chẳng dám nhòm ngó lung tung (từng là một ông chú 40 tuổi cơ mà, sao giờ lại phải ngại và không dám nhìn đồ đó).
Lúc sau, tôi nghe thấy tiếng Ly gọi:
– Anh Long ơi! Anh có ngoài đó không? Vào đây giúp em một chút.
– Em dở hơi à, thay đồ thì thay nhanh lên, giúp cái gì mà giúp. – Tôi nói.
Ly bỗng ngó mặt ra ngoài nói:
– Ô kìa! Anh vẫn đứng đây à! Mà sao mặt chồng em lại đỏ hơn quả cà chua thế kia! Phải chụp lại mới được.
– Nào, đừng có trêu anh.
Ly vẫn ở đó cười tôi rồi yêu cầu tôi nhìn cô ấy nhưng tôi từ chối, cô ấy bảo cô ấy chưa cởi đồ nên tôi không cần phải lo, tôi vẫn một mực không nhìn. Ly bỗng nhiên giơ tay ra kéo lấy tay tôi, nhờ tôi tháo hộ chiếc khăn mà tôi đã buộc ở chân cô ấy, vì cô ấy không tháo được, tôi thấy vậy liền quay sang, định cúi người xuống tháo chiếc khăn, ai ngờ Ly lại đưa một bên chân của mình ra và hỏi tôi có trắng không, tôi lập tức quay mặt đi nói cô ấy trêu tôi.
– Anh đã thích lại còn giả vờ. Nào, quay mặt lại đây nhìn em cái nào. – Ly nói.
Tôi liên tục nói không và bảo cô ấy thay đồ nhanh lên bởi vì hai đứa em của mình còn đang đợi. Ly nghe thấy thì bật cười rồi nói mình sẽ thay nhanh thôi. Một lúc sau, Ly bước ra khỏi phòng, cô ấy hỏi tôi rằng cô ấy có đẹp không, tôi không nhìn mà bảo đẹp, cô ấy vội đi tới phía trước người tôi, hơi cúi người xuống, hai tay cô ấy đưa ra chạm vào hai bên má tôi, ép tôi phải nhìn cô ấy. Khi tôi nhìn lên, Ly hỏi tại sao tôi không nhìn cô ấy, tôi nói sợ bị cô ấy lừa, Ly cười và kéo tôi ra khỏi chỗ thay đồ. Đến nơi thanh toán chỗ quầy quần áo, tôi trả tiền rồi cùng Ly quay trở lại chỗ hai đứa em của mình (tôi mừng thầm vì không phải cõng Ly nữa).