Chương 54 - Chương 54
Tại bệnh viện tư, bên ngoài cửa sổ, từng giọt mưa tí tách rơi, không khí có chút se lạnh.
“Chính Nguyên, sao rồi?”
Khi Đường Chính Nguyên khoác blu trắng từ phòng bệnh bước ra, Hoắc Lãng Triết liền bước vội lên trước, cất tiếng hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt của Hoắc Lãng Triết lộ rõ vẻ lo lắng, Đường Chính Nguyên nở nụ cười có chút quái dị, lời nói mang ý giễu cợt: “Ai lại làm ra chuyện này với người phụ nữ của cậu vậy? Cậu không tận mắt thấy vết thương, ngay cả một người như tôi nhìn vào cũng không đành lòng.…”
“Cô ấy rốt cuộc sao rồi?” Hoắc Lãng Triết nhìn thấu rõ Đường Chính Nguyên đang cố tình giễu cợt mình, dứt khoát cất tiếng cắt ngang lời anh ta. Không khó nhận ra anh đang mất kiên nhẫn như thế nào.
Đường Chính Nguyên cợt nhả lên tiếng, cũng không có ý định chọc ghẹo thêm: “Yên tâm đi, cô ta không sao rồi. Chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Đường Chính Nguyên khẽ cau mày, “Hoắc Lãng Triết, cậu thừa biết tôi vốn không ưa phụ nữ, ngay cả bệnh nhân của tôi cũng đều là nam giới, sao cậu có thể kéo tôi qua đây chứ? Xin cậu đó, tôi là bác sĩ khoa thần kinh chứ không phải khoa da liễu! Vết thương nhỏ nhặt như vậy sao cậu lại kêu một người có tiếng tăm như tôi tới xử lý chứ?” Đường Chính Nguyên vừa dùng ánh mắt nhìn Hoắc Lãng Triết, vừa ngó qua đồng hồ. “Cậu có bị làm sao không? Công việc của tôi bận ra sao cậu đâu phải là không biết.”
“Tôi chỉ tin mình anh thôi!” Hoắc Lãng Triết khẽ trả lời, “Ý của anh là, cô ấy không có gì đáng ngại?”
“Vết thương trên người thì không sao rồi. Nhưng mà vết thương trong lòng thì tôi không rõ đâu.” Đường Chính Nguyên ngồi xuống ghế ở hành lang, nhìn Hoắc Lãng Triết hồi lâu…
“Lãng Triết, vết thương trên người cô ta…không phải do cậu làm đấy chứ?”
Hoắc Lãng Triết không trả lời, anh chống tay lên thành cửa sổ, đôi bàn tay to cơ hồ còn mang theo chút run rẩy, sắc mặt anh từ lúc bước vào bệnh viện đến giờ trông vẫn rất khó coi, hàng lông mày cương nghị tràn ngập sự đau khổ, khi nghe những lời của Đường Chính Nguyên, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy.
“Thật sự là cậu làm?” Đường Chính Nguyên nhìn ra sự biến đổi trên gương mặt của Hoắc Lãng Triết, kinh ngạc kêu thành tiếng.
Hoắc Lãng Triết cắn chặt răng, bàn tay đột nhiên siết lại rất nhanh, anh không trả lời, chỉ gật gật đầu.
“Chúa ơi!” Đường Chính Nguyên dường như vừa nghe được tin tức kinh hãi nhất trên đời, anh đưa tay lên bóp trán, dùng ánh mắt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh “Hoắc thiếu gia, tôi thật không biết là cậu lại có sở thích như vậy đấy?” Đường Chính Nguyên khẽ cảm thán, một lúc sau, lại coi đó là chuyện đương nhiên, không sớm thì muộn sẽ xảy ra: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tốt nhất đừng dây dưa tới phụ nữ, đắc biệt là phụ nữ thông minh. Nhưng cậu làm tôi bất ngờ đấy. Rốt cuộc không biết cô ta đã đắc tội gì với cậu mà lại khiến cậu đánh bằng dây lưng thế kia? Nếu là người bình thường, e là nửa mạng cũng không giữ nổi, nói gì tới việc đưa tới bệnh viện như thế này!”
“Anh thôi nói nhảm được không? ” Hoắc Lãng Triết xoay người nhìn anh ta, thở một hơi dài, đầy ưu phiền nhíu nhíu mày, “Nếu cô ấy đã không có gì đáng ngại, tôi có thể vào thăm được không?”
“Chưa tỉnh!” Đường Chính Nguyên thản nhiên đáp.
“Không phải anh nói cô ấy chỉ bị thương ngoài da thôi sao?” Hàng lông mày của Hoắc Lãng Triết thoáng hiện lên sự lo lắng.
Đường Chinh Nguyên hơi trợn mắt lên, buồn cười nhìn Hoắc Lãng Triết, “Nếu đã lo lắng cho cô ta như vậy, tại sao còn hành xử như thế?”
Hoắc Lãng Triết không đáp, chỉ yên lặng chờ nghe Đường Chính Nguyên nói tiếp. Mặc dù chênh nhau vài tuổi nhưng anh rất coi trọng Đường Chính Nguyên. Để anh tin tưởng quả nhiên không phải là người tầm thường. Đường Chính Nguyên chính là người như vậy. Ngoài anh ta ra, chẳng có ai dán nói với anh như vậy.
“Mặc dù tôi chẳng ưa gì người phụ nữ đó nhưng dù sao cô ta vẫn là phụ nữ chân yếu tay mềm.” Đường Chính Nguyên có chút bất bình nhìn Hoắc Lãng Triết, “Cậu cho rằng cô ta giống cậu, từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc? Xương cốt của cậu cứng như vậy, mấy vết thương kiểu đó không đáng kể gì, nhưng còn cô ta? Cô ta chỉ là người bình thường, dựa theo sức của cậu đánh xuống, không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng đã là may mắn lắm rồi.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Đối với những chuyện của Hoắc Lãng Triết, Đường Chính Nguyên đương nhiên biết không ít, bởi lẽ anh là bác sĩ riêng của Hoắc Lãng Triết, vừa là người nhìn Hoắc Lãng Triết có được ngày hôm nay. Có lúc, Hoắc Lãng Triết một thân đầy máu chạy đến nơi này, có vết dao đâm, có vết đạn bắn. Anh ta nhớ vào khoảng thời gian một năm về trước. Khi ấy vì bảo vệ Tư Phong mà Hoắc Lãng Triết không ngần ngại uống hết ly rượu đã bị tẩm độc. Nhưng điều Chính Nguyên sợ nhất chính là có một ngày anh ta sẽ phải đối diện với xác của Hoắc Lãng Triết.
Nhưng cũng rất may, Hoắc Lãng Triết là người đa mưu trí, người chuyện xảy ra năm đó thì Hoắc Lãng Triết bảo vệ bản thân rất tốt. Nếu không, anh cũng không có được khả năng một tay che trời như hiện giờ. Nhưng anh ta không dám chắc, khi Hoắc Lãng Triết ở cạnh người phụ nữ kia, liệu anh có thể lý trí như trước giờ không nữa.