Chương 14 - Chương 14
Ra khỏi nhà hàng, Hoắc Lãng Triết liền đặt cô vào trong xe. Mới đầu Triệu Uyển Dư còn vùng vằng không chịu hợp tác, Hoắc Lãng Triết phải khó khăn lắm với có thể bế cô ra xe.
Còn cô, sau khi gào thét một hồi thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
“Ra ngoài” Anh lạnh lùng ra lệnh cho nam tài xế đang ngồi bên vô lăng.
“Dạ?” Nam tài xế luống cuống, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã bị Hoắc Lãng Triết kéo khỏi xe.
Hoắc Lãng Triết không để ý tới anh ta, ngay giây sau, chiếc Lamborghini cứ thế mà lao đi!
—————
Lệ Hải đang cắm hoa ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng xe thì vội chạy ra. Miệng đang tươi cười thì cảnh Triệu Uyển Dư nằm gọn trong vòng tay của Hoắc Lãng Triết khiến cô nàng sốc tới mức mặt trắng bệnh. “Thiếu gia…”
Hoắc Lãng Triết không đáp, bế Triệu Uyển Dư đi thẳng lên tầng.
Lệ Hải cay đắng nhìn theo. Trong đầu không ngừng vang lên tiếng chửi rủa!
Đầu óc Triệu Uyển Dư lúc này cứ như mớ bòng bong, mơ mơ màng màng. Tinh thần cơ hồ là không tỉnh táo. Cảm giác cơ thể khi thì được nhấc lên, khi lại được hạ xuống.
Cô hệt như một chú mèo nhỏ mặc một chiếc váy bó sát mà khó chịu, cựa quậy trong lòng anh.
“Sao tôi lại…ở trên tay anh thế này?” Không phải cô đang nói chuyện cùng Lưu Hành sao? Vậy sao bỗng nhiên đã nằm trong lòng Hoắc Lãng Triết rồi? Không lẽ cô uống say tới mức gặp ảo giác ư?
“Còn nói được?”
“Anh ở đâu chui ra vậy….tôi còn đang nói chuyện mà, mau thả thôi xuống!”
“Em muốn nói chuyện? Tôi sẽ nói cả đêm với em!”
Chỉ trong chốc lát, Triệu Uyển Dư đã được anh đặt ngay ngắn trên giường.
Rượu vào khiến Triệu Uyển Dư không còn là chính mình nữa. Ngay khi được anh đặt xuống giường, Triệu Uyển Dư đã thích thú, lăn tới lăn lui.
‘Mềm quá…ở đây thật thích….’ Triệu Uyển Dư khẽ lẩm bẩm. Chưa tới 5 giây liền chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi cảm thấy hơi lạnh phả vào người, cô mới giật mình mở mắt.
Cảnh chiếc váy dạ hội không hiểu sao cứ từ từ bị nới lỏng.
Dưới ánh đèn phòng lờ mờ sáng, Triệu Uyển Dư thấy Hoắc Lãng Triết đang cắm cúi tháo dây chiết váy dọc eo của cô.
“Anh….Lãng Triết…anh đang làm gì vậy?” Triệu Uyển Dư hoảng sợ, ấp úng nói.
Hoắc Lãng Triết đang tập trung cởi váy ra giúp cô, căn bản không hề nghe thấy giọng nói nho nhỏ vừa cất lên.
Mẹ nó, mấy cái dây này rốt cuộc đã đan vào kiểu gì!
Anh loay hoay mãi mới cởi được một bên, đến bên này thì bắt đầu rối tung hết cả. Cũng không thể để cô mặc chiếc váy bó sát này mà đi ngủ. Nếu không tháo được, chi bằng xé ra.
Đúng! Anh sẽ mua lại cho cô nhiều bộ khác!
Thấy anh không trả lời, Triệu Uyển Dư càng sợ hơn. Cô muốn vung tay lên, nhưng cả người cứ mềm nhũn ra. Đã lâu lắm rồi cô mới ở trong tình trạng say bí tỉ như thế này.
Triệu Uyển Dư lấy hơi gọi anh. Nhưng tên anh quá dài, cô sợ không đủ sức nói lớn bèn rút ngắn lại:
“Triết?”
Hoắc Lãng Triết ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực vì rượu, đôi mắt long lanh hơi nước mà nhìn anh….
Triệu Uyển Dư….em đẹp đến mê người!
“Dậy rồi?”
Triệu Uyển Dư thầm nghĩ: tôi mà không tỉnh, làm sao thấy được hành động bỉ ổi này của anh!
Thấy cô cau mày, Hoắc Lãng Triết đoán cô lại nghĩ tinh tinh, anh khẽ thở dài, không nhanh không chậm nói:
“Tôi đang giúp em cởi cái thứ em đang mặc trên người này ra.”
Không phải tại anh, sao cô lại mặc ‘cái thứ’ này!
“….tôi tự làm.”
“Em nói gì cơ? Nói to lên một chút đi.” Hoắc Lãng Triết không nghe rõ, liền hơi nghiêng đầu cúi xuống, khoảng cách gần tới nỗi anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô.
