Chương 26: Sơn Hải (4)
Edit: cơm trắng chan cà phê
Trong lúc Thời Tung nói chuyện với Tả Tam Khâu, Hạ Chân gọi nữ phụ Chúc Sương Vân và nam phụ Chu Luật đến phòng mình dò hỏi xem hai ngày qua họ có “nhớ lại” được chuyện gì không.
Câu đầu tiên Hạ Chân hỏi là: “Hai người có muốn giết biên kịch không?”
Cậu cố tình mở đầu như vậy.
Quả nhiên, hai người họ chưa lên tiếng thừa nhận nhưng phản ứng của họ sau khi nghe câu hỏi đã xác minh được vấn đề.
Hạ Chân nói: “Đúng thật, vậy thì người đầu tiên chết có khả năng cao chính là biên kịch. Tôi và nữ chính cũng có ý muốn giết anh ta.”
“Vậy thì hai người có thể chia sẻ chuyện của bản thân được không?
Chu Luật hỏi: “Cậu hỏi vậy để làm gì?”
Hạ Chân đáp: “Để giúp biên kịch tìm cách thoát thân, cũng giúp chúng ta tìm ra được cốt truyện chính, như vậy tất cả sẽ nhận được điểm số cao.”
“Biên kịch chết thì vụ án sẽ bắt đầu, nhưng trong tình huống chưa nắm rõ được nội dung cốt truyện của phó bản thì ai có thể khẳng định mình hoàn toàn an toàn?”
“Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể lựa chọn phá án thật nhanh. Vậy thì nội dung cốt truyện sẽ không bao giờ được đủ đầy.”
Chu Luật suy nghĩ, nói: “Vậy thì người chơi dính phải vai người bị sát hại trong cốt truyện cũng không cần quá sợ hãi. Bây giờ chúng ta đã nắm rõ quy tắc này thì mọi người sẽ vì điểm cao mà giúp người đó, đạt được lợi ích đôi bên.”
Hạ Chân chợt lắc đầu: “Đây chỉ là phó bản dành cho người mới. Những phó bản tiếp theo thì không chắc.”‘
“Hơn nữa, bây giờ chúng ta chỉ mới chia sẻ câu chuyện của bản thân thôi. Còn chuyện tìm cách thoát thân thì “người bị hại” buộc phải tự mình tìm cách.”
Chu Luật và Chúc Sương Vân đều có chút do dự.
Cảnh tượng Thời Tung chơi đùa người khác trong lòng bàn tay vẫn còn tươi mới trong tâm trí họ, khiến họ vô cùng hãi hùng.
Ngoài ra, họ cũng lo lắng rằng nếu Thời Tung không còn là người bị hại thì liệu người bị hại có chuyển sang chính mình hay không?
Hạ Chân nhận ra họ nghĩ gì, nói tiếp: “Thật ra hai người nói hay không nói cũng không khác nhau mấy. Tôi và biên kịch đã gần như nắm rõ nội dung cốt truyện rồi. Hai người cũng là người quen của Lương Vũ Yên, vì biên kịch giết cô ấy nên hai người cũng có động cơ muốn giết anh ta, đúng không?”
“Trong kí ức của hai người có thể bổ sung thêm những chi tiết khác rõ ràng hơn, nhưng mấu chốt vượt ải không nằm ở đó.”
Chu Luật không khỏi hỏi: “Chúng ta chỉ được phép đi đến tầng bốn, tầng nắm, những khu vực còn lại hoàn toàn không có manh mối nào. Ký ức này là manh mối duy nhất mà chúng tôi có được.”
“Nếu manh mối mấu chốt vượt ải không phải là ký ức thì sẽ là thứ gì?”
Hạ Chân chưa kịp trả lời câu hỏi của Chu Luật thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người gõ cửa là Thời Tung.
Hạ Chân bước ra mở cửa, anh khẽ cười hỏi: “Nói chuyện đến đâu rồi? Tôi vào nghe tiếp được không?”
Người duy nhất không phải thành viên của hiệp hội là Trương Kỳ Quân không có ở đây, Hạ Chân đóng cửa lại xong, Chu Luật nói ngay với Thời Tung: “Hiển nhiên tôi không muốn nhìn thấy bất kì thành viên nào chết cả.”
“Và tuy vẫn chưa có cơ hội gặp mặt cậu ở thế giới thực nhưng tôi rất xem trọng cậu, tôi nghĩ cậu là người có năng lực có thể giúp hiệp hội phát triển.”
“Nhưng mà bây giờ tôi khá lo sợ cho an nguy của mình. Cậu để cho tôi có thời gian suy nghĩ ——”
Thời Tung bất ngờ ngắt lời hắn, nói với cả Chu Luật và Chúc Sương Vân: “Anh không cần suy nghĩ gì cả.”
Chu Luật và Chúc Sương Vân: “?”
Thời Tung thoải mái nói: “Tôi nghĩ ra cách thoát chết rồi. Hai người suy nghĩ thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Chu Luật và Chúc Sương Vân: “…”
Nói chuyện với Hạ Chân vài câu, biết được họ thảo luận đến đâu thì Thời Tung nhìn Chu Luật, nói: “Ngoài “ký ức” của mỗi người chơi, hệ thống vẫn cung cấp thêm manh mối khác cho chúng ta —— cấu trúc của tầng năm.”
Chúc Sương Vân liền hỏi: “Cấu trúc của tầng năm? Nghĩa là sao?”
Thời Tung đi thẳng ra ngoài cửa: “Sắp đến giờ ăn tối lúc 6 giờ rồi, chờ mọi người tập trung đông đủ ở phòng ăn, tôi sẽ giải thích.”
