Chương 72
Khương Tự nhìn cậu ta đầy khinh bỉ, cất tiếng nói.
“Hết cách, có một số người da mặt dày vậy đấy, thích bấu víu quan hệ linh tinh.”
Cô chớp chớp mắt: “Em ba nhà tôi còn đang đi theo sau tôi đấy, làm gì tới lượt cậu?”
Một giây sau, Khương Tự nhìn cũng không nhìn, cô dùng ngón tay trắng nõn ngoắc ngoắc.
“Lục Tư Việt, qua đây.”
Lần đầu tiên Lục Tư Việt nghe thấy Khương Tự gọi anh là em ba. Kiểu xưng hô đặt anh vào trong ranh giới người nhà khiến trái tim anh run lên.
Anh nhanh chóng thu cảm xúc lại, đi lên đứng chắn trước mặt Khương Tự.
Lục Tư Việt nhìn Nghiêm Cận Dã, hững hờ cười.
“Cô ấy là chị dâu cả của tôi, cậu gọi cô ấy là chị gái, muốn trèo cao ai thế?”
Vẻ mặt Nghiêm Cận Dã lúng túng.
Mấy giây sau, cậu ta lên tiếng cứng đờ: “Xin lỗi, cô chủ Lục.”
Lúc này, nghệ sĩ dương cầm Lăng Ẩn nhìn thấy Lục Lẫm.
Ông ấy đi đến, cười nói: “Sao tối nay tổng giám đốc Lục lại tới đây vậy?”
Lục Lẫm gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ông Lăng, tôi đến vì em ba nhà tôi, nó rất ngưỡng mộ ông.”
Nghe vậy, Lục Tư Việt chợt ngẩng đầu.
Đây hình như là lần đầu tiên anh và anh cả của mình gần gũi đến vậy.
Trái tim của anh đập mạnh, cảm giác ê ẩm chua xót.
Khương Tự chớp chớp mắt với Lục Tư Việt, cười nói: “Tư Việt, cậu phải biểu hiện tốt vào nhé.”
Nhất định phải vượt trên Nghiêm Cận Dã, đạt được sự công nhận của Lăng Ẩn, lấy được dương cầm.
Cảm giác chua xót trong lòng Lục Tư Việt càng tăng thêm, anh khẽ ừ một tiếng.
Lăng Ẩn đứng giữa sảnh âm nhạc, ông liếc mắt nhìn xung quanh.
“Hiện tại, nơi này sẽ tổ chức một cuộc tranh tài dương cầm. Nếu như ai thắng trận đấu này tôi sẽ tặng dương cầm cho người đó.”
“Nói cho tôi xem…” Lăng Ẩn nhìn quanh một vòng: “Ai trong mọi người muốn tham gia?”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ngài Lăng, tôi muốn tham gia trận đấu.”
Người nói chuyện là Nghiêm Cận Dã, mục đích tới đây tối nay của cậu ta chính là vì cây đàn dương cầm này.
Cậu ta nhất định phải có được nó.
Sau đó, lại có một giọng nói hờ hững vang lên.
“Ngài Lăng, xin ngài cho phép tôi tham gia lần tranh tài dương cầm này.”
Lục Tư Việt tiến lên mấy bước, mặt không biểu tình liếc Nghiêm Cận Dã một cái.
Đêm nay anh cả và chị dâu của anh đều ở đây, anh chắc chắn sẽ không khiến họ thất vọng.
Lăng Ẩn nhìn về phía những người khác, nhã nhặn hỏi một câu:
“Còn có ai muốn tham gia không?”
Không có người trả lời.
Lúc đầu những người khác cũng muốn đứng ra, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Nghiêm Cận Dã và Lục Tư Việt thì đều chùn bước.
Một người là thiếu gia nhà họ Nghiêm, một người khác là ca sĩ chính trong ban nhạc đang nổi.
Hai người thực lực xuất sắc.
Sự gia nhập của bọn họ đã định trước chốn về của cây đàn dương cầm này chỉ có thể là một trong hai người.
Lăng Ẩn: “Mỗi người diễn tấu ba bản nhạc, sau khi đàn xong ba bản nhạc thì tôi sẽ nói cho hai người biết tôi sẽ tặng dương cầm cho ai.”
Nghiêm Cận Dã nhìn Lục Tư Việt đầy khiêu khích.
“Bản nhạc tôi muốn diễn tấu là “Memories of Norma”.”
Cậu ta cố ý chọn bản nhạc của Liszt, ngay từ đầu đã nâng cao độ khó của trận đấu này.
Trình độ diễn tấu của Nghiêm Cận Dã rất cao.
Kết thúc một bản nhạc đã làm rung động muôn vàn cảm xúc.
Lục Tư Việt không phục nhếch môi.
“Khéo ghê, tôi cũng định đàn bản nhạc này.”
Vừa dứt lời, tiếng đàn tựa như nước chảy mây trôi chảy xuôi trong không khí.
