Chương 71 - Nạp thiếp thất
Tiểu Thất bật cười lại vô lực nằm xuống giường trùm chăn che kín toàn bộ cơ thể mình.
Mộ Dung Hoa từ phòng Tiểu Thất đi ra lại lần nữa đối mặt với Tiểu Lục, hắn chỉ nhìn lướt qua người cậu một chút thế nhưng chỉ trong một cái tích tắc Mộ Dung Hoa lại cảm nhận được cái nhìn căm thù từ Tiểu Lục. Lúc hắn muốn nhìn kĩ lại thì cậu đã cất bước đi vào trong phòng.
Người trên giường trùm chăn kín mít, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh nức nở đứt quãng. Trong ấn tượng của Lục Thần Tiểu Thất vẫn luôn vui vẻ và tươi cười, từ nhỏ đến lớn y được mọi người bao bọc chở che chỉ cần an an ổn ổn lớn lên là được.
Lần đầu tiên Tiểu Thất khóc là lúc lão ngũ và lão đại bị giết, y khóc rất lớn cũng khóc rất lâu. Đây là lần thứ hai cậu thấy Tiểu Thất khóc, y phải đau lòng tới mức nào mới có thể chốn trong chăn khóc lóc như vậy chứ. Tiểu Lục đứng ở đó rất lâu, cho tới khi trên giường không còn tiếng thút thít nữa Tiểu Lục mới chậm chạp rời đi.
Trần Tố Tố lúc biết chuyện cũng rất kinh ngạc, bà mặc dù không ghét Chu Mẫn nhưng trong thâm tâm không hề muốn nạp cô ta cho nhi tử mình. Nhưng sự tình không ngờ đến lại phát sinh bà cũng không thể làm gì khác. Bà vẫn luôn chú ý đến Tiểu Thất, y biểu tình vẫn như ngày thường chỉ là sắc mặt không hể tốt chút nào.
So với Thuần Hi ở trước mặt Mộ Dung Hoa náo loạn một trận bà còn lo cho Tiểu Thất hơn.
Thuần Hi ngồi trong đình chống cằm nhìn Tiểu Thất ở phía xa đang thất thần nhìn tờ giấy trong tay, nàng thở dài lắc đầu.
“‘Sao phải tự làm chính mình khổ sở vậy chứ. Thật quá ngu ngốc.”
“Người không phải lúc trước cũng vậy à.” Liên Nhi ngồi một bên tách hạt dẻ bỏ vào đĩa trống trước mặt Thuần Hi, nghe nàng than thở cũng lên tiếng đáp lời.
“Y em nói ta ngu ngốc.”
“Hờ hờ, em không phải có ý này. Nhưng mà công chúa người không buồn chút nào à, người lúc trước cũng ái mộ tướng quân như vậy mà.”
“Không buồn chỉ tức giận thôi. Giờ nghĩ lại cũng phải cảm ơn Mộ Dung Hoa đã không không chạm vào ta, hắn dứt khoát đẩy ta sang một bên nên bây giờ ta mới có thể thoải mái như vậy này. Liên Nhi có phải lúc trước ta rất ngốc nghếch không.”
“Không có, công chúa lúc nào cũng thông minh. Tướng quân tài giỏi lại tuấn tú người yêu thích tướng quân là bình thường, nhưng so với trước đây em thích công chúa như bây giờ hơn. Không cần lo nghĩ nhiều cứ thoải mái vui vẻ là được rồi.”
“Ha ha..em..ha ha.. sao giờ nói chuyện nghe xuôi tai thế. Lại còn biết khuyên nhủ lại ta nữa, aida Liên Nhi nhà chúng ta trưởng thành rồi.” Nàng kéo ghế lại ngồi sát bên Liên Nhi tươi cười nói nhỏ bên tai cô.
“Em nói ta nghe em có để ý tới người nào chưa, nói đi ta làm chủ cho em.”
Mặt Liên Nhi thoáng phiếm hồng cô ngại ngùng cúi đầu.
“Em…làm gì có ai đâu. Người ăn hạt dẻ đi em bận việc rồi phải đi trước.”
Thuần Hi nhìn Liên Nhi xấu hổ bỏ chạy thì cười phá lên.
Đến trước ngày nạp Chu Mẫn vào phủ Thuẩn Hi có đến phòng cô ta thăm hỏi một lần. Nàng không nghĩ đến Chu Mẫn kia lại khó đối phó như vậy, dù có đe doạ hay cảnh cáo thì cô ta cũng nhất quyết không thừa nhận việc hạ dược Mộ Dung Hoa. Biểu tình lại cực kỳ thản nhiên giống như mình bị ủy khuất thật vậy. Hết cách
Thuần Hi đành cảnh cáo cô ta tốt nhất nên an phận một chút rồi khó chịu bỏ đi.