Đã đến nước này, Chúc Sương Vân và Chu Luật cũng không cần giấu giếm thêm điều gì, họ chia sẻ hết thông tin mình có được trên đường đi đến phòng ăn.
Kết hợp kí ức của nhóm diễn viên, nội dung cốt truyện của phó bản đã rõ ràng hơn ——
Mọi người đều cho rằng biên kịch cướp Lương Vũ Yên từ tay nam chính, đồng thời là người sát hại cô.
Trong số đó, nam chính là bạn trai cũ của Lương Vũ Yên, Tam Tam là người hâm mộ, nữ chính là chị gái nam phụ và nữ phụ lần lượt là anh trai và bạn thân.
Người anh trai và cô bạn thân biết chuyện Lương Vũ Yên và biên kịch yêu nhau, họ cũng thấy Lương Vũ Yên từng dẫn biên kịch về ra mắt gia đình.
Lương Vũ Yên từng là người yêu của nam chính. Cả hai đều là những diễn viên mới nổi trội, được xem là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp của làng điện ảnh.
Vậy mà nữ chính lại chưa từng dẫn nam chính về nhà ra mắt gia đình.
Lương Vũ Yên xinh đẹp, mĩ miều lớn lên trong vòng tay ấm áp, bảo bọc của người thân, dù đã quen rất nhiều bạn trai nhưng chỉ mới dẫn một mình biên kịch về nhà.
Người thân của cô thấy rằng một cô gái luôn trêu hoa ghẹo nguyệt đã có tình cảm nghiêm túc với biên kịch.
Cả hai cũng đã hướng đến chuyện hôn nhân.
“Em biết, em biết anh ấy lớn hơn em nhiều tuổi. Nhưng có sao đâu chứ?”
“Trước đây em đã hẹn hò với nhiều người… Đúng là họ đẹp thật, nhưng chẳng có ai có tài như là anh biên kịch.”
“Theo em thấy, cả hai muốn ở bên nhau lâu dài thì chỉ dựa vào tình cảm hoặc dựa vào nhan sắc cũng không đủ. Trí tuệ mới là sức hấp dẫn lớn nhất. Anh biên kịch khiến em mê đắm, em thật sự rất ngưỡng mộ anh ấy.”
“Anh ấy cũng rất thích em, anh ấy nói em là nàng thơ của anh ấy, khơi gợi nguồn cảm hứng bất tận cho anh ấy!”
Hai người vô cùng yêu thương nhau, dù tuổi tác có chênh lệch nhưng nhiều người vẫn thấy đó là duyên trời định.
Khi đó, nhiều người cũng truyền tai nhau rằng đạo diễn của bộ phim《 Sơn Hải 》đã dự định rằng chờ đến khi phim được công chiếu sẽ công bố tình yêu của hai người, mượn tình yêu này để gia tăng sức ảnh hưởng, quan tâm của công chúng đối với bộ phim.
Đúng là như vậy thật, khi bộ phim chỉ vừa quay được một nửa, ai nấy cũng kinh hoảng trước tin Lương Vũ Yên và biên kịch biến mất.
Đạo diễn, đơn vị tài trợ, những diễn viên còn lại và nhóm bạn bè, thân thích của Lương Vũ Yên đều hoảng loạn đi tìm họ, nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kì tin tức gì, vì vậy bộ phim cũng không thể tiếp tục quay.
Cuối cùng, mọi người đều nhận được tin rằng —— nữ chính đã chết, biên kịch thì phát điên.
Không một ai hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Thậm chí bộ phim《 Sơn Hải 》còn mang tiếng xấu.
Chúc Sương Vân đóng nữ phụ còn nhắc thêm một chi tiết: “Tôi từng nghe Lương Vũ Yên có nói với mình rằng anh biên kịch rất yêu cô ấy, nhưng anh ta lại cho rằng cô không thích hợp đóng vai nữ chính cho《 Sơn Hải 》.”
“Anh ta nói rằng khí chất của cô có phần không phù hợp với hình tượng của nữ chính, kĩ thuật diễn xuất cũng chưa đủ chín.”
“Nhưng cô ấy cũng chỉ oán giận hai câu, hứa hẹn sẽ cố gắng rèn luyện nâng cao diễn xuất của mình hơn. Có lẽ vì vậy nên hai người đã cãi nhau. Nhưng biên kịch cũng không thể chỉ vì lí do này mà giết cô ấy được?”
Tạm dừng một chút, Chu Luật đóng vai nam phụ tiếp tục lên tiếng.
“Theo như tôi biết thì ban đầu đạo diễn và biên kịch đã nhắm đến một diễn viên nữ khác cho vai nữ chính, người đó cũng đã tham gia vào đoàn làm phim nhưng sau đó lại bị Lương Vũ Yên thay thế. Chủ yếu là… Khụ…”
“Khi đó Lương Vũ Yên vẫn còn là bạn gái của nam chính, nhưng nam chính cũng chỉ mới là diễn viên tân binh, không có giá trị nâng cao sự nghiệp của cô ấy nên cô ấy đã đội nón xanh cho cậu ta, đi tìm một người khác có giá trị hơn chống lưng cho mình.”
“Người đó là nhà tài trợ cho bộ phim 《 Sơn Hải 》. Theo yêu cầu của ông ta, Lương Vũ Yên đã thay thế nữ chính ban đầu. Cô ấy cũng không hề nghĩ rằng sau đó lại nảy sinh tình cảm với biên kịch. Sau khi quan biên kịch, cô ấy đã cắt đứt quan hệ với những người đàn ông khác.”