Nhưng khác với Nghiêm Cận Dã, rõ ràng là đàn cùng một bản nhạc nhưng Lục Tư Việt lại tăng tốc độ nhanh hơn.
Giai điệu trở nên sục sôi hăng hái, giai điệu càng lúc càng nhanh.
Những phím đàn đen trắng nhanh chóng đan xen lên xuống dưới những ngón tay thon dài của anh. Từng nốt nhạc nhảy nhót giữa không trung, uốn lượn thành đường vòng cung hoàn mỹ.
Lúc này, tiếng đàn chợt nhanh chóng giáng xuống, giống như trút xuống từ trên núi tuyết.
Tiếng đàn khựng lại giữa khoảng không, cuối cùng Lục Tư Việt lại đẩy nhanh giai điệu, tưởng như có pháo hoa nổ tung trên không trung.
Kết thúc bản nhạc, âm thanh nhiệt huyết đột ngột ngừng lại.
Mọi người đắm chìm trong đó hồi lâu.
Nếu như nói tiếng đàn vừa rồi của Nghiêm Cận Dã là một dòng suối nhỏ réo rắt.
Vậy thì tiếng đàn của Lục Tư Việt chính là thác nước chảy xiết.
Ca sĩ chính ngông cuồng ngỗ ngược kia, khúc dương cầm anh đàn cũng giống như con người anh, to gan và mạo hiểm.
Chuyện Lục Tư Việt và Nghiêm Cận Dã tranh tài đánh đàn đã được người ta đăng lên mạng. Rất nhiều fan hâm mộ chạy tới chỗ tranh tài, lúc này từng đợt tiếng thét chói tai vang lên.
Ánh mắt Lăng Ẩn nhìn về phía Lục Tư Việt đầy thưởng thức.
Nghiêm Cận Dã khẽ cắn môi, cậu ta đột nhiên cười, nụ cười ngoan ngoãn: “Bản nhạc thứ hai là “Chuyến bay của chú ong vàng”.”
Không phải Lục Tư Việt cố ý tăng tốc độ đánh đàn sao?
Vậy thì cậu ta sẽ đàn một bản nhạc với âm điệu thay đổi liên tục, lần này cậu ta muốn nhìn xem Lục Tư Việt tiếp chiêu thế nào?
“Chuyến bay của chú ong vàng” vang lên trong không khí, ngón tay Nghiêm Cận Dã cực kỳ linh hoạt, dưới tay cậu ta, phím đàn đen trắng như có linh hồn.
Cuối cùng, cậu ta còn thêm vào một đoạn nhạc do chính mình sáng tác ngẫu hứng.
Lục Tư Việt cười, anh đặt tay lên những phím đàn đen trắng.
Âm điệu tương tự vang trong không trung, anh vẫn đàn “Chuyến bay của chú ong vàng”.
Chẳng qua anh đàn nhanh hơn Nghiêm Cận Dã, đầu ngón tay của Lục Tư Việt gần như thoáng hiện lên bóng trồng.
Mọi người cẩn thận lắng nghe, khi bọn họ nghe thấy đoạn nhạc tiếp theo anh đàn thì đều kinh ngạc mở to mắt.
Từ từ…
Đoạn nhạc hiện tại Lục Tư Việt đang đàn lại là đoạn nhạc ban nãy Nghiêm Cận Dã sáng tác ngẫu hứng.
Không ngờ anh có thể đàn lại đoạn nhạc của Nghiêm Cận Dã một cách hoàn hảo như vậy, mỗi nốt đều không có chút sai lầm nào.
Cuối cùng Lục Tư Việt dùng một đoạn nhạc do bản thân sáng tác ngẫu hứng để kết thúc.
Vào lúc tay Lục Tư Việt khời khỏi phím đàn, anh nghiêng đầu nhìn Nghiêm Cận Dã một cái.
Quả nhiên sắc mặt Nghiêm Cận Dã rất khó coi.
Hai bản nhạc diễn tấu xong, hiện tại, chỉ còn lại bản nhạc cuối cùng.
Nghiêm Cận Dã chọn “Chuông” của Liszt.
Bản nhạc dương cầm này có độ khó rất lớn, cần kỹ xảo và trình độ cực cao mới có thể diễn tấu.
Tiếng đàn “Chuông” trôi trong không khí, tất cả mọi người chìm đắm trong đó.
Không biết sao, tim Lục Lẫm như bị một bàn tay bóp chặt lấy.
Nỗi đau nhẹ nhàng âm ỉ, lại rõ ràng đến nỗi khó có thể xem nhẹ.
Trong thoáng chốc, bên tai Lục Lẫm tưởng chừng vang lên tiếng chuông xa xăm.
Tiếng chuông nặng nề vang vọng, gõ từng tiếng từng tiếng.
Trái tim của anh cũng nhảy lên theo tiếng chuông.
Khoảnh khắc ấy, nhịp tim như trùng với tiếng chuông, nặng nề lại vang vọng.