Mộ Dung Hoa từ sau ngày nói chuyện với Tiểu Thất thì liền chạy tới cắm cọc ở quân doanh không về phủ ngày nào. Ở quân doanh hắn ngoài luyện võ thì là tìm người uống rượu, trong lòng hắn đang rối bời lại không tìm được người nào có thể cho hắn lời khuyên đành phải mượn rượu giải sầu.
Hắn ở quân doanh năm ngày liền không chịu nổi muốn biết tình hình trong phủ bây giờ thế nào rồi. Hằn nghe binh sĩ báo lại rắng trong phủ đang chuẩn bị hôn sự không khí rất nhộn nhịp còn phu nhân…phu nhân vẫn như bình thường lo liệu chuyện trong phủ rất chu đáo. Mộ Dung Hoa mang bộ mặt háo hức nghe xong liền đen mặt quyết định ở lại quân doanh thêm mấy ngày nữa.
Sát ngày đón người vào phủ Mộ Dung Hoa không còn cách nào đành phải hồi phủ. Hắn vừa vào cổng liền theo thói quen hỏi hạ nhân. “Phu nhân đâu?”
Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy Tiểu Thất ở ngay phía trước, y đứng đưa lưng về phía hắn đang nhìn chữ hỉ đỏ được dán trên cửa phòng. Tiểu Thất nghe tiếng bước chân quen thuộc liền kéo khóe môi mỉm cười với hắn.
“Huynh trở về rồi.”
Hắn không đáp lời, sắc mặt thâm trầm nhìn Tiểu Thất, y lại gầy đi rồi, ở trước mặt hắn Tiểu Thất vẫn luôn mỉm cười nhưng dường như nụ cười ấy đã không còn giống như trước đầy nữa.
Không có giờ khắc nào hắn mong Tiểu Thất ích kỉ như lúc này. Y đánh hắn cũng được, mắng hắn cũng được hoặc là chỉ cần nói hắn đừng nạp thiếp nữa thì cho dù có xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ hủy bỏ hôn sự này. Thế nhưng y một chút thái độ phản đối cũng không có. Cái nụ cười ấy, cái vẻ mặt dịu dàng ấy lúc trước hẳn rất quyến luyến mà bây giờ lại thấy cực kỳ chướng mắt.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa ?”
Tiểu Thất ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn dường như đang tức giận của hắn rồi lại nhanh chóng rũ mi. Y đã thấy hắn nổi giận nhưng kiểu nói chuyện lạnh lùng xa cách này vẫn là lần đầu tiên hắn đối với y như vậy.
“Ứm.” Tiểu Thất chua xót gật đầu. Y chớp chớp hàng mi dài nói với hắn.
“Không còn chuyện gì vậy ta về phòng trước, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mộ Dung Hoa vươn tay muốn giữ y lại nhưng người đã đi rồi.
Chỉ là nạp vô một thiếp thất nên thủ tục cũng không quá rườm rà, tân nương được đưa vào từ cửa sau rồi đưa thẳng vào trong phòng. Không có bái thiên địa như cưới chính thê nhưng Mộ Dung Hoa là đại tướng quân nên vẫn phải mở tiệc nhỏ đãi bằng hữu.
Mộ Dung Hoa chỉ đối phó qua loa cũng không quá để tâm đến chuyện tân nương gì gì đó. Hắn cùng bằng hữu là những tướng quân dưới trướng thoải mái uống rượu, nói chuyện cười đùa cực kỳ nhộn nhịp. Thuần Hi cũng quen thuộc với bọn họ nên bồi uống không ít rượu. Chỉ là từ sáng đến tối người được gọi là phu nhân vẫn chẳng hể lộ diện.
Có một phó tướng vì uống không ít nên mạnh dạn hỏi hẳn sao không thấy phu nhân đâu. Nghe nhiều tướng sĩ nói phu nhân cực kỳ đẹp, so với mỹ nhân như công chúa còn xinh đẹp hơn. Một người nói sau đó là một đám nhoi nhoi đòi tướng quân dẫn phu nhân ra giới thiệu. Mộ Dung Hoa nhìn đám người nửa tỉnh nửa say cũng không nổi giận chỉ lạnh lùng nói một câu :
“Ai muốn nhìn thì để một con mắt lại ta sẽ dẫn đi nhìn.”
