Chương 1
Cô tên là Bạch Nguyệt.
Hiện tại… được 5 tuổi.
Là một nhân vật qua đường A không đáng để nhắc đến trong quyển truyện này
Cô tới để giải cứu phản diện, nhưng bất tri bất giác, cô lại bị quấn vào chính cốt truyện này.
– ————
1
Bạch Nguyệt cau mày nhìn cậu bé đang ngủ trên ghế đá công viên với chiếc cặp sách trên tay.
Mặt trời lặn mang đi những tia nắng cuối cùng còn sót lại trên sườn núi. Thời tiết cũng trở nên mát mẻ hơn, nhưng cậu bé này lại ăn mặc rất mỏng manh.
Bạch Nguyệt yên lặng nhìn nó một hồi.
Nhóc con này là nhân vật phản diện của quyển truyện,những kí ức thời thơ ấu khủng khiếp mà cậu nhóc đã trải qua dần bóp méo đi con người cậu ấy.
Vào ngày chính thức cậu đủ 18 tuổi,cậu ấy đã rời khỏi nơi đã lâu không còn gọi là nhà đó.
Hôm ấy, trời mưa to.
Ngày hôm đó, tay chàng thanh niên nhuốm đầy máu.
Kể từ đó, một kẻ giết người hàng loạt có trí thông minh cao đã xuất hiện ở Thành phố Z.
Từ đó trở đi, ngày nào nam nữ chính cũng đều phải hồi hộp cùng nhau đấu trí và sự dũng cảm của mình với anh ta.
2
Nhưng hiện tại, kẻ phản diện chỉ là một cậu bé bảy tuổi ngây thơ.
Do quá sợ hãi nên không dám về nhà, cậu bèn trốn vào một góc và run rẩy như một con thú nhỏ bị thương.
Bạch Nguyệt thở dài, cởi áo ngoài, nhẹ nhàng đắp lên cho cậu.
Cô đưa bàn tay nhỏ đầy thịt của mình ra, cố gắng xoa dịu đôi mày đang nhíu lại của cậu bé.
Nhóc con đột nhiên mở mắt ra rồi đẩy mạnh Bạch Nguyệt ra.
” Mày…. Mày đang làm gì vậy!” Nhóc con hét lớn Bạch Nguyệt bị hắn đẩy ngã xuống đất, xoa cái mông đau nhức, từ dưới đất bò dậy, nói:
“Em… Em nghĩ có lẽ là anh đang gặp ác mộng nên…”
Cậu bé lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, và chợt nhận ra rằng cô bé đang mặc một chiếc áo khoác màu hồng.
“Cái này là của mày?”
“Dạ, trời lạnh rồi, anh mặc quần áo mỏng như vậy sẽ bị bệnh mất.”
Cậu bé nắm chặt hai tay và ném quần áo trả lại cho Bạch Nguyệt.
“TAO KHÔNG CẦN SỰ THƯƠNG HẠI CỦA MÀY! Con nhóc thối!”
Sau đó, cậu nhảy khỏi băng ghế và nhanh chóng rời khỏi công viên nhỏ.
Bạch Nguyệt muốn đuổi theo cậu, nhưng cô lại bị một người phụ nữ ở đằng xa ngăn lại.
“Tiểu Nguyệt, về nhà thôi con!”
“Con biết rồi,mẹ.”
Không còn cách nào khác,cô hiện tại chỉ mới năm tuổi, nhất định phải trở thành một bé ngoan.
Bạch Nguyệt thở dài, quay người chạy tới bên mẹ.
Nhưng lúc này cô bé không biết rằng cậu nhóc vừa rời đi lại xuất hiện ở cổng công viên, cậu nắm chặt tay, trong lòng bàn tay có một chiếc nút hình trái tim màu hồng.
Cậu bé nhìn cô nhóc và mẹ nắm tay nhau rời đi, lúc nãy cậu giận dữ đánh rơi chiếc cúc áo, nhưng một lúc sau quay lại nhặt nó lên.
“Thật là phiền phức…”
Cậu nhóc lẩm bẩm với giọng ghét bỏ, nhưng mỗi khi nhìn nút áo đôi mắt lại sáng lên
3
” Con…. con về rồi”
Thẩm Kiếm đẩy cửa ra, thận trọng nói.
Cậu không chắc liệu người đàn ông đó có say rượu hay không nên không dám về nhà quá muộn.
Trong căn phòng tối om tràn ngập mùi rượu, tiếng chai bia rơi xuống đột ngột phát ra từ căn phòng trong góc.
Cậu nín thở, dựa vào tường thò đầu ra nhìn, đến khi nhìn thấy người đàn ông say khướt nằm trên sô pha, cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Kiếm chỉ hy vọng ông ta sẽ uống đến khi bất tỉnh nhân sự luôn, để người đàn ông đó không thể đánh cậu nữa.
Cậu nhóc đi cẩn thận vòng qua mấy chai rượu rồi bước vào phòng.
Sau đó cậu liền nhanh chóng đóng cửa, lấy bài tập ra và bắt đầu cặm cụi viết.