Khương Tự lắng nghe “Chuông”.
Lúc này, trong đầu cô chợt hiện lên một hình ảnh.
Đá lát hình vuông, tường xây gạch xanh, mái hiên gỗ tứ giác.
Sương tối lạnh lẽo tản ra, một tháp chuông đồ sộ đứng lặng nơi đó.
Trái tim Khương Tự run rẩy, cô chưa từng đi đến tháp chuông.
Nhưng bây giờ cô lại thấy được, toàn bộ tháp chuông được xây bằng đá xanh, từng chi tiết đều có thấy thấy rõ ràng.
Cô còn nghe thấy từng đợt tiếng chuông trang nghiêm, vang vọng lên trong không khí.
Trải qua bao năm tháng, tất cả náo nhiệt và phồn hoa như đều không liên quan gì tới toà tháp chuông kia, nó chỉ im lặng và cô độc đứng lặng ở đó.
Mãi mãi chờ đợi một người.
Đó hình như là ý nghĩa tồn tại duy nhất của nó.
Khương Tự không khỏi nhớ tới lời Lục Lẫm đã từng nói.
“Đó là tháp chuông từ thời dân quốc, nghe nói người đó cố ý tìm người xây dựng để tưởng niệm người vợ đã chết đi của anh ta.”
Khương Tự bắt được mấy chữ trong đó.
Xây dựng vào thời dân quốc, tưởng niệm người vợ đã chết đi, cố ý xây dựng…
Những con chữ vốn xa xôi mờ mịt kia, lúc này lại ầm ầm đè nặng xuống người Khương Tự.
Cô chưa từng đến toà tháp chuông kia, vì sao hình ảnh lại rõ ràng như vừa thấy hôm qua?
Vị phu nhân thời dân quốc kia… là ai?
Là ai đang tưởng niệm cô ấy?
Suy nghĩ của Khương Tự bị lôi kéo lặp đi lặp lại, sắc mặt của cô hơi tái nhợt.
Cô có linh cảm, nếu như phá tan tầng sương mù che giấu kia, cô sẽ phải chịu chấn động rất lớn.
Màn diễn tấu của Nghiêm Cận Dã kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Cậu ta suy diễn bản nhạc này rất hoàn mỹ, nếu như bản nhạc Lục Tư Việt chọn không bằng cậu ta thì rất có thể cậu ta sẽ chiến thắng Lục Tư Việt.
Lúc này, Lục Tư Việt không lập tức diễn tấu.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Tự.
Lúc ở nhà anh từng nhìn thấy Khương Tự cầm hộp âm nhạc nghe một bản nhạc.
Đó là “Giấc mơ tình yêu” của Liszt.
Mỗi lần Khương Tự nghe bản nhạc này, cả người cô giống như chìm trong dòng sông thời gian, chìm vào một hồi ức nào đó.
Hiện tại Lục Tư Việt chuẩn bị diễn tấu bản nhạc này vì Khương Tự.
Anh muốn tái hiện tâm tình của Khương Tự lúc đó thông qua tiếng đàn.
Lúc tiếng đàn vang lên trong không khí, tất cả mọi người kinh ngạc, sao Lục Tư Việt lại chọn “Giấc mơ tình yêu” của Liszt?
Bản nhạc Nghiêm Cận Dã diễn tấu là bản nhạc “Chuông” phô bày kỹ thuật, không ngờ Lục Tư Việt không chọn cách vượt qua cậu ta về phương diện kỹ thuật mà lại lựa chọn một bản nhạc dồi dào tình cảm.
Lúc này, qua sự suy diễn của Lục Tư Việt, giai điệu bản nhạc cố chấp theo đuổi tình yêu này chợt trở nên đau thương.
Du dương đẹp đẽ, lại nhiễm lên một màu sắc khác.
Lúc Lục Lẫm nghe thấy “Giấc mơ tình yêu”, trái tim của anh như bị dao cùn cắt qua.
Bị cuốn vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Hai tai anh ù lên.
Màng tai Lục Lẫm nghẽn lại, tiếng đàn trở nên xa xôi.
Qua mấy giây thính giác mới dần dần quay về.
Anh khẽ nhếch môi mỏng, ngón tay thon dài vô thức đặt lên giữa cổ tay, muốn tháo đồng hồ đo nhịp tim ra.
Trên cổ tay trống rỗng, Lục Lẫm khẽ giật mình, anh hơi cúi đầu.
Lúc này anh mới phát hiện, lần này tới sảnh âm nhạc anh vốn dĩ không đeo đồng hồ đo nhịp tim.
Tiếng đàn “Giấc mơ tình yêu” lọt vào trong tai Khương Tự, cô hoảng hốt như thấy được một hình ảnh trước mắt.
Khương Tự ngẩn ngơ nhìn, móng tay vô thức bấu vào lòng bàn tay.
Sau đó, cô nhìn thấy…
Lục Vọng.