Mọi người lạnh sống lưng cười khà khà mấy tiếng rồi không nói tới chuyện này nữa. Mà ở một bàn rượu phía xa Mục Vĩnh Kì uống cạn rượu trong chén rồi đứng lên lặng lẽ đi về hướng hậu viện.
Tiểu Lục từ xa nhìn thấy Vĩnh Kì liền sốt ruột chạy vội tới cầu cứu hắn.
“Mục tướng quân mau tới khuyên phu nhân đi, người đã uống rất nhiều rượu rồi, nô tài nói gì phu nhân cũng không chịu nghe.”
Vĩnh Kì tai nghe cậu nói bước chân vẫn không dừng lại, vừa đi vừa phất tay bảo Tiểu Lục không cần đi theo.
Vĩnh Kì vào trong hương đình dành lấy ly rượu trong tay Tiểu Thất đặt xuống bàn nhẹ giọng gọi một tiếng. “Tẩu tử.”
Tiểu Thất cười ngây ngốc nhìn Vĩnh Kì, ánh mắt mông lung hoe đỏ, tai và hai bên má y cũng vì uống rượu mà hơi ửng hồng.
“Vĩnh Kì à, nào ngồi xuống đi, hôm nay là đại hỉ của A Hoa chúng ta cùng uống rượu chúc mừng huynh ấy.”
“Tẩu say rồi đừng uống nữa.”
“Hả? Ta không say, mới uống có chút xíu thôi mà. Huynh trả lại rượu cho ta đi. Cầu xin huynh đấy Vĩnh Kì.”
Tiểu Thất giành lại ly rượu rồi ngẩng đầu uống cạn, xong lại tự rót ra uống thêm ly nữa.
“Vĩnh Kì huynh nói xem rượu này có gì ngon đâu tại sao vẫn cứ thích uống như vậy nhỉ. Có phải uống rồi sẽ không còn biết gì nữa, say rồi thì sẽ không còn đau nữa phải không?”
Vĩnh Kì nhìn Tiểu Thất khổ sở đáy lòng cũng rất đau, hắn muốn ôm lấy thân hình yếu đuối ấy an ủi y nhưng tay vươn ra rồi lại thu về. Cuối cùng là cầm bình rượu uống một hơi cạn sạch mới có chút ít bình ổn tâm tình.
Tiểu Thất vô thần nhìn ly rượu trống rồng trong tay rồi lách tách một giọt hai giọt ba giọt, nước từ khoe mắt cứ thế tuôn trào không ngừng. Y gục đầu xuống bàn
chôn mặt vào hai cánh tay nức nở.
“Huynh ấy… không tin ta…huynh ấy…ngay cả một chuyện hoang đường như vậy… cũng… huynh ấy…. không cần ta nữa…” Y lẩm bẩm nói những câu không rõ nghĩa trong tiếng nấc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tiểu Thất không biết sau đó phát sinh chuyện gì chỉ biết ngày hôm sau tỉnh dậy chính mình đã ở trong phòng rồi.
Tiểu Lục mang nước vào trong phòng nhưng vẫn luôn cúi gằm mặt, nói chuyện với Tiểu Thất cũng không ngẩng đầu lên. Y vỗ vỗ cái đầu có chút đau của mình lại dò xét nhìn Tiểu Lục hỏi :
“Tiểu Lục mặt bị sao thế, ngẩng đầu lên.”
Tiểu Lục ra sức lắc đầu.
“Không sao đâu.”
Tiểu Thất bước xuống giường nhíu mày nhìn một bên mặt bị sưng đỏ của cậu lớn giọng hỏi :
“Ai đánh?”
Tiểu Lục mím môi không nói gì.
“Là tướng quân?”
“..”
“Vì sao lại đánh huynh”.
“..”
“Không nói chứ gì, được rồi huynh không nói ta tự đi hỏi huynh ấy”.
Tiểu Lục cuống quýt chạy theo ngăn lại luôn miệng nói không sao chỉ là tướng quân sơ ý thôi. Lời can ngăn còn chưa nói xong Tiểu Thất đã đi đến trước cửa thư phòng.
Y trước giờ vẫn luôn là người dịu dàng nho nhã, chưa từng làm việc lỗ mãng nên chuyện Tiểu Thất không gõ cửa đã xông vào thư phòng làm ai cũng giật mình. Tiểu Lục thầm mắng trong lòng “xong rồi Tiểu Thất tức giận thật rồi”, cậu muốn cản cũng cản không được nữa rồi.
Chu Mẫn đang giúp Mộ Dung Hoa mặc quan phục chuẩn bị thượng triều, cửa phòng đột ngột bị đầy ra khiến cả hai người cũng bị giật mình.