Chương 76: Không phải cô
“Xin hỏi cô là…” Trịnh Hy đi thẳng lên tầng cấp cứu, một bác sĩ vừa nhìn thấy cô liền hỏi. Trịnh Hy chưa kịp trả lời thì giọng nói phía sau vang lên vội vã “Trịnh tiểu thư, theo tôi nhanh lên! Thủ tục nhập viện cho anh ấy!”
Là Tiêu Khang!
“Được.” Cô đi theo sau anh ta, Tiêu Khang chỉ tập trung làm thủ tục nhanh nhất có thể, chuyển hắn vào phòng cấp cứu.
Tình hình lúc này mới bớt rối ren. Giờ chỉ việc chờ bên ngoài. Cô bình thản vắt chéo chân ngồi bên ngoài phòng chờ, Hoắc Thương đứng ngay bên cạnh cô.
“Tiêu thiếu gia, tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra.” Cô đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn người mặc áo trắng đi đi lại lại, còn thấp thỏm hơn cả cô ngay trước cửa. Tiêu Khang vò đầu “Tôi không biết!!! Bệnh viện mới tiếp nhận nạn nhân của tai nạn xe trên quốc lộ XXX. Tôi mới biết người đó là anh Kha thôi!”
“Tiêu Khang, Phùng Doãn Kha sao rồi?” Lại một đám người nữa đi đến, Tư Dật dẫn đầu ra hỏi Tiêu Khang, không để ý đến cô. Tiêu Khang lắc đầu “Em không biết, chúng ta đợi thôi.”
Tư Dật thở dài, nhìn cô “Trịnh tiểu thư, tôi nghĩ cô cần xem cái này.”
“Hử?” Cô nhướn mày, Tư Dật nhìn qua Thanh La Kiều, cô ấy thu hồi ánh nhìn về phòng cấp cứu lôi máy tính bảng ra trước mặt cô, mở một đoanh video lên
“Đây là camera ghi lại được lúc đó.”
Mặt cô trắng bệch nhìn đoanh video ngắn. Thanh La Kiều nén sự run rẩy xuống, nói
“Tên kia chết ngay tại chỗ, cơ thể nát bét rồi, ngoài Phùng Doãn Kha còn khoảng mười người nữa bị thương đưa vào cấp cứu.”
Toàn cảnh là vụ tai nạn xe. Chiếc xe tải tông vào tên gây sự với hắn tông thẳng vào tường, tên tài xế cũng đã chết. Còn về phần hắn, hắn bị hất văng ra ngoài, xui xẻo chiếc xe đằng sau lao tới tông trúng hắn, cô nhìn rõ người hắn bay lên không trung rồi rơi bịch xuống, máu nhuốm đỏ cả người. Cô tắt máy tính đi. Nhắm mắt lại, thở hắt, cố điều chỉnh lại nhịp đập hỗn loạn của tim.
“Hoắc Thương.”
“Tôi biết rồi thưa tiểu thư.” Hoắc Thương cũng đã xem qua đoạn video đó, đáy mắt thoáng qua tia ngạc nhiên. Còn đôi mắt cô nhuốm đầy tia giận dữ, cô chớp mắt, sự giận dữ biến mất, thay vào đó là đôi mắt đen không gợn sóng.
“Cô định làm gì vậy? Chỉ là tai nạn may rủi thôi mà…” Hàn Vũ lẩm bẩm, Tư Dật trừng mắt nhìn anh ta, Hàn Vũ co người lại, sao lại nhìn anh ta như thế?
Cô không nói gì, phẩy tay một cái, Hoắc Thương liền đi về. Đường Vũ Lưu nhíu mày nhìn cô. Khoảng mười phút sau, vệ sĩ nhà Trịnh gia liền có mặt, đứng thành một hàng.
Tư Dật không ngạc nhiên, đuôi mắt khẽ lướt qua cô.
Hắn ở trong phòng cấp cứu suốt hai tiếng đồng hồ. Khoảnh khắc đèn nhấp nháy sáng trên cửa, chiếc cửa mở ra, tim cô đập chậm mất một nhịp.
Bác sĩ bước ra, Tiêu Khang liền túm lấy người đó “Sao rồi? Anh ấy thế nào rồi???”
