Chương 66: Chú Nguỵ Thần
“Chị vừa về nước hẳn là chưa quen thức ăn trong nước”
Tô Tịch Á gật đầu lia lịa: “Ừm! Ừm!”
“Nghe nói sắp tới em phụ trách nhạc nền cho phim chị đóng à?”
Tin tức nhanh vậy sao?
“Vâng”
Mặc dù đã nghe Vương tổng nói qua nhưng nghe chính Diệp Sở Noãn nói vẫn kích thích hơn, Tô Tịch Á nhướn người về phía trước: “Bé cưng! Có hứng thú làm diễn viên không?”
Câu hỏi này Diệp Sở Noãn không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Không hứng thú”
Tô Tịch Á tỏ ra thất vọng: “Ài! Tiếc thật, với cái nhan sắc này của em không làm diễn viên thì phí”
“Sao mà sánh được với chị chứ”
Tô Tịch Á đưa tay dài nhéo má cô: “Cái con bé này! Thật biết ăn nói”
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng Tô Tịch Á để ý ngón áp út tay cô có một chiếc nhẫn kim cương: “Bé cưng…”
Diệp Sở Noãn bỗng nổi da gà: “Sao thế?”
Tô Tịch Á buông dao nĩa xuống híp mắt nhìn cô: “Em kết hôn rồi à?”
Diệp Sở Noãn cũng không định giấu chuyện này cô gật đầu: “Em kết hôn rồi”
Tô Tịch Á: “…” Thật luôn?
“Sao không báo với chị một tiếng hả? Cũng không mời chị tới dự hôn lễ!”
Cô cười khổ: “Em mới đăng kí kết hôn thôi, còn chưa tổ chức hôn lễ”
Tô Tịch Á nhấp một ngụm rượu: “Bao lâu rồi? Người đó là ai?”
Diệp Sở Noãn biết ngay là sẽ có tình huống này: “Em đăng kí được hơn nửa năm rồi, anh ấy…”
Cô còn chưa nói xong đã có điện thoại: “Em xin lỗi!”
Tô Tịch Á dựa ra lưng ghế xua tay, tỏ ý cô có thể nghe điện thoại.
“Alo?”
“…”
“Em vừa mới xong”
“…”
“Được”
“…”
Kết thúc cuộc gọi cô bấm một tràng địa chỉ gửi đi. Nét mặt lại thêm hồng hào.
“Chậc! Mùa xuân về với em gái tôi thật rồi! Là chồng em hả?”
Cô gật đầu: “Vâng, lát nữa anh ấy qua đón em”
Chỉ thấy Tô Tịch Á thở dài: “Haiz! Có chồng sướng nhỉ”
“Vậy chị cũng lấy chồng đi a”
Tô Tịch Á: “…”
“Bộ em tưởng dễ lắm hả? Chị đây là diễn viên đó! Lấy chồng còn khó hơn lên trời!”
Diệp Sở Noãn đưa ra một kiến nghị: “Vụng trộm!”
Tô Tịch Á nhướng mày: “Chà! Nghe có vẻ không tồi, nhưng chị đây thích yêu đương tự do”
Tô Tịch Á chẳng nghĩ tới việc mình sẽ bị vả mặt sau đó không lâu, cái gì mà yêu đương tự do chứ, dẹp hết cho bà đây!
“Đúng rồi, có chuyện này chị muốn nhắc nhở em”
Nhìn vẻ mặt thoáng nghiêm trọng của Tô Tịch Á, Diệp Dở Noãn bất giác ngồi thẳng người: “Sao vậy?”
Tô Tịch Á liếc nhìn xung quanh sau đó nói nhỏ: “Về sau nếu không thực sự cần thiết thì em ít qua lại với sếp chúng ta một chút”
Diệp Sở Noãn nhíu mày, trước đây cô mới chỉ gặp qua trợ lý của sếp thôi, chủ tịch của Thánh Dư là người rất kín tiếng, không có bất cứ hình chụp khuân mặt nào của anh ta trên các trang mạnh xã hội. Chỉ biết rằng người đo rất trẻ.
Lại nhìn Tô Tịch Á với vẻ mặt trải đời: “Chị biết cái gì sao?”
“Ừm, chuyện này để sau này có thời gian và dũng khí chị sẽ kể lại cho em, trước mắt em cứ nghe lời chị, tránh xa anh ta càng xa càng tốt!”
Trong đầu Diệp Sở Noãn tưởng tượng ra hình tượng sắc lang tàn ác: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Cực kì nghiêm trọng!”
Nghe vậy Diệp Sở Noãn cũng không nghĩ nhiều nữa liền gật đầu đồng ý, nhân tiện hỏi: “Sao rồi? 2 năm ra nước ngoài tung hoành của chị sao rồi”
Tô Tịch Á thở dài: “Tung hoành gì chứ, rõ ràng là vắt kiệt sức lao động mà, quay bộ phim kia mất 6 tháng, lại phải đợi tới mùa đông để bổ xung cảnh quay, sau đó chị phải chạy 6 show, mệt chết đi được, cũng may vẫn còn 3 tháng để nghỉ ngơi. Vừa về nước lại chuẩn bị đóng phim mới!”
“Cũng phải thôi, vì chị là ảnh hậu mà”
Tô Tịch Á nắm chức ảnh hậu này 4 năm rồi, lễ trao giải năm sau mà được nữa thì sẽ là 5 năm, khi đó sẽ được quyền quyết định tiếp tục hoặc huỷ hợp đồng vô điều kiện.
Lúc này tiếng mở cửa vang lên, hai người đồng loạt quay đầu ra chỉ thấy Lãnh Nguỵ Thần bước vào trong, phía sau anh còn có Triệu Dương và Tư Nguyệt. Sáng nay Tư Nguyệt đi cùng anh từ sớm nên không theo Diệp Sở Noãn tới công ty.
“Phu nhân”
Diệp Sở Noãn đứng lên nhìn anh đang tiến lại gần, đáy mắt ngập tràn ý cười: “Anh tới nhanh vậy?”
Anh đi tới ôm eo cô: “Lúc gọi điện cho em anh ở gần đây, tiện đường ghé qua”
Triệu Dương: Dối trá!
Tư nguyệt: Bắt bọn họ lái xe tới đây rồi đứng dưới Thánh Dư chờ đợi rồi quay ra bảo tiện đường!
Cô mỉm cười, định giới thiệu Tô Tịch Á cho anh nhưng khi quay lại thấy Tô Tịch Á bịt kín mít, đeo kính râm, khẩu trang còn đội cả mũ, cô nàng đè nén giọng: “Chị có việc! Đi trước đây!”
“Chị…”
Cô còn chưa nói hết câu Tô Tịch Á đã đứng dậy định rời đi, ai ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đứng lại!”
Sống lưng Tô Tịch Á cứng đờ, động tác bỏ chạy dừng lại. Toát mồ hôi hột.
Diệp Sở Noãn nhận ra có gì đó khác thường: “Anh quen chị ấy à?”
Lãnh Nguỵ Thần nhấc tay vuốt nhẹ đầu cô: “Đúng là có quen”
Diệp Sở Noãn kinh ngạc, vậy mà anh lại quen với Tô Tịch Á.
“Huhu!”
Tô Tịch Á nước mắt lưng tròng tháo khẩu trang mũ và kính râm quay lại: “Chú Nguỵ Thần…”
Diệp Sở Noãn: “…” Chú?