Hình ảnh chậm rãi trở nên rõ ràng, như một giấc mộng cũ từ kiếp trước.
Lục Vọng mặc quân trang, phong trần mệt mỏi.
Khẩu súng lục giắt bên hông anh loé màu xanh đen.
Sắc mặt anh lạnh lẽo bước từng bước qua.
Sau lưng khói thuốc súng nổi lên bốn phía, khói lửa ngập trời.
Không khí tiêu điều, tràn ngập mùi rỉ sắt ủ dột.
Lục Vọng đi vào trong nhà, cửa nhẹ nhàng đóng lại. Ánh sáng trong phòng chiếu sáng thân hình của anh, trên quân trang của anh loang lổ vết máu nhưng anh lại không để ý chút nào.
Lúc này, Lục Vọng cầm hộp nhạc, anh lấy một con dao điêu khắc, tỉ mỉ điêu khắc hộp nhạc.
Trên hộp nhạc đã có mấy bông hoa cát cánh bằng gỗ.
Khương Tự nhìn không chớp mắt, cô đếm số bông hoa cát cánh đã khắc xong trên hộp nhạc.
Một bông, hai bông, ba bông…
Chừng sáu bông hoa cát cánh.
Trong trí nhớ của Khương Tự, trên hộp nhạc vốn điêu khắc sáu bông hoa cát cánh.
Nhưng lần trước khi lấy lại được hộp nhạc, Khương Tự lại phát hiện trên đó nhiều ra một bông hoa cát cánh màu đỏ cô chưa từng nhìn thấy.
Mà bây giờ, Lục Vọng đang điêu khắc bông hoa cát cánh màu đỏ đó.
Khương Tự bỗng nhiên hiểu ra, vì sao cô chưa bao giờ từng thấy cảnh này.
Bởi vì khi đó cô đã bị ám sát bỏ mình.
Lúc này, cảm xúc trong mắt Lục Vọng gần như đã tuyệt vọng, bàn tay đang cầm dao điêu khắc của anh run nhè nhẹ.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một thoáng chớp mắt anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, tiếp tục nghiêm túc điêu khắc.
Bông hoa cát cánh được nhuộm lên một loại thuốc màu màu đỏ.
Đó là loại thuốc màu có thể giữ màu không phai mà Lục Vọng cố ý tìm kiếm.
Khương Tự chợt nhớ tới ý nghĩa của hoa cát cánh màu đỏ.
Tình yêu suốt kiếp không quên.
Trái tim Khương Tự trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô nhìn chằm chằm vào Lục Vọng.
Đôi mắt Lục Vọng thâm trầm, từng ngọn lửa thiêu đốt trong đó.
Đó là chấp niệm của anh.
Sau khi cô chết, Lục Vọng vẫn muốn điêu khắc hoa cát cánh.
Ý của Lục Vọng là…
Dù có phải vượt qua sống chết, anh vẫn cố chấp yêu cô như cũ sao?
Bông hoa cát cánh màu đỏ này như ranh giới có thể kết nối hai giới âm dương, sau khi cô chết, Lục Vọng vẫn dùng cách của anh để bày tỏ tình yêu của anh.
Dao gỗ đâm rách lòng bàn tay Lục Vọng, máu đỏ tươi rơi vào trong thuốc màu, tựa mảnh lụa xinh đẹp không gì sánh được, nóng bỏng doạ người.
Khương Tự cảm thấy khóe mắt của mình như bị phỏng, đau xót.
Cô chớp chớp mắt, muốn tiếp tục nhìn hình ảnh này.
Nhưng mà tầm mắt của cô lại càng ngày càng mơ hồ, nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khoé mắt cô.
Khương Tự khóc.
Hình ảnh tan biến, khoảnh khắc ấy Khương Tự như mất đi rất cả sự chống đỡ, thân thể của cô không không chế được đổ sang một bên.
Bỗng dưng, một đôi tay thon dài phủ lên vai Khương Tự, ôm cô vào lòng.
Khương Tự ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt đen kịt.
Lục Lẫm cúi người nhìn Khương Tự, trong mắt anh đầy lo lắng, giọng nói căng chặt.
“Cô không sao chứ?”
Dưới ánh đèn, đôi mắt Lục Lẫm như đêm tối, thâm trầm.
Khương Tự hơi tỉnh táo lại.
Cô nhanh chóng bình phục nỗi lòng rồi khe khẽ lắc đầu.
Lục Lẫm buông tay, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn lên người Khương Tự.
Khóe mắt Khương Tự ửng đỏ, vì sao cô lại khóc?
Hiện tại tiếng đàn còn đang vang vọng, hai người đều đè suy nghĩ trong lòng xuống, tạm thời không nghĩ thêm về chuyện vừa rồi nữa.
Một lát sau, “Giấc mơ tình yêu” diễn tấu hoàn tất.
Tất cả yên tĩnh, rất nhiều người đều khóc.
