Chương 63: Cho anh ôm em một lúc nhé?
“Meow~” Con mèo trắng muốt nhẹ nhàng dụi mặt vào chân hắn. Cơ mặt căng cứng của Phùng Doãn Kha lúc này mới giãn ra ít chút, hắn bế con mèo lên, thấp giọng nói “Sao lại chạy ra đây rồi?”
“Meow!” Con mèo thoả mãn cuộn tròn trên tay hắn, hưởng thụ cái vuốt ve dịu dàng của chủ nhân. Hắn sờ cái tai mềm mịn lắm lông của nó, mỉm cười. Vậy mà đã hơn hai tháng kể từ lúc hắn nhặt được bé mèo này rồi. Mới đó cũng nhanh thật đấy.
Hắn dựa người vào tường, nghe rõ từng tiếng grừ grừ của con mèo, cái đuôi bông xù mềm mại khẽ ve vẩy.
Cũng nhanh thật.
Mới ngày nào hắn về làm “dâu” nhà này, chịu không ít khổ cực với cái tính hiền hoà như nồi nước sôi của Trịnh Hy, cô ấy không những hắt hủi hắn, mà còn thản nhiên dùng vũ lực với hắn.
Tất cả… chỉ là đã từng…
Không biết từ khi nào, cô ấy đối xử với hắn trở nên dịu dàng hơn, cũng bắt đầu để hắn vào trong tầm nhìn của cô, còn dung túng hắn thoải mái tiếp xúc với cô.
Trong tim Phùng Doãn Kha trào dâng hương vị ngọt ngào sung sướng. Cô ấy… đang dần chấp nhận hắn phải không?
Bên trong, để chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp, Lily dẫn cả người đến trang điểm, giúp cô mặc váy cưới. Trịnh Hy ngồi cả tiếng trước gương, vô cùng khó chịu khi người khác cứ trát cả đống phấn lên mặt, tóc tai cô không biết tạo kiểu bao nhiêu lần.
“Trịnh tiểu thư quả là nhan sắc hơn người mà.” Cô gái cài lên tóc cô chiếc kẹp hình hoa bách hợp trắng, đưa ra trước mặt cô hàng tá sợi dây chuyền và hoa tai “Da tiểu thư vừa trắng vừa mịn, màu đỏ hoặc xanh dương sẽ cực kì nổi bật trên da người. Tiểu thư thích cái nào ạ?”
Cô nhìn những viên đá quý sáng lấp lánh, không biết nên chọn cái nào. Lily bước đến gần cô, nói
“Tất cả chỗ trang sức này là do ông bà chủ lựa chọn đấy ạ.”
Cô gái giúp cô trang điểm lấy vài cái ướm vào tai cô. “Tiểu thư nhìn trong gương đi ạ, người thích cái nào nhất?”
Cô hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trong đôi mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi lại trở nên sắc bén. Trịnh Hy lấy chiếc hoa tai hình thập giá, có đính viên đá quý màu đỏ ở giữa, đưa cho người bên cạnh “Cái này.”
“Tiểu thư, xin mạn phép nói.” Lily nhìn cô, Trịnh Hy không nói, ngầm đồng ý “Tôi vẫn nghĩ cô hợp với cái này hơn.”
Vừa nói, Lily vừa cầm chiếc hoa tai hình giọt nước, chính giữa là viên đá màu xanh dương, sáng lấp lánh, viên đá treo lơ lửng giữa cái khung màu trắng. Lily khẽ chạm vào tai cô “Tiểu thư nhìn xem.”
Viên đá quý khẽ đung đưa theo chuyển động của tay Lily, Trịnh Hy hít một hơi sâu, nhìn cô ta.
“Đừng biến tôi thành người mỏng manh!”
Nhìn cô của hiện giờ xem, bị bọn họ biến thành tiểu thư ẻo lả luôn rồi!
“Tiểu thư, vẻ ngoài của cô là vậy mà.” Lily bật cười “Chẳng qua tiểu thư khí chất lại áp đảo, nên mới biến mất vẻ thuần khiết đó.”
“Em nghĩ rằng thiếu gia hẳn rất muốn được nhìn ngắm tiểu thư khi không có bất kì bức tường hay mảnh giáp nào trên người tiểu thư.”
Trong một tích tắc, mặt cô đỏ bừng, cái gì gọi là không một mảnh giáp trên người cô chứ?
