Chương 8 - Chương 8
Sau khi rời khởi Hoắc thị, Triệu Uyển Dư ghé vào một quán ăn nhỏ ven đường. Tâm trạng lúc này so với hai hôm trước khác hẳn, sảng khoái vô cùng.
“Ông chủ! Cho tôi hai tô mì!” Triệu Uyển Dư vẫy tay, gọi với vào phía trong.
Chủ quán ăn là cặp vợ chồng trung niên, nhìn qua khoảng chừng đã ngoài 60. Diện tích nhỏ chỉ đủ kê năm bàn cỡ 2 người ngồi, có lẽ chính vì vậy mà họ không tuyển nhân viên. Nhưng đổi lại, không gian rất thoáng đãng, cho dù các bàn có kín người thì nhìn thế nào cũng đều thuận mắt cả.
Người phụ nữ tay bê khay trà, nét mặt tươi cươi từ bên trong đi ra.
“Cháu gái, đến một mình hay đi cùng bạn trai?” Chủ quán thân thiện hỏi.
Triệu Uyển Dư khẽ cười, “Một mình ạ!”
“Ai dô!” Người phụ nữ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, cảm thán lên tiếng: “Con gái, tầm này ra đường phải thật cẩn thận! Gần đây thường xuất hiện nhiều vụ cướp giật lắm!”
Trước giờ Triệu Uyển Dư đã gặp rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên có người lạ mà ngay lần đầu gặp đã quan tâm tới an nguy của cô, dù chỉ là xã giao nhưng cũng khiến Triệu Uyển Dư ấm lòng, cơ hồ có chút không quen.
“Cháu mới tới khu này hả? Trước giờ chưa từng gặp qua!”
Triệu Uyển Dư định lên tiếng, bên trong, người đàn ông đã bưng hai bát mì nóng hổi ra. Thấy vợ mình thản nhiên bắt chuyện làm phiền khách thì khẽ nói:
“Bà gặp hết người khu này rồi hả mà biết người ta mới tới?”
“Gặp hết rồi!” Người phụ nữ có chút hờn dỗi, “Khách nào đến tôi cũng đều nhìn rất kĩ, chỉ có ông cấm tôi nói chuyện thôi!”
“Bà không thấy làm như vậy phiền người ta à?” Người đàn ông quay sang Triệu Uyển Dư: “Cháu gái, đừng để ý bà ấy, mau ăn đi cho nóng. Tính bà ấy trước giờ hay nhiều chuyện!”
“Không sao đâu ạ!” Triệu Uyển Dư vội lên tiếng. “Nơi cháu mới làm việc ở gần đây, cháu cũng thích được nói chuyện lắm!”
Bình thường Triệu Uyển Dư không để tâm đến mấy chuyện của người khác, nếu không phải liên quan tới công việc thì cũng chẳng nói thêm. Có lẽ chính vì vậy mà trước giờ cô chẳng có ai cả. Vậy nên khi nói bản thân thích nói chuyện, Triệu Uyển Dư có chút gượng miệng.
Người phụ nữ nghe vậy thì kẽ cười, “Tôi đoán có sai đâu! Con bé xinh đẹp như thế này lần đầu tôi thấy qua!”
Nhìn người vợ đang vui vẻ đắc ý, người đàn ông ba phần nhún nhường, bảy phần nuông chiều nói: “Được rồi, được rồi. Bà vào trong kia đi, khách còn ăn nữa.”
Người phụ nữ gật đầu, lúc đi còn không quên dặn dò: “Cháu gái, ăn ngon miệng nhé!”
Triệu Uyển Dư gật đầu, thoạt rồi cúi xuống ăn mì.
Không biết có phải do có thiện cảm với chủ quán hay không mà đến cả bát mì cũng trở nên vô cùng đặc biệt.
Cô thích ăn mì, chính vì vậy mà khẩu vị thường rất khó chiều. Bình thường phải là quán quen cô mới dám gọi hai tô. Thế mà hôm nay, tâm trạng tốt khiến Triệu Uyển Dư không nghĩ nhiều mà chơi lớn. Quả nhiên may mắn đến với cô, ngay miếng đầu tiên, cô đã phải thốt lên trong đầu rằng nó rất ngon!
Hai tô mì phút chốc đã được cô chén sạch! Triệu Uyển Dư xoa xoa chiếc bụng mấy ngày đã không được ăn uống đầy đủ, khoé môi thoả mãn cười.
“Hợp khẩu vị chứ?” Người phụ nữ từ bên trong đi ra nói.
“Rất ngon ạ!”
Người phụ nữ cười cười gật đầu, coi điều đó là đương nhiên, bà hơi nhìn vào trong, nhỏ giọng nói “….Chỉ tiếc một cái có hơi khó tính!”
Triệu Uyển Dư nghe xong, đã hiểu ngay ý tứ trong câu nói của người phụ nữ này, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ. Chỉ nhìn thôi cũng biết, tình cảm giữa hai người họ lớn tới đâu.
Thanh toán xong xuôi, Triệu Uyển Dư cúi chào rồi ra về.