Bản nhạc vừa rồi Lục Tư Việt đàn quá cảm động, tình cảm đau thương trong đó khiến mỗi người trong bọn họ đều nghĩ đến tâm sự của bản thân.
Lúc này, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, rất lâu không ngừng.
Ngay cả Nghiêm Cận Dã cũng giơ tay lên vỗ tay cho Lục Tư Việt.
Bản nhạc Lục Tư Việt đàn đúng là có tình cảm hơn cậu ta, cậu ta thừa nhận Lục Tư Việt lợi hại hơn mình.
Khóe mắt Lăng Ẩn hiện ra nước mắt.
Bản nhạc vợ ông ấy thích nghe nhất trước khi qua đời chính là “Giấc mơ tình yêu.”
Ông ấy từng nhiều lần đàn bản nhạc này cho vợ mình nghe, nhưng mà tới giờ chỉ còn lại một mình ông ấy.
Lăng Ẩn nhìn về phía Lục Tư Việt, nói: “Tình cảm luôn cao hơn kỹ xảo, cây đàn dương cầm này thuộc về cậu.”
Sau khi Lục Tư Việt nói cảm ơn với Lăng Ẩn, anh ngẩng đầu, hồi hộp nhìn về phía Lục Lẫm và Khương Tự.
Anh cả chị dâu cảm thấy anh đàn thế nào?
Lục Tư Việt trông thấy khoé môi Lục Lẫm khe khẽ cong lên, Khương Tự nghiêng đầu cười với anh.
Trong lòng anh cảm thấy ấm áp, anh nhẹ nhàng cười.
–
Mùa xuân lạnh lẽo, sau khi vào đêm không khí càng thêm lạnh.
Phó Tế Thần về nước đã được một thời gian.
Sau khi về nước công tác của anh ta dần dần đi vào quỹ đạo.
Vậy mà người vốn dĩ tập trung toàn bộ thời gian cho công việc như Phó Tế Thần lại tự cho mình một kỳ nghỉ.
Phó Tế Thần không nói với bất kỳ ai, tự lái xe đến nơi nào đó ở thành phố A.
Cuối cùng, xe dừng lại ở một khu dân cư cũ, người dân trong này đa số là người lớn tuổi, rất ít khi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con.
Phó Tế Thần xuống xe, đi vào từ giao lộ chật hẹp, bước từng bước lên.
Lớp sơn màu xanh trên cửa tầng ba đã trở nên loang lổ.
Chìa khoá cắm vào lỗ khóa.
“Rắc” một tiếng, cửa mở.
Một mùi hương phủ bụi đã lâu xông thẳng vào mặt, tro bụi bay múa dưới ánh đèn hành lang.
Phó Tế Thần lại như không phát hiện, dậm chân đi vào.
Đè lên chốt mở, ánh đèn chiếu xuống, bày biện bên trong đã sớm khác so với nhiều năm trước.
Không sai, đây là nhà cũ của mẹ Phó Tế Thần, bà Phó Tư Uyển.
Phó Tư Uyển vốn là thiên kim đại tiểu thư, về sau gia cảnh sa sút, nhiều lần chuyển nhà, cuối cùng ở lại trong khu dân cư cũ nát này.
Sau khi Phó Tư Uyển ra nước ngoài thì căn phòng này bị bán đi.
Mãi đến gần đây Phó Tế Thần mới mua lại nó.
Chỉ bật một chiếc đèn, ánh sáng trong phòng vẫn u ám như cũ.
Phó Tế Thần như muốn hoà vào đêm tối.
Trong nhà yên tĩnh, điện thoại chợt vang lên.
Phó Tế Thần cúi đầu, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Khương Cẩm Nguyệt.
Anh ta vô thức nhíu mày, không bấm nghe ngay mà chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, để mặc cho cuộc gọi tự ngừng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chuông điện thoại di động vẫn kiên trì vang lên.
Lúc này, một tin nhắn đột nhiên nhảy ra.
[Kỳ Tầm mở một cửa hàng sườn xám mới trên đường Scott, hình như cô chủ Lục đi chỗ đó.]
Phó Tế Thần không chút do dự nhấn từ chối cuộc gọi của Khương Cẩm Nguyệt, anh ta gọi cho trợ lý Ngô: “Cậu nói ai ở đâu?”
Trong khoảng thời gian này trợ lý Ngô vẫn luôn phỏng đoán suy nghĩ của cấp trên.
Vào lúc báo cáo công tác, chẳng biết tại sao anh bỗng nhiên tăng thêm câu cuối cùng.
Trợ lý Ngô: “Tôi làm việc ở gần đó, vừa lúc nhìn thấy xe của cô chủ Lục.”
“Mặc dù Kỳ Tầm mở cửa hàng sườn xám nhưng cửa hàng này không thuộc danh nghĩa của anh ta, cho nên hẳn là cô chủ Lục cũng không biết sự thật.”
Phó Tế Thần không nói chuyện.