“Chẳng lẽ biên kịch biết quá khứ của cô ấy, cảm thấy đời sống cá nhân của cô ấy quá hỗn loạn, tác phong không đoan chính cho nên mới muốn giết hại đối phương?”
“Hoặc là biên kịch yêu nữ chính ban đầu. Nhưng cô ấy lại bị Lương Vũ Yên thay thế, cho nên anh ta giết Lương Vũ Yên. Không, vẫn không đúng lắm…”
“Biên kịch được xây dựng là một người hết lòng chăm chút cho từng nhân vật trong tác phẩm của mình. Anh ta không thể nào là một kẻ yêu đến mù quáng, không phải là một người dễ dàng động lòng với ai, cho nên cũng không thể giết người vì những lí do như vậy.”
…
6 giờ tối, phòng ăn tầng bốn.
Không cho đạo diễn có cơ hội nói trước, Thời Tung nói ngay khi vừa ngồi vào bàn: “Chúng ta chuẩn bị buổi đọc kịch bản cuối cùng, là biên kịch của bộ phim, tôi có vài lời muốn nói với mọi người.”
Đạo diễn đang giơ một ly nước lên để bắt đầu diễn thuyết, nghe thấy thì bỏ ly nước xuống, ánh mắt chờ mong nhìn Thời Tung: “Cậu biên kịch có ý kiến gì vậy?”
Thời Tung liếc mắt nhìn ông, sau đó nhìn về phía những người khác, bất ngờ hỏi: “Trong trí nhớ của mọi người, mọi người đang làm công việc gì?”
Ngoại trừ câu trả lời “làm diễn viên” của Hạ Chân thì những người còn lại đều ngơ ngác trước câu hỏi này, không một ai trả lời.
Đạo diễn biến sắc. Ông giơ tay lên như muốn ngăn cản điều gì, cuối cùng vẫn phải hậm hực bỏ tay xuống.
Như thể trong lòng có nhiều suy tư, đạo diễn nhíu chặt mày.
Ông lại thở dài một hơi, sau đó cúi đầu, chôn mặt trong lòng bàn tay, dường như không muốn đối diện với thực tại.
Liếc nhìn về phía đạo diễn, Thời Tung nói tiếp: “Bây giờ mọi người đều đồng ý rằng chúng ta vốn không hề ở trong một không gian chân thật, đúng không? Tòa lâu đài này giống như một ảo cảnh, nó cách ly hoàn toàn với thế giới hiện thực.”
“Bên cạnh đó, buổi đọc kịch bản cũng là giả, trong thế giới của lâu đài, bộ phim《 Sơn Hải 》 vốn không hề tồn tại.”
“Nhưng theo trí nhớ của mọi người thì trong thế giới thực vẫn có bộ phim tên là 《 Sơn Hải 》.”
“Trong trí nhớ của tôi, tôi là biên kịch của bộ phim 《 Sơn Hải 》, nam chính ở đây cũng là nam chính trong thế giới hiện thực.”
“Nhưng còn những người khác thì sao?”
“Quạ đen Tam Tam nhớ rõ cậu ấy là người hâm mộ của nữ chính, nhưng lại không nhớ rõ mình từng làm nghề gì ở thế giới hiện thực.”
“Giống như Tam Tam, những người khác cũng không nhớ được nghề nghiệp của mình, đúng không?”
“Tôi hỏi như vậy là vì có vấn đề khá kì lạ.”
“Lương Vũ Yên nhờ có người chống lưng nên mới được vào bộ phim 《 Sơn Hải 》, cô ấy là diễn viên nên đây cũng không có gì lạ.”
“Nhưng chị gái, bạn thân, rồi cả anh trai của cô ấy… Tất cả đều là diễn viên, cùng tham gia diễn trong bộ phim 《 Sơn Hải 》ư?”
“Không hợp lý chút nào.”
Mọi người đều là bạn bè, người thân của Lương Vũ Yên, và tất cả đều muốn giết biên kịch.
Nam chính ở thế giới thực và nam chính trong thế giới lâu đài cổ đều nhận thức bản thân là diễn viên, điều này không có gì lạ.
Nhưng những người khác đều có công việc của riêng mình, vì sao ở thế giới lâu đài cổ họ đều một mực cho rằng mình là diễn viên thuộc đoàn làm phim?
Hơi ngừng một lát, Thời Tung lại nói tiếp: “Có nghĩa là ai cũng có vấn đề với “kí ức” của mình.”
“Ở thế giới lâu đài, bộ phim là giả, nội dung kịch bản là giả, vậy thì vì sao mọi người lại đinh ninh cho rằng kí ức mình có là thật?”
“Vậy thì trong ba ngày ở đây, “kí ức” mà mọi người bỗng nhiên nhớ ra có khả năng là bị người khác sắp đặt sẵn.”
Chu Luật quan sát biểu tình của đạo diễn, bổ sung thêm: “Có khả năng mọi thứ đều là kế hoạch của đạo diễn.”
“Theo lời của cậu, ông ta đã xóa bỏ kí ức của mọi người trong thế giới hiện thực, sau đó tẩy não chúng ta bằng kí ức mới?”
“Đúng vậy. Tôi nghĩ thế.”
Thời Tung nói: “Có thể ở thế giới thực tôi vẫn là biên kịch, cũng có khả năng tôi cũng là người giết Lương Vũ Yên.”
“Nhưng mọi người có thật sự là bạn bè, người thân của Lương Vũ Yên hay không? Mọi người nghĩ rằng sát ý của mọi người đối với tôi có phải là thật không?”
