Chương 43: Không phải linh châu
Nghe đến đây, Hàn Mộc Linh thở phào nhẹ nhõm, cong môi nở một nụ cười đắc thắng:
“Nghe thấy chưa? Tất cả đã nghe thấy chưa? Ta đã nói linh châu không phải ta trộm rồi mà không nghe.”
“Đây không phải là linh châu mà chính là trứng của thượng cổ ma thú.”
Hàn Mộc Linh lúc này cả người cứng đời, hai mắt mở căng, dường như không dám tin vào thông tin bản thân vừa được tiếp nhận. Nàng ta nhịn không được, liền đưa tay chỉ thẳng vào quả trứng đỏ, lắp bắp hỏi lại:
“Thượng cổ… ma thú?!”
Nghe đến từ cấm “thượng cổ ma thú”, tam sư huynh nhịn không được mà mở lời mắng mỏ:
“Mụ tổ cha mày, trộm cái gì không trộm lại đi trộm trứng của thượng cổ ma thú?! Cả nhà ngươi đều chán sống rồi hay sao?”
Nếu không phải Hàn Mộc Linh là nữ nhân, nói không chừng đã bị Tư Vũ đè xuống tẩn cho một trần sầu đời bi thương…
Nhìn phải ứng nghiêm trọng của tất cả mọi người, ta mới chợt nhân ra việc này càng lúc không đơn giản.
Nhìn phải ứng của Hàn Mộc Linh, xem ra nàng ta cũng không biết đây là trứng của thương cổ ma thú.
“Hệ thống, hệ thống…?” Ta âm thầm gọi tên Bim Bim nhưng dường như không có ai phản hồi trở lại.
Bí quá hoá liều, ta liền vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường rồi chạy đến đó xem xem tình hình thế nào.
“Nền đất lạnh, nhớ mang hài vào.” Sư phụ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Lòng ta phút chốc dâng lên một sự chột dạ khó nói, bởi vì vốn dĩ ta cũng đang định đi chân trần chạy đến hóng hớt, nhưng trước mắt chỉ còn cách lủi thủi mang lại đôi hài được xếp ngay ngắn ở cuối giường rồi chạy lại về phía bàn gỗ, cái chỗ mà mọi người đang đứng.
“Đây là trứng của loại ma thú nào vậy ạ?” Nhìn quả trứng đỏ đỏ bên trong có một sinh vật nhỏ đang dần ngủ say, ta không khỏi tò mò mà hướng mắt về phía sư phụ dò hỏi.
“Chuột đuôi cụt.” Y thản nhiên đáp.
Thú thật thì ngoại trừ Hoả Linh ma thú bị nhốt trong Lôi Quang tháp ra, đây là lần đầu tiên ta biết đến một loại thượng cổ ma thú khác vẫn đang tồn tại trong thế giới này.
Chuột đuôi cụt là một loại ma thú vô cùng bí ẩn. Thú thật thì ta chưa từng gặp qua.
Nhưng ta thương hay được nghe Bim Bim nhắc về loại chuột đuôi cụt này bằng một cái tên vô cùng thân thương: “chuột hamster”
Nghe nói, đây là một loài vật nuôi vô cùng dễ thương rất được ưa chuộng ở thế kỷ 21.
Nhìn quả trứng trước mắt, ta đột nhiên cảm thấy có hơi hoài nghi nhân sinh…
Nếu ta nhớ không nhầm, chuột hamster qua lời kể của Bim Bim, dường như nó đẻ con chứ không phải sinh trứng ấy nhỉ?
Thôi kệ đi…
Tìm kiếm logic trong một cuốn tiểu thuyết nhảm văn, là do ta đã quá đề cao về nó…
Đột nhiên, Tiêu Thanh Dạ liếc mắt nhìn Hàn Mộc Linh, lạnh lùng phán một câu thâm trường ý vị:
“Xem ra, vạn triều ma thú lần này xảy đến đột ngột cũng không phải là ngẫu nhiên.”
Người chột dạ nghe cái liền tái xanh mặt liền. Chỉ có tam sư huynh vô tri chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết gãi gãi đầu rồi hỏi thăm:
“Là sao thế sư phụ, con vẫn chưa hiểu lắm.”
“Việc này thì có liên quan đến vạn triều ma thú chứ?”
Tiêu Thanh Dạ khẽ thở dài, dường như cũng chẳng trông chờ gì được vào vị đệ từ này liền nhanh miêng giải thích:
“Ma vương vạn thú hiện tại đang là một con thượng cổ ma thú dạng chuột đuôi cụt. Con nói xem, nếu như người kế vị của ma vương biến mất, muôn thú có trở nên chao đảo bạo nộ không?”
Tư Vũ dường như được khai sáng cả bầu trời tri thức, không ngừng vỗ tay bôm bốp:
“A, con hiểu rồi!”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì với quả trứng này đây? Đem chiên giòn hay hấp bơ tỏi nhỉ?”
Không biết có phải tại ta hoa mắt hay không, sau khi nghe Tư Vũ nói xong, quả trứng hamster kia lại bất ngờ run nhẹ?!
“Trước khi thượng cổ ma thú tìm đến, nhanh chóng tìm ra hang ổ, trả vật trở về chỗ cũ.”
Hết chương 43
Lời của tác giả: Còn một chương nữa thôi, cố lênn…
Xin hãy bình chọn để ủng hộ cho cái thân già này