Chương 69: Về nhà và ký ức lại ùa về
– Hai đứa lên xe đi, về tới nơi mà không thèm gọi điện cho bố đến đón. – Bố tôi nói.
– Sao hôm nay bố biết bọn con về? – Tôi nói.
– Bố có việc nhờ người trong ủy ban xã giải quyết, khi đi về thì nhìn thấy hai đứa chúng mày.
– Giờ này mà ủy ban xã cũng có người làm việc ạ?
– Bố gọi họ đến.
Tôi chẳng biết phải nói gì với bố tôi vì ông ấy có chức vị cao hơn họ. Tôi để Ly lên xe trước, sau đó tôi mới lên, bố tôi lái xe đến nhà Ly mà không cần cô ấy chỉ đường, Ly thắc mắc tại sao bố tôi biết nhà cô ấy, ông ấy trả lời rằng tôi đã nói cho ông ấy biết từ trước. Ly cảm ơn bố tôi đã đưa cô ấy về và đi vào trong nhà. Trước khi về đến nhà mình, bố tôi hỏi tôi có đói không, tôi nói cũng có một chút, bố tôi liền rẽ ngay vào quán cơm rang gần đường về nhà, hai bố con tôi vừa ăn một đĩa cơm rang vừa nói chuyện, ăn xong thì bố tôi đưa tôi về nhà. Cất xe và khóa cổng xong, bố tôi nói tôi bước lên cầu thang thì đừng có tạo tiếng động lớn bởi vì mẹ tôi đang ngủ, tôi nhất chí rồi bước đi như thằng trộm khi đang đột nhập vào nhà. Lên phòng, tôi dọn đồ đạc của mình từ trong cặp ra ngoài rồi lên giường nhắn tin với Ly đến hơn 12 giờ đêm thì không thấy cô ấy nhắn nữa, tôi đoán là cô ấy ngủ quên, tôi nhắn lời chúc ngủ ngon và làm gì sau đó chắc các bạn cũng biết, đó là chơi game.
Tôi đột nhiên thấy mình quay trở lại ngôi nhà cũ, nơi mọi người đang vội vã chạy ra ngoài lấy nước để hất vào trong chuồng lợn cũ, bố tôi còn bật cả máy bơm để phun nước vào đó. Tôi đi ra xem thì nơi đó đang cháy, kí ức ùa về, tôi nhớ lại lúc đó nhà tôi đang có cỗ và thời đó thường hay dùng diêm thay cho bật lửa. Để tránh bọn tôi lấy trộm, mẹ tôi cất chúng rất kĩ nhưng vẫn bị tôi tìm được, tôi đã lấy một bao diêm để nghịch. Đang loay hoay không có chỗ nào tránh bị người lớn phát hiện thì thằng em tôi chỉ tay vào chuồng lợn cũ, nơi ông bà tôi để những bó rơm sau khi đã phơi khô. Hai anh em tôi nhanh chóng chạy đến, thằng em tôi lấy bao diêm từ tay tôi quẹt một que châm lên bó rơm, thấy lửa bén nhanh hơn trong tưởng tượng, tôi liền dùng tay quạt đi cho tắt. Sau khi lửa tắt, vì để không cho thằng em nghịch nữa, tôi đã trả lại bao diêm vào chỗ cũ. Trước khi đi, thấy vẫn còn tia đỏ nhỏ ở rơm, tôi nghĩ là nó sẽ không cháy lên được và hậu quả thế nào thì chắc các bạn cũng biết (lại báo). Mọi người dập lửa xong, bác tôi tới chỗ hai anh em tôi hỏi vì sao nơi đó cháy do lúc đó bác ấy thấy bọn tôi đi vào trong đấy, tôi trả lời rằng bọn tôi nghịch diêm và sau đó đã dập lửa, chỉ còn lại tàn lửa nhỏ tưởng nó không cháy được, nói xong, ai cũng cười và tiếc cho rơm của ông bà, gom bao nhiêu năm tháng lại bị hai thằng cháu đốt trong mấy phút. Cũng có một lần, khi trời có chút lạnh thằng em tôi xuống gian bếp củi để sưởi ấm, sau khi nó lên, mẹ tôi hỏi đã dập lửa chưa thì thằng em tôi trả lời rằng nó đã dập lửa rồi. Một lúc sau bỗng có tiếng mèo kêu, tôi không để ý cho lắm mà chỉ nghĩ rằng có thể con mèo này đang cảnh báo cho mình là bếp đang cháy nhưng trong khi thằng em bảo nó đã dập lửa (con mèo này không phải của nhà tôi, nó đi lạc sang nhà tôi, mẹ tôi bảo tôi vứt cho nó miếng thịt để nó ăn xong sẽ chạy đi). Nào ngờ, 5 phút sau mẹ tôi xuống thì thấy bếp đang cháy, mẹ tôi vội lấy nước dội vào, may mà cháy bé, tôi giật mình khi thấy mình nghĩ đúng. Tất cả đây là kí ức kiếp trước, kiếp này tôi đã ngăn chặn thành công.
– Anh Long ơi, mau dậy đi, cả nhà đang đợi anh xuống ăn sáng kìa.
Tôi mơ màng nghe giọng nói là của một cô gái, tôi nghĩ đó là Ly. Tôi lờ đờ mở mắt thấy cô ấy đang từ từ tiến lại gần, tôi giơ tay kéo mạnh cô ấy xuống gần mình hơn rồi nói muốn ngủ thêm một chút nữa và bảo cả nhà cứ ăn trước.
– Anh bỏ em ra, không thì em sẽ bảo mẹ đấy.