Tả Tam Khâu hóa thành quạ đen có chút kích động, cậu không nhịn được mà vỗ cánh liên tục, bay vài vòng lớn.
Sau đó cậu nói với Thời Tung: “Anh giết Lương Vũ Yên, đạo diễn có thù oán với anh. Ông ta lại tạo nên thế giới lâu đài, kéo mọi người vào đây là để mượn tay chúng tôi giết anh?”
“Đạo diễn đã xóa bỏ kí ức của chúng tôi, dùng một cách thức nào đó lại tẩy não chúng tôi bằng kí ức mới, khiến chúng tôi tin vào “kí ức” đó, nghĩ rằng mình là người hâm mộ, chị gái, bạn thân vân vân của Lương Vũ Yên, từ đó nảy sinh sát ý với anh?”
Thời Tung gật đầu: “Vấn đề đạo diễn có thù oán với tôi hay không thì có thể bàn sau. Nhưng tựu trung thì đúng là như cậu nói. Việc mọi người muốn giết tôi đều là do bàn tay của đạo diễn sắp đặt.”
Tả Tam Khâu nói: “Tôi vẫn còn một thắc mắc! Đạo diễn có sức mạnh lớn như thế vậy thì sao lại không tự mình động thủ?! Vì sao ông ta cứ phải một hai bắt chúng tôi là người ra tay giết anh?!”
“Muốn biết đáp án thì phải dựa vào đặc trưng tính cách nhân vật của mỗi người cùng với cấu trúc của tầng năm.”
Thời Tung lấy tờ giấy phác họa cấu trúc tầng năm anh vẽ vào buổi chiều ra cho mọi người xem.
Có tất cả 12 căn phòng được xếp thành một vòng tròn khép kín.
Ngoại trừ phòng của nữ chính, nam phụ, đạo diễn đều nằm gần ngoài rìa thì những phòng còn lại đều cách nhau bằng một căn phòng trống.
Thời Tung cầm bút chia 12 căn phòng thành 6 khu, mỗi khu gồm 2 phòng.
Đạo diễn, biên kịch, nam phụ hay cáu gắt, nữ phụ ăn không bao giờ no, nam chính mỗi đêm bị lăng trì, quạ đen Tam Tam đều chiếm mỗi người một khu.
Phòng của đạo diễn nằm ở phía trên 6 khu này.
Hai khu tiếp theo bên trái phòng đạo diễn là của biên kịch và nữ phụ ăn không bao giờ no.
Hai khu bên phải phòng đạo diễn là của nữ chính và nam phụ, quạ đen Tam Tam chiếm riêng một khu.
Khu đối diện phòng của đạo diễn là khu dưới cuối hình tròn của nam chính.
Quạ đen Tam Tam vỗ cánh: “Cấu trúc này nhìn quen mắt thật. Để tôi nhớ lại mình từng thấy ở đâu…”
Hạ Chân đã lên tiếng nói thay cậu.
Thiếu niên liếc mắt nhìn Thời Tung đầy sâu xa: “Đây là cấu trúc của lục đạo luân hồi.”
“Chính xác. Đây là sáu cõi luân hồi.”
Thời Tung nói: “Cấu trúc phòng ốc trên tầng năm là manh mối do hệ thống cung cấp cho chúng ta. Tôi tạm suy đoán rằng từng người chúng ta đang ở trong những vòng luân hồi khác nhau.”
/Biểu đồ minh họa sáu cõi luân hồi của Phật giáo/
…
Sáu cõi luân hồi là khái niệm của Phật giáo.
Trong sáu cõi luân hồi, cõi cao nhất là cõi Trời.
Hai bên trái phải của cõi trời là cõi Atula và cõi Người.
Dưới cõi Atula là cõi Súc sinh, dưới cõi Người là cõi Ngạ quỷ, cõi cuối cùng đối diện với cõi Trời là cõi Địa ngục.
Trong đó, cõi Trời ôn hòa, ít tranh đấu, những người ở cõi này không chỉ có quyền uy, sức mạnh vượt trội mà còn có cuộc sống hạnh phúc.
Ngoài ra, thiên nhân cũng có tuổi thọ vô cùng dài lâu, hầu như không chịu khổ ải bao giờ.
Vì có câu “Thiên nhân đứng đầu trong các cõi, có nhiều quyền năng và uy lực hơn con người” nên những người ở năm cõi còn lại đều hi vọng có thể đến cõi Trời thông qua việc tu hành.
Phòng của nhân vật đạo diễn ở đầu, tương ứng với vị trí của cõi Trời.
Có nghĩa ông ta là thiên nhân.
Thời Tung đóng vai biên kịch ở trong phòng có vị trí tương ứng với cõi Người.
Có nghĩa anh là con người.
Con người ở nhân gian có cuộc sống hữu hạn, chịu bát khổ, cần cố gắng tu hành mới có hi vọng được đắc đạo lên cõi Trời.
Chu Luật đóng vai nam phụ và Trương Kỳ Quân đóng vai nữ chính đều tương ứng là cõi Atula.
Trong cõi Atula, phụ nữ thì xinh đẹp, hấp dẫn người ở cả các cõi khác kể cả thiên nhân, thậm chí đây cũng là nguồn cơn gây ra chiến tranh giữa cõi Trời và cõi Atula.
Trong khi đó, đàn ông ở cõi Atula lại có diện lạo xấu xí, tính tình hiếu chiến. Đây cũng là ngọn nguồn của từ “Tu La Tràng”*.
*Tu La Tràng: nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.