Đầu cô liền chợt ùa về những hình ảnh không được lành mạnh cho lắm…
Muốn cái cóc khô! Hắn nhìn rồi còn gì!
Thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình không ổn lắm, Lily cười ngố “Em nói không đúng ạ?”
“Lấy cái đó đi.” Cô đành thoả hiệp vậy.
Phùng Doãn Kha đứng chờ bên ngoài muốn mọc mốc luôn rồi, chờ như đã trôi qua cả thế kỉ vậy, chân hắn muốn gãy làm đôi rồi đây.
Con mèo trắng vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên tay hắn, phát ra âm thanh nhè nhẹ.
“Thiếu gia.” Cánh cửa chợt mở hé, Lily thò đầu ra ngoài cười tít mắt với hắn, Phùng Doãn Kha suýt bay tim ra ngoài. “Cậu vào đây đi ạ.”
“Tôi á?” Hắn ngơ ngác, Lily vẫy tay gọi “Dạ vâng, cậu vào đây đi.”
Hắn đẩy cửa bước vào, lòng thấp thỏm không yên.
“Nghéo!!!” Con mèo trên tay hắn rơi cái bịch xuống đất, kêu lên đầy bất mãn với chủ nhân, Phùng Doãn Kha ngẩn cả người đơ như tượng đá, Lily cười khẽ, đóng cảnh cửa lại.
Trịnh Hy nhíu mày nhìn con mèo đang cào chân hắn, lại bắt gặp đôi mắt nhìn mình chằm chằm, cô bỗng thấy không được thoải mái.
“Phùng… Doãn Kha?”
“…” Trái tim hắn đập chậm mất một nhịp, nhìn cô gái với làn da trắng nõn, gương mặt thanh thoát đẹp tựa thiên thần khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, đôi mắt cô như to hơn, long lanh hơn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy đầy mê hoặc. Mái tóc được búi gọn gàng, tấm khăn voan trắng đung đưa, trải dài trên nền đất. Bông hoa bách hợp bằng thủy tinh trắng sáng lấp lánh trên mái tóc đen óng ả. Chiếc váy màu trắng ôm sát lấy ngực và eo cô, tôn lên dáng người mềm mại, xương quai xanh nhỏ nhắn như được tô điểm bởi chiếc vòng cổ hình mặt trăng có gắn đá sapphire lấp lánh.
Cô ấy chỉ ngồi thôi, mà đẹp kinh diễm lòng người.
“Đ-đừng có nhìn tôi nữa!” Trịnh Hy bị nhìn đến phát ngượng, cô lớn tiếng quát. Phùng Doãn Kha chớp chớp mắt, lấy lại thần hồn đang bay từ chín tầng mây trở về. Cô mím môi, thô lỗ xách váy đứng dậy. Hắn sải bước dài bước đến, đỡ lấy eo cô giúp cô đứng thẳng. Trịnh Hy buông câu chửi thề “Nặng khiếp!”
“Tiểu Hy…”
“Gì?” Cô ngẩng mặt lên, chạm ngay ánh mắt nóng rực lửa của hắn, theo phản xạ cô lại cụp mắt xuống. Hắn cúi thấp xuống, hôn nhẹ lên má cô
“Em đẹp lắm.”
“…”
Màu đỏ lan rộng trên gương mặt cô, Trịnh Hy đẩy hắn ra, xù lông lên “Anh im đi!”
Hắn phì cười, nắm lấy tay bàn tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau. Hắn nhẹ nhàng nâng tay cô lên, hôn nhẹ lên từng ngón tay mảnh mai, cười đùa
“Khi em xấu hổ cũng rất dễ thương.”
Một tiếng nổ ầm trong đầu cô, đầu cô như muốn bốc khói ngùn ngụt, chối phắt “T…tôi không có! Anh đừng nói tôi dễ thương! Từ đó không dùng miêu tả tôi được!”
“Sao lại không chứ?” Hắn chạm vào một bên má đang đỏ bừng của cô “Em là vợ anh mà.”
Cho dù ngắm bao nhiêu lâu, khi cô mặc lên mình chiếc váy trắng tinh này, hắn không thể nào hết vẻ kinh ngạc lẫn hạnh phúc của mình.
“Anh…!!!” Cô bị hắn ôm chặt lấy, đầu cô tựa vào vai hắn, Phùng Doãn Kha dụi đầu vào sau gáy cô, nhỏ giọng “Cho anh ôm em một lúc nhé?”