Năm phút sau, xe của anh ta lái ra khỏi khu dân cư.
–
Khương Tự biết gần đây có một cửa hàng sườn xám mới mở qua miệng quản gia Trịnh.
Rảnh rỗi không có việc gì, vừa lúc cô đến đó nhìn một cái.
Kiểu dáng trong cửa hàng sườn xám cũng coi là ổn.
Nhưng điều kỳ lạ là từ trang trí đến phục vụ trong cửa hàng đều đạp trúng sở thích của Khương Tự một cách hoàn mỹ.
Chẳng biết tại sao Khương Tự có hơi tò mò.
Vừa khéo là tối nay Kỳ Tầm chợt nổi hứng, tới cửa hàng này thị sát.
Mới đi đến cửa anh ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mềm nhẹ nhưng kiêu căng.
Kỳ Tầm bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng trên tầng.
Là Khương Tự.
Từ sau khi tạm biệt ở sân bay đã có một quãng thời gian Kỳ Tầm không nhìn thấy Khương Tự.
Hiện tại, chỉ thấy bóng lưng cô thôi mà anh ta đã nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình.
Lúc này Khương Tự mặc một chiếc sườn xám bằng gấm màu xanh nhạt, đang đứng quay lưng về phía anh ta, tầm mắt của cô chậm rãi lướt qua những bộ sườn xám trong cửa hàng.
Bất kể với món đồ nào cô cũng đều có thể bắt bẻ, sườn xám thì càng khỏi phải nói.
“Cô chủ Lục, khéo thật đấy.”
Nghe thấy có người gọi mình, Khương Tự thản nhiên xoay người.
Cô phát hiện người nói chuyện là Kỳ Tầm.
Khóe môi Kỳ Tầm nhếch lên, cặp mắt đào hoa chứa đầy ý cười.
Khương Tự nhíu mày rồi nhanh chóng hiểu ra: “Cửa hàng sườn xám này là do anh mở?”
Đương nhiên là Kỳ Tầm nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của Khương Tự, anh ta vẫn tốt tính gật đầu, thậm chí còn hỏi thăm ý kiển của cô về cửa hàng này.
Kỳ Tầm cười nói: “Không biết cửa hàng này có hợp ý cô chủ Lục không?”
Khương Tự còn chưa lên tiếng nhưng đã có người trả lời thay cô.
“Tôi cho rằng, chẳng ra sao cả.”
Khương Tự quay đầu nhìn lại, Phó Tế Thần đứng giữa cầu thang.
Ánh đèn trong cửa hàng trắng loá sáng choang, trên người anh ta lại vẫn mang theo cảm giác âm u không vứt đi được.
Phó Tế Thần quanh năm lẻ loi một mình, chưa bao giờ mở lòng với ai.
Anh ta không rõ rốt cuộc thì tình thân, tình bạn và tình yêu là cảm giác như thế nào.
Tự nhiên cũng không phân biệt rõ được tình cảm của mình dành cho Khương Tự là loại nào.
Vào lúc Phó Tế Thần phản ứng lại thì xe của anh ta đã lái đến ngoài cửa hàng sườn xám, cảm xúc trong mắt anh ta rất lạnh.
Phó Tế Thần nhanh chóng tìm được một lời giải thích.
Bởi vì Khương Tự là vợ của Lục Lẫm.
Chỉ cần tiếp cận cô, anh ta sẽ có thể tiếp cận Lục Lẫm.
Kỳ Tầm nheo mắt, mơ hồ ngửi ra một mùi vị khác thường.
Anh ta châm biếm Phó Tế Thần không hề kiêng nể: “Tổng giám đốc Phó, anh thế này là muốn cạy góc tường nhà người khác à?”
Lời này nói ra từ trong miệng Kỳ Tầm, ngược lại càng có cảm giác quái dị.
Ai chẳng biết Kỳ Tầm dạo chơi nhân gian, từ đầu đến cuối chưa từng rung động vì ai.
Duy chỉ thiên vị Khương Cẩm Nguyệt hơn mấy phần.
Tuy gần đây rất ít nghe được tin tức bàn tán về Kỳ Tầm nhưng Phó Tế Thần vẫn có thể dùng điều này để phản bác.
Đáy mắt Phó Tế Thần không có chút độ ấm nào, Kỳ Tầm lại nhìn ra sự châm chọc trong đó: “Tổng giám đốc Kỳ, hình như anh hiểu rất rõ chuyện này nhỉ?”
Hiện tại Kỳ Tầm đang đứng ngay đằng sau Khương Tự.
Chợt nhìn qua thì anh ta đúng là có suy nghĩ không thuần.
Phó Tế Thần nhìn quét cửa hàng sườn xám một vòng, chỉ cần một ánh mắt anh ta đã có thể nhanh chóng nhận ra được chất lượng của sườn xám trong cửa hàng.
Anh ta là người kiêu căng tự mãn, không vừa mắt cửa hàng sườn xám do Kỳ Tầm mở này.