Người Triệu Uyển Dư đã nóng ran, đối mặt với sự gần gũi này khiến tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài. Sợ Hoắc Lãng Triết lại không nghe rõ, cô liền nhướn cổ lên, ghé sát vào tai anh.
Không biết do vô tình hay cố ý, Hoắc Lãng Triết lúc này quay mặt ra, khiến cho Triệu Uyển Dư không lường trước được mà sượt nhẹ qua môi anh.
Cô giật mình, vội quay mặt đi.
“Em?” Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên, anh nhìn khuôn mặt đang đỏ rực kia, không kìm được mà chọc ghẹo: “Luật sư Triệu làm vậy là có ý gì?”
“Tôi…. Không…là tự nhiên anh quay ra…tôi không cố ý”
“Đừng nhìn ra hướng khác.” Hoắc Lãng Triết đưa tay giữ cằm cô lại, ép cô đối diện với mình, “Nhìn tôi này.”
Triệu Uyển Dư miễn cưỡng nhìn anh, nhịp tim không hiểu sao mà cứ đập liên tục, nhanh tới mức khiến cô thở thôi cũng trở nên khó khăn. Bình thường khi nhìn anh, cho dù ngũ quan đó có vượt xa người thường tới mấy, cô sẽ không vì vậy mà trở nên luống cuống. Nhưng bây giờ, tại sao lại khiến tim cô đập nhanh như vậy?
Cô đã động lòng rồi sao? Không! Không thể như thế được. Cô sẽ không vì anh mà rung động, sẽ không vì anh mà phá đi quy tắc của mình, sẽ không….
Khuôn mặt kiều diễm của Triệu Uyển Dư khiến Hoắc Lãng Triết không kìm được mà bất ngờ cúi xuống. Anh như lưu luyến nụ hôn thoáng qua vừa rồi, không ngừng hút hết vị ngọt trên môi cô. Nụ hôn mỗi lúc một sâu, đầu lưỡi ngang tàng tách mở hàm răng của cô, quấn quýt đến mê loạn.
Triệu Uyển Dư bị tấn công, nhất thời chưa kịp thích ứng. Cô cố phản kháng, nhưng nụ hôn kia quá sức mê người, khiến cô như bị mê hoặc mà triền miên.
Khi cô gần như sắp ngất đi vì ngạt thì Hoắc Lãng Triết mới buông ra, “Thở đi.”
Triệu Uyển Dư thở hổn hển, từ ngữ nói ra trở nên lộn xộn, “Anh…anh dám?”
Hoắc Lãng Triết không đáp. Những nụ hôn nhỏ vụn cứ thế mà rơi xuống, mang theo hơi thở của anh lướt qua mặt, qua cằm, môi và sau vành tai của cô.
Sợi dây thần kinh mẫn cảm của Triệu Uyển Dư như bị kéo căng, cơn say trước đó sớm đã theo từng động tác của Hoắc Lãng Triết mà tiêu tan.
“Đừng…Lãng Triết…anh có biết mình đang làm gì không…chúng ta không thể như thế này được….tôi với anh….không thể đâu.”
“Không thể? Mở miệng ra là không được như này, không được như kia.” Hoắc Lãng Triết không ngẩng lên nhìn cô, đôi môi vẫn tiếp tục rơi xuống cổ, nhẹ nhàng mơn trớn, “Tôi làm gì mới kiến em hài lòng đây?”
Hoắc Lãng Triết nhìn chằm chằm vào hõm vai của cô, không nhịn được mà cắn một cái
“A!” Triệu Uyển Dư bất ngờ hét lên. Cơ thể sớm đã trở nên mẫn cảm. Cô hoảng loạn giơ tay đẩy Hoắc Lãng Triết ra. “Chúng ta… không thể làm loại chuyện này đâu.”
“Dư…” Hoắc Lãng Triết kéo tay cô, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của mình. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn ngực đang phập phồng của cô. “Em đang sợ hãi điều gì? Không phải tim em đang đập loạn lên vì tôi sao?”
“Không có…” Triệu Uyển Dư thẳng thừng phủ nhận.
Sao tim cô có thể đập nhanh vì cái tên lợi dụng lúc cô đang say mà làm càn. Nhất định là do rượu, bằng không, cô không thể bất lực mà nhìn Hoắc Lãng Triết giở trò!
“Dư, em thú thật đi. Em…sớm đã chết mê chết mệt tôi rồi!” Anh nhìn chiếc váy dạ hội đang bao bọc lấy cô, thật chẳng thuận mắt chút nào!
“Em không thấy bộ váy này vướng víu sao? Bó vào người em như vậy, tôi tìm cách mãi cũng chỉ cởi được một bên.”
Dứt lời, chiếc váy bị anh xé làm hai.
“Đừng mà….anh không được làm thế” Triệu Uyển Dư bất lực kéo giữ chiếc váy.
Nhưng cô sao có thể nhanh bằng anh. Cả người cô giờ chỉ còn nội y, hơi lạnh theo đó mà phả thẳng vào.
Triệu Uyển Dư xấu hổ, đưa tay che trước ngực.
“Dư…” Hoắc Lãng Triết đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cô, ”…em thật đẹp!”