Chương 2
Bạch Nguyệt thuyết phục mẹ cô nhận cậu ấy làm con nuôi.
Thẩm Kiếm đã trở thành anh trai của cô.
Lúc trở về nhà, trên người anh vẫn đang bị băng bó, tay bị bó bột, phần lớn thời gian anh cũng không nói lời nào, chỉ mỉm cười khi gặp Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cố gắng nhớ lại cốt truyện, cố gắng tìm manh mối trong cốt truyện ban đầu.
Anh ấy thích cái gì… Có sở thích gì nhỉ…
Kết quả là, kí ức của cô chỉ là những mảnh vụn…
Phi phi phi!
Trong cốt truyện gốc, người ta chỉ nói rằng ngoài mặtThẩm Kiếm luôn duy trì vẻ ngoài và tính cách của một bác sĩ phẫu thuật dịu dàng và chu đáo thôi chứ không mô tả quá nhiều về cuộc sống của riêng anh.
Và đa số những bức ảnh mô tả những gì anh ấy thích làm đều rất kinh khủng….
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi ngẩn người trên ban công, ánh mắt càng ngày càng kỳ quái.
“Anh… anh bị gì sao?” Thẩm Kiếm hỏi.
“Không, không có gì, không có gì!” Bạch Nguyệt vội vàng lắc đầu, xua đi trong đầu kỳ quái ý nghĩ.
“Anh… ” Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh ơi, anh thích cái gì ạ?”
Thẩm Kiếm sững người một lúc, mặt đỏ lên một cách khả nghi.
“Không có gì hết.” Cậu quay đầu đi hướng Bạch Nguyệt nói: “Thôi, anh đi tắm đây”
Sau đó cậu đứng dậy và chạy vào phòng tắm.
Bạch Nguyệt cau mày, lần nữa rơi vào trong ký ức của cốt truyện ban đầu.
7
Bạch Nguyệt bắt đầu cùng anh vẽ tranh, cùng anh bơi lội, cùng nhau làm thủ công.
Anh ấy khi làm bất cứ thứ gì đều vô cùng nghiêm túc, nhưng đối với những thứ anh ấy thích trong nguyên tác thì lại không có chút hứng thú.
Một ngày nọ, trên đường về nhà, Bạch Nguyệt ngồi cùng anh ở ghế sau ô tô, trong khi mẹ đang lái xe, Bạch Nguyệt chú ý thấy anh đang nhìn về phía một cửa hàng.
Cô ra vẻ đã hiểu rõ gật đầu.
Ngày hôm sau, xe dừng trước cửa hàng.
Đó là một cửa hàng tráng miệng.
“Em muốn ăn bánh kem, anh có muốn cùng em ăn không?”
Thẩm Tìm mím môi không đáp, nhưng trong mắt lại không giấu được sự hạnh phúc.
Bạch Nguyêt cười khúc khích và kéo anh vào cửa hàng tráng miệng.
Mùi kem bơ lan tỏa khắp đầu mũi, Bạch Nguyệt chú ý tới ánh mắt của Thẩm Kiếm, ánh mắt dừng ở chỗ một chiếc bánh kem.
“Mẹ ơi, con còn muốn cái này!” Bạch Nguyệt nói
“Nguyệt Nguyệt em có thích bánh ngọt không?” Một lúc sau Thẩm Kiếm đột nhiên hỏi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt liếm muỗng và gật đầu.
“Anh cũng thích.” Ánh mắt anh lấp lánh, lời nói ra giống như vừa hạ quyết tâm một điều gì đó.
“Nguyệt Nguyệt”Anh kiên quyết nhìn Bạch Nguyệt, nói, “Anh muốn học làm bánh ngọt.”
8
Xuân qua thu tới, chớp mắt mười năm đã qua.
Thẩm Kiếm đã mười bảy tuổi, cao ráo đẹp trai, ôn nhu, từ nhỏ đã được nhiều cô gái yêu thầm trộm nhớ.
Và với tư cách là một em gái- Bạch Nguyệt không may trở thành một người đưa thư tình.
“Nè, Thẩm Kiếm, lại là thư tình của anh đó.” Bạch Nguyệt ném thư tình lên bàn ăn, xông vào phòng bếp.
“Là bánh sô cô la! Em muốn ăn, Em muốn ăn!” Bạch Nguyệt ngửi thấy mùi sô cô la trong không khí, cô chỉ hận không thể chui luôn vào lò nướng.
Thẩm Kiếm nở nụ cười bất đắc dĩ, cởi tạp dề hoa trên người, đưa tay xoa đầu Bạch Nguyệt.
“Ngoan nào, vẫn chưa có chín.”
Bạch Nguyệt rên rỉ ngồi xổm trước lò nướng, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ga tô trong lò đang chậm rãi nở ra, thèm thuồng nuốt nước miếng.
Cô không hề biết rằng,lúc này phía sau mình, Thẩm Kiếm để lộ ra ánh mắt phức tạp khi nhìn vào vòng eo trắng nõn lộ ra do Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống.
Rồi… anh nuốt nước bọt.
9
Ước mơ của Thẩm Kiếm là trở thành một bác sĩ.
Anh không muốn lặp lại bi kịch của mẹ mình.
Nhưng trong cốt truyện gốc, tuổi thơ khủng khiếp đã làm tâm lí anh dần trở nên vặn vẹo, khiến anh trở thành người mà anh luôn ước mơ nhưng lại trong diện mạo ấy làm ra những điều kinh khủng đáng sợ không thể tả.
Bạch Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiếm đang ngồi trên sô pha nghiêm túc nghiên cứu những kiến thức cơ bản về y học, cô mím môi cười.
Hehehe!
Có một bác sĩ thiên tài bất khả chiến bại đang ngồi kế bên tui đó!!
10
Hôm nay tan học, Bạch Nguyệt đang thu dọn cặp sách của mình thì có một lá thư rơi ra khỏi ngăn bàn.
Cô không để ý quá nhiều đến nó vì có lẽ nó lại là một bức thư tình của một cô gái nào đó gửi cho Thẩm Kiếm.
Cầm nó trong tay, cô liền chạy lon ton về phía Thẩm Kiếm đang đợi mình ở cửa tòa nhà dạy học.
Lúc đưa thư cho anh, anh cúi đầu nhìn Bạch Nguyệt.
“Hả?” Bạch Nguyệt có chút khó hiểu, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Kiếm bình tĩnh cất thư vào trong cặp sách, lại nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một nam sinh lén lén lút lút ở sau gốc cây.
“Về nhà thôi.” Thẩm Kiếm nói.
Vừa về nhà, việc đầu tiên Thẩm Kiếm làm là về phòng và mở lá thư kia ra.
Chỉ là càng đọc, mặt anh càng đen, càng đọc mặt anh sắc mặt lại càng trầm xuống.
Đọc đến cuối thư, anh không kìm được tức giận mà xé nó đi.
Thấy xé vẫn còn chưa hết giận, anh lại đem đống vụn thư vào phòng bếp đốt hết.
“Thẩm Kiếm, anh làm gì vậy?” Bạch Nguyệt cau mày,cô ngửi thấy trong không khí có mùi khét.
“Không có gì đâu.” Thẩm Kiếm bình tĩnh thu dọn tàn cuộc, sau đó liền quay đầu hỏi Bạch Nguyệt, “Em muốn ăn cái gì?”
“Bánh kem dâu.”
– -Hiện tại chỉ được dịch đăng ở wattpad, chính page và nhóm Zhihu Việt Nam