Phó Tế Thần quay đầu nhìn về phía Kỳ Tầm: “Tôi thấy là cô chủ Lục sẽ càng thích sườn xám do tôi thiết kế hơn.”
“Dù sao chiếc sườn xám gấm màu xanh lá thông kia là mua từ trong cửa hàng của tôi.”
Kỳ Tầm cười lạnh: “Thì sao? Đồ trước kia cảm thấy tốt thì chưa chắc hiện tại vẫn sẽ thích.”
Lời anh ta nói có hai tầng hàm nghĩa.
Đầu tiên là châm chọc chuyện Phó Tế Thần và Khương Cẩm Nguyệt ký hợp đồng.
Tiếp theo là cho thấy bản thân sớm đã không có cảm giác với Khương Cẩm Nguyệt.
Khương Tự nhíu mày lại, không biết sao bỗng nhiên hai người này lại bắt đầu cãi nhau.
Cô cực kỳ không kiên nhẫn gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, nhẹ nhàng nói: “Không phải hai người muốn biết đánh giá của tôi về cửa hàng của hai nhà sao?”
“Vậy thì ngậm mồm.”
Không khí lập tức yên tĩnh.
Ngón tay thon dài của Khương Tự chỉ về phía Phó Tế Thần trước tiên: “Nếu biết những bộ sườn xám kia là do anh thiết kế thì tôi sẽ không mặc lại lần nữa.”
“Với tôi mà nói đồ của anh là tốt hay xấu không quan trọng.”
Khương Tự liếc nhìn Kỳ Tầm: “Về phần anh…”
“Phục vụ và trang trí trong cửa hàng không tồi, thiết kế sườn xám thì còn xa mới đủ, tiếp tục cố gắng đi.”
“Tóm lại, sườn xám của cả hai người tôi đều sẽ không mặc.”
Nghe xong hai câu này, Kỳ Tầm cẩn thận tính toán hàm ý trong đó.
Anh ta cảm thấy là mình thắng.
“Đã nghe thấy chưa? Cô chủ Lục nói cô ấy không mặc sườn xám của anh, nhưng mà…” Kỳ Tầm nghiêng đầu cười, cặp mắt đào hoa ánh lên vẻ phách lối.
“Cô ấy cũng không nói là anh có ưu điểm gì khác.”
Rõ ràng là Khương Tự khinh bỉ Kỳ Tầm nhưng lại bị anh ta tự động chuyển thành một ý khác.
Anh ta chắc chắn phải phân ra thắng thua.
Giọng nói không có chút độ ấm nào của Phó Tế Thần vang lên, đâm trúng điểm đau của Kỳ Tầm: “Thật sao? Người bảo vệ Khương Cẩm Nguyệt khắp trong giới hình như là anh nhỉ?”
Kỳ Tầm im lặng, đột nhiên nhếch môi: “Nhưng người gần đây ký hợp đồng phát ngôn với Khương Cẩm Nguyệt cũng không phải tôi nhé.”
Bởi vì Phó Tế Thần nhắc tới Khương Cẩm Nguyệt, Khương Cẩm Nguyệt đang xa ở thành phố Lâm phát hiện đột nhiên lại vào túi không ít giá trị số mệnh của Phó Tế Thần.
Nhưng rõ ràng bọn họ không gặp nhau.
Cuối cùng, cô ta đổ chuyện này cho cuộc điện gọi nhỡ tối nay.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì cô ta tưởng tượng.
Khương Tự không muốn nhìn thấy hai kẻ này tiếp tục tranh cãi.
Cô chỉ cảm thấy đau tai, lập tức cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: “Tất cả đều im hết cho tôi.”
“Các người cứ cãi nhau từ từ, tôi muốn về nhà.”
Khương Tự còn chưa đi tới cửa, cửa cuốn bất ngờ ầm ầm rơi xuống.
Bùng lên một trận gió.
“Khương Tự.”
“Cẩn thận!”
Phó Tế Thần và Kỳ Tầm cùng lúc lên tiếng.
Lúc này, nhân viên cửa hàng sườn xám vừa lúc đi từ bên ngoài vào, cô ấy tránh rất nhanh nhưng cánh tay vẫn bị trầy da, máu tươi rỉ ra.
Mặt Khương Tự nhíu lại, bước nhanh xuống tầng.
Vừa đi ra mấy bước, đèn trên đầu chớp sáng mấy lần rồi lập tức tắt ngóm.
Toàn bộ cửa hàng chìm vào bóng tối.
Kỳ Tầm nhíu mày: “Nguồn điện dự phòng đâu? Mau bật đèn lên.”
Khương Tự đi đến bên cạnh nhân viên cửa hàng, ngồi xổm xuống.
Phó Tế Thần đi xuống cầu thang, đi đến bên cạnh Khương Tự, mùi máu tươi bay vào trong mũi anh ta.