Hình tượng của nữ chính và nam phụ đều trùng khớp với nguyên mẫu của nam và nữ ở cõi Atula.
Quạ đen Tam Tam hiển nhiên là ở cõi Súc sinh.
Cõi Trời, cõi Atula, cõi Người đều thuộc về ba cõi thiện.
Cõi Súc sinh, cõi Địa ngục, cõi Ngạ quỷ là ba cõi ác.
Hạ Chân đóng vai nam chính đang ở cõi Địa ngục.
Trong sáu cõi thì Địa ngục là cõi khổ đau nhất.
Mỗi đêm, thân thể sẽ bị lăng trì, đến sáng sớm lại được khôi phục như cũ, ngụ ý rằng nhân vật của Hạ Chân sẽ tiếp tục ở Địa ngục chịu khổ hình.
Chúc Sương Vân đóng vai nữ phụ tương ứng là quỷ đói ở cõi Ngạ quỷ.
Quỷ đói luôn chịu tra tấn trong đói khát.
Cho nên sau khi vào lâu đài cổ, cô mới liên tục thòm thèm, tìm kiếm thức ăn.
Đặc trưng của mỗi nhân vật đều phù hợp với đặc trưng của từng cõi.
Phòng của họ cũng tương ứng với vị trí trong cấu trúc của sáu cõi luân hồi.
Khi Thời Tung vừa đưa ra đáp án “Sáu cõi luân hồi” cho mọi người, Tả Tam Khâu liền nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Được biên kịch nhắc nhở, bạn nhận ra kí ức của bạn đã bị thay đổi, bạn không còn sát ý với biên kịch 】
【 Cho nên bạn quyết định không giết biên kịch nữa, bạn không hành động dựa theo kí ức mình có mà quyết định tìm ra chân tướng 】
【 Cốt truyện 2 đã mở ra 】
Thời Tung nhận được thông báo ——
【 Bạn thành công tìm ra chân tướng của lâu đài cổ và giải thích tường tận cho mọi người, giúp mọi người nhận ra kí ức của bản thân có vấn đè, cho nên họ không còn sát ý với bạn 】
【 Bây giờ, bạn chợt nhớ ra tên của mình cùng với kí ức trước đây 】
【 Bạn là một biên kịch tên Sầm Thiên Sơn, 《 Câu đố 》là tác phẩm đầu tay và là tác phẩm gây nên tên tuổi của bạn 】
【 Một ngày nọ, bạn có cảm hứng khi đứng trên đỉnh núi, trông xa ra biển rộng, do đó chắp bút viết kịch bản 《 Sơn Hải 》】
【 Sau khi viết xong dàn ý của《 Sơn Hải 》, bạn đưa nó cho nhiều đạo diễn xem nhưng không một ai có hứng thú với kịch bản này. Nhưng bạn không quan tâm, chỉ cần một người thích nó là được 】
【 Bạn hạ quyết tâm, dù phải trả giá đắt đi chăng nữa, dù bị đẩy vào bước đường cùng, dù phải đánh đổi cả cuộc đời, bạn cũng muốn hoàn thành nó 】
Thông tin do hệ thống cung cấp dừng lại ở đây.
Thời Tung không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên anh tạm thời không biết anh có phải hung thủ giết Lương Vũ Yên hay không.
Nhấp một ngụm hồng trà, Thời Tung nhìn mọi người, nói tiếp: “Tôi nhớ ra rồi, tôi tên là Sầm Thiên Sơn. Mỗi người chúng ta vừa là Sầm Thiên Sơn, vừa không phải là Sầm Thiên Sơn, vì chúng ta đang ở trong các cõi khác nhau, có các kiếp khác nhau.”
“Thế giới lâu đài có lẽ được tạo nên nhờ sức mạnh của đạo diễn, một Sầm Thiên Sơn ở cõi Trời.”
“Theo tôi thấy, lâu đài này thoát ly khỏi sáu cõi, nhưng cũng chưa cắt đứt hẳn khỏi sáu cõi.”
“Quạ đen Tam Tam đôi khi vẫn biến thành người, không phải luôn ở trong lốt động vật, quan trọng hơn là cậu ấy vẫn có thể nói tiếng người như bình thường. Chứng tỏ cậu ấy đã rời khỏi cõi Súc sinh. Nhưng vì cậu ấy vẫn còn trong trạng thái quạ đen nên cũng chứng tỏ rằng cậu ấy chưa thoát khỏi đó hoàn toàn.”
Nhìn nữ phụ, rồi lại nhìn Hạ Chân, Thời Tung nói tiếp: “Mỗi đêm, nam chính vẫn sẽ bị lăng trì, nhưng cậu ấy không còn cảm thấy đau đớn; nữ phụ vẫn chịu tra tấn trong đói khát nhưng không giống như những quỷ đói khác, ở thế giới lâu đài, cô ấy đã có thể ăn uống thỏa thích.”
“Hai người này cũng đã rời khỏi sáu cõi, nhưng vẫn chưa tách biệt hẳn.”
Tả Tam Khâu lại vỗ cánh phành phạch, nói: “Tôi biết rồi! Đạo diễn xây dựng thân phận giải cho chúng tôi, khiến chúng tôi nghĩ rằng mình là người thân, bạn bè của Lương Vũ Yên để có động cơ giết biên kịch… Động cơ giết người của chúng tôi là do đạo diễn áp đặt sẵn. Nhưng mà á! Nhưng mà á đạo diễn không bịa đặt ra câu chuyện này.”
“Ý tôi là, ông ta chỉ bịa ra thân phận của chúng tôi thôi, nhưng câu chuyện đó thì không thay đổi!”