————
Mấy ngày sau đó, Hoẵc Lãng Triết không về nhà, cũng không gọi cô tới Hoắc thị nữa. Vì vậy mà Triệu Uyển Dư không có dịp quay lại quán mì đó.
Có hôm cô đụng mặt anh ở nhà, cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Vừa về tới anh ta đã yên vị trong thư phòng, giấy tờ loạt xoạt.
Thấy Hoắc Lãng Triết làm việc như máy, thời gian nghỉ ngơi chẳng có, không hiểu sao cô có chút không đành lòng. Chắc do bình thường hay đấu khẩu với anh ta, vậy nên khi anh ta im hơi lặng tiếng mới khiến cô không quen.
Thoắt cái đã hơn một tuần trôi qua, công việc ở công ty lẫn văn kiện cần xử lý nhiều tới mức khiến Triệu Uyển Dư quên mất rằng bản thân là thư kí cá nhân của Hoắc Lãng Triết. Cũng không thể trách cô, là anh ta không có việc gì giao thôi!
Hôm nay cũng vậy, công việc của Triệu Uyển Dư rất nhiều. Sau khi từ công ty trở về, Triệu Uyển Dư lại bắt đầu công việc còn dang dở. Cô ngồi xuống đất, lưng tựa vào chân giường, máy tính để lên đùi. Văn kiện nhiều tới mức chất thành đống bao xung quanh cô.
Hoắc Lãng Triết cũng chẳng khác cô là bao, thậm trí công việc còn chất cao hơn núi. Có rất nhiều dự án đang triển khai cần anh xử lý, không những mệt mỏi với lịch trình dày đặc, anh còn cảm thấy bức bối.
Đêm nay vốn dĩ anh định ở lại Hoắc thị ký nốt đống giấy tờ, nhưng căn bản không thể chịu được thêm, anh muốn gặp cô!
Trở về biệt thự đã là gần 1 giờ sáng.
Lệ Hải vẫn đang lau dọn ngoài phòng khách, thấy người cả tuần không mấy về nhà thì vui vẻ chạy ra. “Thiếu gia, sao ngài về muộn như vậy? Ngài ăn gì chưa? Tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay?”
“Không cần!” Hoắc Lãng Triết nói, thoạt rồi nhanh chóng lên tầng.
Phòng ngủ lần này không khoá trái, Hoắc Lãng Triết đẩy cửa đi vào, cảnh tượng trong phòng khiến anh có chút đau lòng.
Cô mặc bộ đồ ngủ rộng thoải mái. Cả người ngồi dưới đất, đầu tựa vào chân giường, tay vẫn ôm chiếc laptop nhưng mắt đã nhắm nghiền. Văn kiện xếp trồng lên nhau, bên cạnh còn có hộp nhỏ đựng mấy gói bánh mì, một gói đã bóc, chiếc bánh bên trong đã được cô ăn phân nửa.
Tại sao lại ăn bánh mì?
Hoắc Lẵng Triết ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấc chiếc laptop ra khỏi chân cô. Triệu Uyển Dư trong cơn mê ngủ, cảm giác như bị người khác lấy mất đồ, khuôn mặt xinh đẹp khẽ cau lại.
Hoắc Lãng Triết khẽ cười, dáng vẻ lúc này của cô rất đáng yêu, hệt như một đứa trẻ bị dành kẹo mà nhăn nhó.
Ma xui quỷ khiến, Hoắc Lãng Triết đột nhiên cúi xuống, hôn nhẹ lên mắt cô.
Dường như cảm nhận được có điều bất thường, cô không khỏi khó chịu nhưng cơ thể đã mệt mê man, căn bản không thể tỉnh giấc.
Hoắc Lãng Triết bế cô lên, cô lại quấn lấy anh như một con mèo nhỏ, đầu dựa vào ngực anh. Cảm giác thoải mái khiến mi tâm Triệu Uyển Dư giãn ra, miệng khẽ thở dài.
Hơi ấm từ người Triệu Uyển Dư nhất thời khiến Hoắc Lãng Triết bất động, không tự chủ được mà tham lam, ôm cô chặt hơn.
Anh đặt cô xuống giường sau đó cũng nằm xuống theo.
Triệu Uyển Dự bị rời khỏi hơi ấm, có chút không quen, vô thức đưa tay tìm khiếm, chỉ khi chạm vào người anh, cô mới buông phòng bị, nhẹ nhàng ôm lấy.
“Em là đang quyến rũ tôi sao?” Hoắc Lãng Triết khẽ thì thầm, nhưng Triệu Uyển Dư căn bản không nghe thấy.
Cô chỉ vì ngái ngủ, mà ôm lấy anh như một con gấu bông khổng lồ thôi!
Cảm giác nơi nào đó có chuyển biến, Hoắc Lãng Triết không khỏi than nhẹ. Anh siết lấy eo cô, bàn tay tự ý mà sờ soạng, không yên phận luồn vào trong áo.
Cảm giác hơi lạnh ập xuống lưng, ngay sau đó là cảm giác mềm mại dưới cổ, Triệu Uyển Dư bất ngờ tỉnh giấc.