Trong giây phút đó, dường như những cảm xúc tiêu cực đã hoàn toàn khống chế tâm trí anh ta.
Phó Tế Thần không khống chế được mà dừng bước.
Cả người hơi hoảng hốt.
Một mảnh màu đỏ chói mắt vọt về phía anh ta, như uốn lượn thành một dòng sông, tới gần bên chân của anh ta, thậm chí muốn leo lên người anh ta.
Phó Tế Thần nóng nảy lui về sau mấy bước.
Đáy mắt hờ hững lại lạnh nhạt, là bóng tối không thể xua tan.
Khác với sự kỳ lạ của Phó Tế Thần, Khương Tự cực kì tỉnh táo.
Lúc cô xử lý vết thương cho nhân viên cửa hàng càng có vẻ thành thạo hơn.
Mượn ánh sáng từ bên ngoài, Khương Tự xích lại gần tay của nhân viên cửa hàng, Giọng của cô bớt đi vẻ kiêu căng, cố gắng dịu giọng.
Tiếng nói nhẹ nhàng trời sinh có thể khiến cho người nghe bình tĩnh nỗi lòng.
“Không sao, vết thương không sâu.”
“Không cần khâu vết thương, tiêu độc băng bó một cái là được.”
Câu nói này kéo Phó Tế Thần ra khỏi hồi ức lo lắng bất an.
Anh ta nhìn sang Khương Tự, ánh mắt rơi xuống gò má cô.
Dường như cô mang theo một sức sống hoạt bát mãnh liệt.
Trước kia mỗi khi Phó Tế Thần chìm vào hồi ức đều dựa vào bản thân tự thoát ra.
Vậy mà chỉ nhờ một câu nói của Khương Tự trái tim bồn chồn đó đã bình tĩnh lại, ngay cả những cảm xúc tiêu cực cũng tan hơn nửa.
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Khương Tự, dưới tia sáng yếu ớt, gò má cô tinh tế nhỏ nhắn, tựa như đoá tường vi nở rộ trong đêm tối.
Ngay cả lúc cúi người cũng mang theo hương thơm.
Nhân viên cửa hàng lập tức cảm thấy hối hận, vốn dĩ cô ấy cho rằng lời đồn trên mạng là thật, tính tình của cô chủ Lục không tốt.
Sự thật chứng minh, quả nhiên là cô ấy mắt mù.
Không chỉ có vậy, Lục phu nhân còn rất xinh đẹp. Không trách được fan lớn của Khương Cẩm Nguyệt mạo hiểm bị mọi người mắng vẫn muốn khen cô.
Nhân viên cửa hàng nói một câu không đầu không đuôi: “Cô chủ Lục, xin… Xin lỗi.”
Vừa băng bó vết thương xong, Khương Tự lại đột nhiên lại đột nhiên nghe thấy một câu xin lỗi.
Suy nghĩ của cô xoay chuyển rất nhanh: “Xin lỗi gì cơ?”
Nhân viên cửa hàng lập tức bắt đầu tâng bốc.
“Cô chủ Lục hoàn toàn không giống lời đồn, cô thật sự là người đẹp tâm cũng tốt!”
“Trước kia tôi chưa từng gặp ai xinh đẹp như cô!”
Mùi máu tươi trong mũi Phó Tế Thần giảm đi, ánh mắt của anh ta đã thích ứng với bóng tối lúc này.
Ánh mắt anh ta rơi xuống người trên người Khương Tự, hồi lâu không di chuyển.
Cách lớp kính, dường như ánh trăng lạnh lẽo cũng có nhiệt độ.
Sau khi xác nhận Khương Tự an toàn, quản gia Trịnh quyết định báo cho ông chủ biết chuyện này.
Ông ấy dặn đi dặn lại bảo tiêu nhất định phải chăm sóc cô chủ thật tốt, sau đó một mình đi đến một góc vắng trong cửa hàng, bấm số điện thoại của Lục Lẫm.
Sau khi kết nối cuộc gọi, đầu kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Quản gia Trịnh?”
Trịnh quản gia: “Ông chủ, tôi và cô chủ đang ở một cửa hàng sườn xám mới mở, vừa rồi cửa cuốn rơi xuống…”
Giọng Lục Lẫm căng thẳng: “Cô chủ không sao chứ?”
“Tiên sinh yên tâm.” Trịnh quản gia nói: “Hiện tại cô chủ rất an toàn.”
Do dự mấy giây, quản gia Trịnh vẫn quyết định nói chuyện của Kỳ Tầm và Phó Tế Thần cho tiên sinh.
Cô ấy là cô chủ của nhà họ Lục đấy, há là những tên đàn ông kia có thể tơ tưởng!
Quản gia Trịnh dùng từ rất khoa trương: “Ông chủ, lớn chuyện rồi.”
“Có người muốn cạy góc tường của ngài, còn là hai người!”
Bởi vì cuộc điện thoại này, cuộc chiến tranh giành tình cảm sắp bắt đầu.