Sầm Thiên Sơn là một nhà biên kịch, chỉ vừa xuất hiện bằng tác phẩm đầu tay đã thắng giải thưởng lớn. Anh ta không chìm đắm trong cuộc sống phù hoa của giới giải trí mà lại sống trong nghèo khổ, tách biệt thế giới suốt 20 năm để sáng tác ra kịch bản《 Sơn Hải 》.
Dự án bộ phim《 Sơn Hải 》thu hút được sự chú ý lớn. Nhiều diễn viên muốn nổi danh nhờ bộ phim này. Lương Vũ Yên cũng là một trong số đó.
Biên kịch Sầm Thiên Sơn và đạo diễn vốn đã chọn được một nữ chính ưng ý, nhưng vì nhà đầu tư yêu cầu nên nữ chính bị thay thành Lương Vũ Yên.
Lương Vũ Yên vốn là người yêu của nam chính《 Sơn Hải 》, hơn nữa sau lưng còn qua lại với một người chống lưng mới, chính là người đầu tư cho đoàn làm phim.
Khi bộ phim được khởi quay, Sầm Thiên Sơn và Lương Vũ Yên lại yêu nhau.
Trong lúc đó, Lương Vũ Yên còn dẫn Sầm Thiên Sơn ra mắt gia đình, gặp gỡ anh trai và bạn thân. Cô là một người phụ nữ sinh đẹp, đã từng quen nhiều mối tình nhưng từ trước đến giờ không hề dẫn một người nào về nhà. Chứng tỏ cô thực sự rất thích Sầm Thiên Sơn.
Sầm Thiên Sơn lại cảm thấy ngoại hình và khí chất của cô không phù hợp cho vai nữ chính, kĩ thuật diễn cũng còn nhiều thiếu sót.
Nhưng chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến tình yêu của hai người.
Ít nhất thì trong mắt người ngoài, họ vẫn rất yêu thương nhau.
Không một ai ngờ đến rằng khi bộ phim được quay một nửa, Sầm Thiên Sơn và Lương Vũ Yên đồng loạt mất tích.
Khi có người nghe ngóng được tin tức mới thì lúc đó Lương Vũ Yên đã chết, hung thủ là Sầm Thiên Sơn.
Tả Tam Khẩu lược thuật lại câu chuyện, sau đó nói: “… Câu chuyện này hẳn là sự thật. Vậy thì chúng ta có thể kết luận rằng Sầm Thiên Sơn giết Lương Vũ Yên, phạm vào sát giới cho nên sau khi chết thì bị đọa xuống địa ngục, bắt đầu từng kiếp trong sáu cõi luân hồi không?”
“Hiện tại vẫn chưa thể phỏng đoán ra thêm chi tiết nào khác. Dựa vào thông tin trước mắt, chúng ta có thể nghĩ rằng Sầm Thiên Sơn giết Lương Vũ Yên là thời điểm khởi đầu của vòng luân hồi, nhưng chưa biết được trình tự luân hồi của Sầm Thiên Sơn là gì, ngoài ra ——”
Tả Tam Khâu nhìn về phía nữ Atula và nam Atula: “Vì sao có đến hai Sầm Thiên Sơn ở cõi Atula?”
“Bảy người chúng ta đều là Sầm Thiên Sơn, ý kiến này hẳn là đúng? Nếu như vậy thì vòng luân hồi sẽ bắt đầu ở đâu và kết thúc ở đâu? Vì sao Sầm Thiên Sơn ở cõi Trời lại muốn giết Sầm Thiên Sơn ở cõi Người…”
Thời Tung nhìn đạo diễn, nhàn nhạt nói: “Có rất nhiều điểm đáng ngờ, vậy thì cảm phiền ông giải thích cho chúng tôi biết.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đạo diễn.
Trong phòng ăn trang hoàng hoa lệ, ánh đèn vàng soi rọi trên gương mặt đầy bi thương của đạo diễn, ông ta thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng vậy… Chúng ta đều là Sầm Thiên Sơn. Nhưng vì đã ở trong những cõi luân hồi khác nhau nên thật ra chúng ta cũng không phải là Sầm Thiên Sơn…”
“Quả thực tôi là người dẫn các bạn đến đây. Nhưng các bạn đã phát hiện ra điểm đáng ngờ thì kế hoạch của tôi đã thất bại rồi.”
Đạo diễn liên tục nốc từng ngụm rượu vang rồi nói: “Chỉ có thể nói rằng tôi tu hành chưa đủ, sức mạnh không đủ… Tìm các bạn ở những dòng thời gian khác nhau, kéo các bạn đến đây, tạo ra thế giới lâu đài… đã tiêu hao hết sức mạnh của tôi.”
“Cho nên tôi có chút bất lực tòng tâm khi tạo ra kí ức mới cho các bạn.”
“Các bạn tìm ra sơ hở, phát hiện ra vấn đề và tìm ra sự thật thì… kế hoạch của tôi đã thất bại.”
Tả Tam Khâu nhịn không được mà hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Im lặng một lúc lâu, đạo diễn cuối cùng mới giải đáp: “Cuộc sống ở cõi Trời đúng là rất hạnh phúc. Khi tôi đã ở đó 10 ngàn năm, tôi đã cảm thấy đủ. Cõi Trời tuy tốt nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi sáu cõi. Tôi muốn biết làm cách nào để thoát ly khỏi sáu cõi, tìm ra con đường siêu thoát vĩnh viễn.”
“Tôi làm mọi thứ chỉ vì… muốn thoát ra khỏi sáu cõi luân hồi.”