“Bác sĩ Tiêu cứ bình tĩnh, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, giờ chuyển sang phòng hồi sức.”
Tiêu Khang thở phào nhẹ nhõm. Giường bệnh được đẩy ra. Trịnh Hy siết chặt tay nhìn gương mặt trắng bệch không còn giọt máu của hắn, mím môi lại. Mới hồi trưa hắn còn vui vẻ ngồi ăn cùng cô mà…
“Trịnh Hy, người nhà bệnh nhân Trịnh Hy có ở đây không?” Bác sĩ gọi cô. Trịnh Hy đứng dậy “Là tôi.”
“Phiền cô đi theo tôi.”
“Tôi có chút chuyện cần giải quyết.” Cô nhìn Tư Dật “Nếu các người không bận thì ở lại cạnh Phùng Doãn Kha.”
“Tổi biết rồi.” Tư Dật gật đầu “Tiểu thư cứ yên tâm.”
Cô theo bác sĩ vào văn phòng. Cô đợi một lúc, bác sĩ đưa cho cô tờ giấy bệnh án của hắn. Gãy sương sườn, vùng đầu tổn thương khá nặng, cơ bị dập… Tay cô siết chặt tờ giấy, run lên bần bật. Cô nghiến răng, gằn giọng xuống. “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi hoàn tất nốt số thủ tục trong viện, cô lái xe về nhà. Nhan Lịch đã có mặt ở đó, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Sao rồi?”
Cô ngồi phịch xuống ghế, Nhan Lịch báo cáo “Đã phong toả hiện trường, cảnh sát kết luận đây là vụ tai nạn xe ngoài ý muốn. Chiế xe lao lên vỉa hè của người tài xế say rượu, ông ta đã chết. Người này lai lịch đơn giản, là nông dân lên phố làm việc. Người lái xe tông phải thiếu gia chỉ là tình cờ đi ngang qua, không có gì mờ ám. Anh ta nhận trách nhiệm về thương tích của thiếu gia. Còn người có xích mích với thiếu gia là tên du côn đầu đường xó chợ, hay kiếm chuyện với người sống quanh đó.”
Cô đưa mắt nhìn sang Hoắc Thương, anh ta đặt trước mặt cô một tấm huy hiệu dính máu “Hiện trường tôi lấy được thứ này.”
Mặt cô biến mắc, trông rất khó coi. Trịnh Hy đạp bàn, tức giận hét lên “Lũ khốn đó dám nhắm vào người của ta à!!!”
“Tiểu thư, xin người hãy bình tĩnh.” Nhan Lịch hạ thấp giọng “Bọn tôi sẽ giải quyết vụ này.”
“Chưa cần.” Cô ôm ngực, thở nặng nề “Rồi bọn chúng sẽ phải trả giá, để lũ sâu bọ ấy nhởn nhơ thêm một thời gian đi.”
“Tại sao?” Nhan Lịch khó hiểu, đây không phải phong cách làm việc của Trịnh tổng.
Cô thở hắt “Ta cần xác minh lại một số thứ, chưa thể kết luận vội vàng.”
Cô đứng dậy, khoác áo đi ra ngoài “Nói lại với Phùng Doãn Kiệt đi. Tôi đi đến chỗ anh ta ngay – bây – giờ!”
[…]
Tách… tách… tách…
Từng giọt nước chảy xuống tí tách, trong căn phòng trắng tinh, hắn nằm bất động trên giường. Đám Tư Dật ngồi xung quanh trong im lặng.
Bọn họ ở bên trong, những vệ sĩ của Trịnh gia đứng bên ngoài. Phùng Doãn Kha hôn mê suốt cả đêm không tỉnh lại. Trịnh Hy ghé qua đúng năm phút rồi lại đi mất trong đêm khuya.
Ngày hôm sau, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại. Khi mở mắt, cơn đau buốt chạy dọc toàn thân, mí mắt cũng trở nên nặng nề, hắn khó khăn cử động ngón tay, bên cạnh liền vang lên giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc ” Bác sĩ! Anh ấy tỉnh lại rồi!”
Không phải Trịnh Hy, người đó không phải cô…