Chương 66: Ảo thuật đấy
– Ai cho anh cái quyền dám trốn em đi ăn một mình, hả? Nếu anh muốn đi thì cũng nên nói trước một tiếng chứ, đằng này anh không nói câu nào với em, anh có biết là em phải đợi bao lâu để được rủ anh đi ăn không? – Ly nói.
– Trước tiên anh xin lỗi vì đã không gọi em đi ăn cùng nhưng anh có lý do để làm vậy. Em thấy đấy, mười một người bọn anh vừa mới quen, chưa trò chuyện gì nhiều nên cần một nơi để làm quen. Vậy nên anh rủ bọn họ tới đây, nếu như có em đến thì bọn họ hơi mất tự nhiên. – Tôi nói.
Tôi nói xong, Ly quay sang hỏi mười người kia liệu họ có cảm thấy mất tự nhiên khi cô ấy ở đây không, mười người đồng thanh nói không, tôi bất lực trước những đứa bán rẻ anh em như này. Tôi hỏi Ly làm sao cô ấy biết tôi đến đây, dù đã biết rằng cô ấy theo dõi tôi, Ly trả lời rằng cô ấy đã theo sau cho đến khi bọn tôi đi vào quán đầu tiên, cô ấy cũng bước vào nhưng bị chủ quán chặn lại, mất vài phút để giải thích, chủ quán mới tin cô ấy là người yêu của tôi và chỉ đường cho cô ấy đến đây, khi đến đây cô ấy cũng phải mất mấy phút giải thích cô ấy là người yêu của tôi thì mới được nhân viên dẫn đến phòng tôi đang ngồi. Tôi chẳng biết nói gì, liền lấy thêm một cái ghế cho Ly để cô ấy ngồi xuống ăn cùng. Với sự có mặt của Ly, mười người kia không dám mời tôi uống bia, chỉ dám uống một mình, thỉnh thoảng thì mời nhau. Tôi nháy mắt với Thắng là cậu ta hãy mời tôi uống, cậu ta hiểu ý đứng ngay dậy rót hai cốc đầy, một cho tôi, một cho cậu ta. Thắng định đưa cốc cho tôi thì Ly ngăn lại nhưng Thắng vẫn tiếp tục đưa nó cho tôi.
Ly bực mình nói Thắng không được đưa cốc bia cho tôi nhưng Thắng vẫn cứng rắn nói mình là anh rể của tôi nên đương nhiên có quyền. Hai bên cứ thế giằng co nhau, tôi ngồi ngoài âm thầm cổ vũ cho Thắng, tưởng hai bọn tôi sẽ thắng lợi nhưng bất ngờ thay, Ly vừa cầm điện thoại trên tay, ngay lập tức một cô gái lao vào véo tai Thắng, còn ai ở đây nữa, Trang chứ ai. Thấy Trang, Long Vương đứng bật dậy bảo cô ấy bỏ tay khỏi người Thắng, Trang lớn tiếng nói thẳng vào mặt Long Vương là anh ta không có quyền lên tiếng ở đây. Tôi khá bất ngờ khi thấy Trang dám lớn tiếng với tên Long Vương, tôi háo hức rằng sẽ có kịch hay để xem nhưng Long Vương đã ngồi xuống mà không dám nói lời nào. Tôi bất lực khi thấy hai anh em nhà này, anh trai gì mà sợ em gái. Thấy Thắng vẫn bị véo tai mà không dám phản ứng, tôi dùng cách cũ, tôi chỉ tay ra cửa sổ nói đĩa bay kìa, theo thói quen tất cả mọi người quay ra nhìn, trước đó tôi đã nháy mắt với Thắng, hai bọn tôi cầm cốc lên đang định uống thì một bàn tay đưa ra chặn trên cốc của tôi, Ly nói thầm với tôi rằng tôi không lừa được cô ấy nữa đâu.