Đạo diễn nói rằng Sầm Thiên Sơn giết Lương Vũ Yên, sau khi vào cõi Địa ngục thì chịu trừng phạt.
Sau đó anh ta liều mạng tu hành, làm việc thiện, tích cóp công đức, từng chút từng chút khôi phục nhân tâm, tìm cơ hội rời khỏi cõi Địa ngục, quay về năm cõi còn lại.
Anh ta đã nếm trải mọi khổ đau từ lăng trì, đói khát, trở thành súc sinh luôn sợ hãi bị con người giết chết.
Sau đó anh ta đã có cơ hội đến cõi Atula.
Anh ta ở đó chiến thắng nhiều chiến dịch lớn, được trở thành bá chủ một phương, giúp cho hàng vạn dân chúng ấm no hạnh phúc, cuối cùng thì có cơ hội đến cõi Trời.
Trời bảo đó là nơi hạnh phúc nhất mà mọi chúng sinh một lòng hướng đến.
Đối với anh ta, anh ta trải qua trăm ngàn đắng cay mới đến được cõi Trời.
Khi vừa tái sinh ở cõi Trời, Sầm Thiên Sơn quên hết chuyện xưa cũ, anh ta cảm thấy hạnh phúc, an yên.
Nhưng một trăm năm trôi qua, hai trăm năm trôi qua… Một ngàn năm trôi qua, một vạn năm trôi qua, anh ta khó lòng cảm nhận hạnh phúc như ban đầu. Anh ta bắt đầu cảm thấy đau khổ.
Anh ta không biết mình nên theo đuổi thứ gì tiếp theo. Anh ta trở nên hoang mang, vô định.
Khi con đường tu luyện của anh ta thăng tiến, bắt đầu có năng lực nhớ lại những chuyện trước đây, anh ta càng cảm thấy sợ hãi và thống khổ.
Anh ta nghĩ rằng chỉ có rời khỏi luân hòi mới có thể thoát khỏi thống khổ.
Một kiếp đó, Sầm Thiên Sơn ở cõi Trời sống trong đau khổ trong hai mười ngàn năm, cuối cùng tự sát.
Sau khi tự sát, anh ta lại đọa xuống cõi Địa ngục, tiếp tục một vòng luân hồi mới.
Đến lần thứ hai đến cõi Trời, sau khi nhớ lại quá khứ, nỗi sợ hãi và thống khổ lại bủa vây Sầm Thiên Sơn.
Khi đó, anh ta thề rằng anh ta phải thoát khỏi luân hồi.
Nhờ được người khác chỉ điểm, anh ta nghĩ ra một cách ——
Căn nguyên đau khổ của Sầm Thiên trong vòng luân hồi là vì anh ta đã giết Lương Vũ Yên.
Sự kiện đó là cội nguồn tâm ma của Sầm Thiên Sơn, cũng là điểm bắt đầu cho mọi tội lỗi của anh ta.
Nếu anh ta giết Sầm Thiên Sơn ở cõi Người thì chứng tỏ anh ta đã thống hận bản thân, từ đó thay đổi hoàn toàn mọi thứ.
Như vậy thì trời cao sẽ cho rằng anh ta đã thấu hiểu sâu sắc sai lầm của mình, cho phép anh ta được giải thoát.
Vì vậy Sầm Thiên Sơn ở cõi Trời quyết định giết chết Sầm Thiên Sơn ở cõi Người là bởi anh ta muốn chứng tỏ trước trời cao rằng anh ta đã hoàn toàn thay đổi, anh ta thống hận vì tội lỗi do mình gây ra.
Nhưng mặt khác, anh ta vẫn lo lắng rằng nếu bây giờ anh ta tự mình động thủ thì khó tránh khỏi việc phạm sát nghiệt.
Nếu thế, anh ta vẫn sẽ bị giam cầm trong vòng luân hồi, không bao giờ được giải thoát.
Cho nên Sầm Thiên Sơn ở cõi Trời cần giải quyết một nan đề ——
Anh ta cần phải làm gì để giết kẻ từng là mình mà không được phép để hai tay dính máu nhằm tỏ lòng thành trước trời cao?
Cuối cùng, anh ta nghĩ ra một biện pháp, đó là để cho chính mình ở những vòng luân hồi khác giết mình ở cõi Người.
Cho nên anh ta xây dựng tòa lâu đài này, sử dụng toàn bộ sức mạnh mình có để kéo tất cả số kiếp của mình lại, xóa bỏ kí ức của mọi người, sắp đặt thân phận cho họ.
Sầm Thiên Sơn ở cõi Người vẫn là biên kịch của bộ phim 《 Sơn Hải 》, vì vậy anh ta để cho những kiếp khác của mình vào vai nam chính, nam phụ,…
Không dừng lại ở đó, anh ta còn để cho họ có thân phận là bạn trai cũ, anh trai của Lương Vũ Yên, khiến cho họ hận thù biên kịch vì đây là hung thủ giết hại Lương Vũ Yên.
Anh ta không quan tâm ai là người sẽ giết biên kịch, hoặc nói đúng hơn là Sầm Thiên Sơn ở cõi Người.
Chỉ cần Sầm Thiên Sơn chết trong tay một ai đó thì mục đích của anh ta đã hoàn thành.
Kể xong, đạo diễn ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp nhìn mọi người: “Tôi nghĩ rằng sau buổi đọc kịch bản tối nay thì đã kết thúc…”
“Nếu mọi người đã phát hiện ra chân tướng thì hiển nhiên không còn ai muốn giết biên kịch nữa.”