Thấy Hoắc Lãng Triết đang hôn cổ mình, tay còn đang đặt ở lưng cô, Triệu Uyển Dư không khỏi sợ hãi.
“Anh….anh đang làm gì vậy?” Cô ấp úng lên tiếng
“Em quyến rũ tôi trước?” Hoắc Lãng Triết thản nhiên buông lời.
Triệu Uyển Dư đẩy tay Hoắc Lãng Triết ra, nhưng sức lực nam nữ chênh lệch, cô căn bản không thể đẩy được cánh tay đang làm loạn trên lưng ra. Cả người vì sợ hãi mà khẽ run lên.
“Tôi quyến rũ anh khi nào? Hoắc Lãng Triết, anh đừng làm càn!”
“Thế nào là làm càn, là như thế này? Hay như thế này?” Nói rồi anh cúi xuống hôn lấy cô, bàn tay tinh nghịch luồn về phía trước, chạm vào áo con của cô.
Tim Triệu Uyển Dư như muốn nhảy vọt ra ngoài, hành động này của Hoắc Lãng Triết khiến cô vạn lần cũng không nghĩ tới. Anh ta sao có thể làm vậy với cô?
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, anh ngang tàn, đưa lưỡi tách mở hàm răng đang cắn chặt của cô, chiếm vị thế bên trong.
Triệu Uyển Dư không thở nổi, ra sức đấm mạnh lên ngực anh. Hành động này của cô không những chẳng xi nhê, ngược lại càng dấy lên ham muốn trinh phục. Nơi nào đó của Hoắc Lãng Triết lúc này đã căng lên, khó chịu vô cùng. Càng rồi cuồng dã mà hôn lấy cô.
Triệu Uyển Dư nhất thời run rẩy, chân tay như mất đi sức lực, cuối cùng như bị qua quỷ thôi miên, mặc cho anh làm càn…
Thân thể cô vì nụ hôn cuồng dã của Hoắc Lãng Triết mà trở nên nóng rực, không chịu được vặn vẹo một cái. Triệu Uyển Dư không ngờ rằng, chỉ vì hành động ngây ngô này của cô mà phía dưới của Hoắc Lãng Triết như sắp nổ tung.
Hơi thở Hoắc Lãng Triết trở nên nặng nề, khuôn mặt tuấn tú bị dục vọng xâm chiếm phút chốc trở nên tối sầm.
Triệu Uyển Dư cảm nhận được điều bất thường, cả người Hoắc Lãng Triết quấn chặt lấy cô, cách một lớp vải, nơi đó của anh ta nóng rực chạm tới đùi cô, Triệu Uyển Dư dù chưa từng trải qua chuyện này nhưng cũng đủ kiến thức để hiểu!
Linh cảm mách bảo khiến cô phải chạy ngay, nhưng cô không thoát được…..
“Anh….anh đừng làm như vậy”
“Làm gì?” Hoắc Lãng Triết dường như đã bị dục vọng che mờ mắt, khó khăn lên tiếng “Chỗ đó của tôi làm em sợ ạ? Ha, tại sao lại cứng lên nhỉ? Tôi tưởng ở cạnh em nó không cứng lên được chứ.”
Anh cúi xuống, thả từng nụ hôn xuống cần cổ trắng nõn nà của cô, “Xem ra là không phải rồi!”
Triệu Uyển Dư sợ hãi, một chút bản lĩnh còn lại cũng không có. Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Lãng Triết như thế này.
Bốn năm trước cùng lắm hai người họ cũng chỉ có nắm tay, hôn má. Bây giờ gặp lại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Hoắc Lãng Triết đã hết lần này đến lần khác khiến cô bất ngờ. Nhất là ngay lúc này đây! Anh như một con thú, không ngừng muốn chiếm đoạt cô.
Triệu Uyển Dư sụp đổ hoàn toàn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô khóc nức nở.
Cô khóc vì hận chính bản thân mình. Tại sao lại chấp nhận thoả hiệp kí bản hợp đồng đó, tại sao lại không chút phòng bị ngủ trong nhà của anh, tại sao không ngăn cản khi anh hôn cô…..Rốt cuộc cô muốn gì đây?
Hoắc Lãng Triết sững sờ. Cố đè nén cơn dục vọng như sắp nổ tung kia xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái đang thút thít kia vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc!”
Triệu Uyển Dư nghe xong, như được đà, khóc lớn hơn.
Hoắc Lãng Triết đau lòng, hôn lên mái tóc cô. Nhẹ nhàng cảnh báo: “Trong lúc tôi đang cố giữ bình tĩnh thì em nằm yên đi. Tôi không chắc thằng nhỏ kia chịu được thêm nữa đâu!”
Lời Hoắc Lãng Triết vừa dứt, Triệu Uyển Dư còn chưa hiểu rõ ý anh, khó chịu muốn đẩy anh ra xa một chút, lại đụng phải vật nam tính nóng như nham thạch kia, miệng liền câm nín, bất động nằm yên.l