Nhân lúc mọi người chưa quay lại và Ly không để ý, tôi hôn thẳng vào má cô ấy, cô ấy bị bất ngờ liền rụt tay lại, tôi liền một hơi hết cốc bia. Thắng cũng định uống nhưng Trang quan sát rất kỹ cậu ta, cậu ta vừa chuẩn bị uống ngụm đầu tiên thì bị cô ấy chặn lại. Thắng chẳng chịu thua, học theo tôi, cậu ta định hôn vào má Trang nhưng Trang đã nhanh hơn, tát cậu ta một cái, khổ thân thằng bạn tôi. Tưởng chừng Thắng sẽ bỏ cuộc khi thấy cậu ta để cốc bia xuống bàn, nào ngờ cậu ta dám làm điều táo bạo, trước sự chứng kiến của mọi người, cậu ta ôm Trang và hôn thẳng vào môi cô ấy dù vẫn bị Trang véo tai. Trang đỏ mặt, đẩy Thắng ra.
– Anh quá đáng lắm. – Trang vừa chạy vừa nói vừa lấy tay che mặt.
Ly thấy Trang bỏ đi, cô ấy cũng theo sau, trước khi đi cô ấy nói hai bọn tôi rất quá đáng.
– Quá đáng yêu à. – Tôi vừa mỉm cười vừa nói.
Ly lườm tôi với ánh mắt có thể chém tôi bất cứ lúc nào, tôi ngừng cười và quay lại vào bàn. Vì Ly và Trang đã đi, tôi nói với mười người còn lại là thôi không uống bia và tìm cách xin lỗi hai người kia nhưng cả lũ không nghĩ ra cách nào khả thi. 5 phút sau, Trang và Ly trở về bàn, Thắng chủ động đứng dậy nói xin lỗi hai người họ và nhường chỗ cho Trang, cậu ta cẩn thận dìu Trang ngồi vào ghế, sau đó cậu ta lấy thêm cái ghế và ngồi cạnh Trang. Ly ngồi xuống cạnh tôi với vẻ hậm hực, tôi đoán rằng cô ấy cũng muốn được như Trang, tôi mỉm cười rồi bảo Ly hãy nhìn tôi nhưng cô ấy quay mặt đi, tôi vẫn tiếp tục làm điều tôi muốn dù cho Ly không nhìn mình. Tôi búng tay phải, bỗng một chiếc nhẫn xuất hiện trên tay trái tôi, mọi người đều kinh ngạc nói đó là ảo thuật. Tôi bảo rằng chưa phải lúc để làm điều đó, tôi búng tay lần hai, chiếc nhẫn liền biến mất, mọi người rất thích thú nhưng họ lại nói đáng lẽ tôi phải cầu hôn Ly chứ, tôi trả lời rằng chưa đến lúc. Ly vẫn cố tình quay mặt đi, tôi đã để ý thấy cô ấy thỉnh thoảng liếc lại nhìn tôi. Tôi búng tay lần ba, một mảnh mảnh giấy xuất hiện, tôi mở ra và đọc to chữ bên trong:
– Màu hồng à.
– Anh nói cái gì đấy? – Ly vội quay ngoắt lại giật lấy mảnh giấy trong tay tôi.
Mọi người bật cười sau khi nghe tôi nói, Ly cầm tờ giấy nhưng không thấy chữ gì bên trong, cô ấy hỏi tôi tại sao tôi lại nói màu hồng, tôi trả lời rằng cái kẹp tóc của cô ấy màu hồng. Ly vội sờ lên đầu, thấy có một chiếc kẹp tóc, cô ấy tháo nó xuống và đúng là nó màu hồng. Ly thắc mắc tại sao kẹp tóc ở trên đầu mình, tôi bảo đó là ảo thuật đấy, tôi lại hỏi Ly rằng cô ấy đã nghĩ đến cái gì màu hồng, cô ấy trả lời là không gì cả. Tôi cười rồi búng tay, một bông hoa màu hồng hiện ra và tôi nói với Ly liệu cô ấy có nghĩ đến bông hoa này không, sau đó tôi cài nó lên tóc cô ấy cùng với chiếc kẹp tóc vì hai đồ này là một. Sau khi cài xong, tôi hỏi Ly có thích món quà tôi tặng không, cô ấy chỉ gật đầu mà chẳng nói câu nào. Để giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng, tôi nói mọi người nhanh ăn trưa để thức ăn không bị nguội, mọi người bắt đầu ăn, trò chuyện. Tôi và Thắng được phép uống tối đa năm cốc theo quy định của Ly và Trang (không tính hai cốc uống trước đó). Ăn xong, tôi trả tiền và mọi người lần lượt chia tay nhau về, Long Vương và Trang về nhà của họ vì nhà họ gần học viện, còn bọn tôi về kí túc xá nghỉ ngơi.