“Thật ra bây giờ tôi rất khó diễn tả cảm xúc của mình khi nhìn mọi người. Vì tôi chính là tương lai của các bạn. Hoặc nói đúng hơn… tôi là khởi điểm của các bạn.”
“Chúng ta vốn là một người, chúng ta đều là Sầm Thiên Sơn. Bây giờ chúng ta đang bị nhốt trong vòng luân hồi này, nếu không tìm cách, chúng ta mãi mãi không thể thoát khỏi nó.”
Đạo diễn đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt Thời Tung, vẻ mặt bi đát nói: “Tôi là cậu, cậu là tôi. Tôi giết cậu là vì để cứu tôi, cứu cậu, cứu chúng ta khỏi vòng luân hồi miên viễn này!”
Nhìn những người khác, đạo diễn nói: “Bây giờ thì biện pháp này của tôi không thể thực hiện được nữa… Vậy thì chúng ta cùng nhau bàn luận, đưa ra cách thức khác thoát khỏi vòng luân hồi đi.”
“Thoát khỏi luân hồi gì cơ? Tôi chỉ muốn rời khỏi lâu đài này!”
Người vừa lên tiếng là Atula nữ.
Trước đó không lâu, cô còn nghĩ rằng mình sắp thành một nữ chính nổi tiếng để đổi đời, bây giờ khi đã khôi phục kí ức thì lại tức giận nhìn về phía đạo diễn: “Tôi chẳng nhớ gì về chuyện trước khi tái sinh! Tôi nhứ ra rồi, tôi đúng là Atula. Cuộc sống của tôi bình thường rất tốt đẹp, có rượu có thức ăn ngon, có vô số đàn ông muốn giành lấy tôi. Tôi chỉ muốn quay về cõi Atula. Anh mau thả chúng tôi ra!”
Quạ đen Tam Tam ngay lập tức phản bác lại: “Cô muốn về thì tự đi mà về. Tôi không muốn chịu khổ nữa! Ở đây, ít nhất tôi có thể biến về làm người, vẫn có thể nói tiếng người. Nếu trở về cõi Súc sinh, tôi chỉ có thể sống trong lốt quạ đen, lúc nào cũng sợ hãi bị thợ săn bắn chết. Thật là sáng sợ!”
Nữ phụ nhanh chóng nói theo: “Đúng đúng đúng, tôi không nhớ chuyện luân hồi gì đó. Tôi chỉ nhớ lại ký ức ở kiếp này. Tôi nhớ ra rồi, tôi chẳng phải diễn viên gì cả, cũng không hề đóng phim 《 Sơn Hải 》…”
“Tôi chỉ là một con quỷ đói mà thôi. Ngày nào cũng chịu đói khát, nhưng xung quanh lại trống rỗng hoang tàn, không có bất cứ thứ gì… Tôi đói đến mức chỉ muốn chết đi. Ở đây tôi có thức ăn không bao giờ cạn kiệt. Tôi không muốn quay về!”
“À… Nếu thoát khỏi luân hồi, thoát khỏi kiếp khổ đó thì tôi sẵn lòng đi theo Sầm Thiên Sơn cõi Trời!”
“Tôi muốn tìm cách thoát khỏi luân hồi!”
Lời của ba người này đều nằm trong chi tiết bắt buộc của cốt truyện.
Thời Tung nhìn xuống tay mình, tạm thời chưa có động tĩnh gì.
Đạo diễn thở dài một hơi, ông nhìn mọi người, nói: “Như thế này đi, chúng ta bỏ phiếu. Ai muốn ở lại đây, cùng tôi tìm cách thoát khỏi vòng luân hồi thì xin mời giơ tay. Ai muốn rời khỏi đây, quay về kiếp người của mình thì không cần giơ tay.”
“Mọi người không nhớ kiếp trước… Nhưng xin hãy tin tôi, vòng luân hồi của chúng ta chỉ toàn là đau khổ, dù tôi đã tái sinh ở cõi Trời nhưng không thể thoát khỏi khổ đau. Chỉ tìm được cách thoát hẳn khỏi luân hồi thì mới chấm dứt được khổ đau.”
【 Người chơi Thời Tung, xin hãy đưa ra lựa chọn 】
【 Nhắc nhở: Lựa chọn của bạn sẽ quyết định đến kết thúc 】
Đây là thông báo Thời Tung nhận được trong đầu.
Anh ngước mắt nhìn những người chơi khác ——
Quạ đen Tam Tam, nữ phụ ở cõi Ngạ quỷ, Hạ Chân ở cõi Địa ngục, ba người này ở ba cõi ác, ai cũng giơ tay.
Họ hi vọng ở lại nơi này, không muốn quay lại kiếp người khổ đau của mình.
Còn nam phụ, nữ chính là hai người ở cõi Atula đều muốn rời khỏi đây.
Cả hai đều không giơ tay.
Mọi người nhìn Thời Tung, Thời Tung lướt mắt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở chỗ của Hạ Chân.
Anh khẽ cười: “Nếu tôi chọn giúp cậu thoát khỏi luân hồi, không còn chịu khổ đau ở cõi Địa ngục thì cậu nợ tôi một ân tình đó.”
Lưu ý: Để phù hợp với tư duy suy luận của trò chơi kịch bản sát nhân, các khái niệm về sáu cõi luân hồi sẽ được thay đổi vài chỗ, không hoàn toàn giống như thật.
Ngoài ra, bạn đọc nào còn nghĩ ra được về bảy tội lỗi lớn cũng thật là giỏi quá đi!!!
Btw cũng gợi nhớ đến câu hỏi cuối kỳ về “Truyện Kiều”….