Cậu không dám khóa cửa, vì nếu để người đàn ông kia phát hiện ra rằng cửa không thể mở được, ông ta sẽ rất tức giận.
Cậu bây giờ phải nhanh chóng viết xong hết bài tập, rồi tìm một chỗ giấu chúng đi, nếu không chắc chắn toàn bộ bài tập của cậu sẽ người đàn ông đó xé hết.
Vừa viết, cậu vừa nghe động tĩnh ngoài cửa.
Bụng cậu bây giờ đói đến cồn cào, nhưng từ khi mẹ qua đời cậu chưa từng có bữa cơm nào là no.
Cậu đã dần tập làm quen với việc nhịn đói.
4
Vào một đêm, Thẩm Kiếm bị kéo xuống giường.
Cậu giật mình hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Lại nữa rồi.
Người đàn ông kia chửi rủa thậm tệ, túm cổ áo Thẩm Tìm rồi giật tóc của cậu bé.
Cậu nhóc cứ bị ném xuống sàn hết lần này đến lần khác.
Mặt đau, tay đau, mông đau, mọi thứ trên người chỗ nào cũng đau.
Nước mắt cậu trào ra, nhưng cậu vẫn cắn chặt môi không lên tiếng. Mùi gỉ sắt đã tràn ngập trong miệng nhưng cậu cũng chỉ cam chịu nhắm mắt lại.
Nhớ mẹ quá
Như thế này cũng thật tốt.
Vì nếu bị đánh thêm chút nữa thì chắc sẽ gặp mẹ thôi…
Đến khi ý thức dần dần mơ hồ, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt trẻ con, cô bé cau mày nói:
“Dạ, trời đang lạnh, anh mặc quần áo mỏng như vậy sẽ bị bệnh mất.”
Thẩm Kiếm nằm trên sàn, người đàn ông kia cũng đã đánh đến mệt người, bèn đạp cậu thêm một cái nữa rồi bỏ đi,
Cậu bé nhìn thấy trên mặt đất trứơc mắt có một chiếc cúc áo.
Màu hồng phấn như trái đào.
Nó được xâu bằng một sợi dây bằng bông và từng được đeo trên cổ của cậu.
Nhưng giờ đây sợi chỉ bị đứt,nó cứ nằm trơ trọi trên mặt đất như thế.
Thẩm Tìm vươn tay, dùng sức kéo nó lại như cố gắng đón lấy tia nắng cuối cùng trên thế gian này.
Cậu nỗ lực vươn tay, cố hết sức mình để với lấy.
Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại.
Cậu bé nắm chặt cúc áo trong tay mình.
5
“Mẹ ơi, khi nào anh trai tỉnh lại vậy ạ?”
“Mẹ cũng không biết, nhưng bác sĩ nói anh trai không có việc gì, Tiểu Nguyệt không cần lo lắng.”
Mí mắt Thẩm Kiếm khẽ run, cậu nghe thấy giọng nói của hai người, một lớn một nhỏ, còn có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng.
Cậu mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt ngấn nước.
“Anh tỉnh rồi! Mẹ ơi!”
Thẩm Kiếm ngây người nhìn cô bé trước mặt.
Bạch Nguyệt đưa tay vuốt ve trán của hắn.
“Anh trai, đừng sợ, chúng ta đang ở bệnh viện, rất an toàn luôn, anh đừng cau mày nữa.”
Bạch Nguyệt nhìn vào mắt cậu và cố gắng hết sức để bày tỏ tấm lòng của mình.
Đêm đó, khi cô gõ cửa nhà cậu, cô thấy một người đàn ông người nồng nặc mùi rượu và trong không khí bốc lên mùi tanh tưởi của máu.
Đến khi cô lao vào phòng, cô đã thấy cậu bé nằm hấp hối dưới mặt đất.
Mẹ Bạch Nguyệt đuổi theo, bà không thể tin được mọi thứ trước mắt mình.
Bà đã gọi cho cảnh sát và xe cứu thương.
Thẩm Kiếm sẽ không chết đâu.
Không ngờ lúc này, lại là một bước ngoặt thay đổi hoàn toàn trạng thái tinh thần của Thẩm Kiếm.
Kể từ ngày đó, cậu bé không biết đi đâu cả.
Thẩm Kiếm nhìn Bạch Nguyệt, nhìn nàng không chớp mắt.
Bạch Nguyệt nhìn thấy những giọt nước mắt đang dần trào trong mắt cậu, nhưng chưa để cô kịp phản ứng Thẩm Kiếm đã bật khóc nức nở.
Cậu bé này khi bị đánh thà cắn đến rách môi cũng không la lên một câu mà bây giờ lại buông bỏ mọi cảnh giác, không chút phòng bị nào mà bật khóc.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lúc, liền vươn tay ôm lấy cậu bé.
“Anh đừng khóc, em sẽ ở bên anh.”
– -Hiện tại chỉ được dịch đăng ở wattpad,chính page và Zhihu Việt Nam.