Chương 25: Kết thúc Đại Bỉ
Thế nên La Thiên Thiên mới không để ý lắm tới trận chiến hỗn loạn bên đó, hai mắt của nàng lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào ba tên tu giả Thần Phách Cảnh trước mặt mà thôi.
Khó tin nhìn màn sương dày màu đen tím đang bao trùm toàn bộ mười hai người bên phía phe mình vào trong, lúc này thì Bạch Thông vừa cảm thấy lo lắng vì tình thế thay đổi bất ngờ, lại vừa cảm thấy kinh sợ vì cho dù là hắn đã đột phá đến Thần Phách Cảnh từ lâu mà vẫn không thể nhìn rõ tình cảnh bên trong làn sương màu đen tím kỳ lạ.
Trên người mặc tấm áo choàng Tùng Linh Phi Võng, hai hàng lông mày của Bạch Thông xoắn hết cả lại, gốc dây leo màu xanh đen sau lưng cũng liên tục toát ra ánh sáng màu lục chói lóa.
– Hừ, rõ ràng là đệ tử Tiên đạo lại dùng yêu thuật để vây khốn sư huynh đệ đồng môn.
Hoàng Húc, Hoàng Lâm, còn không mau ra tay đi.
Nghe Bạch Thông nhắc nhở, hai tên thanh niên kia cũng nhanh chóng điều khiển thần phách của mình đánh về phía La Thiên Thiên.
Vốn tu vi của La Thiên Thiên đã gần tiếp cận cánh cửa Thần Phách Cảnh trung kỳ, nhưng dù sao đi nữa thì cũng phải đối mặt với cùng lúc ba tên tu giả Thần Phách Cảnh sơ kỳ khác, cho nên cả người vẫn bị thương không ít chỗ.
Trong lúc La Thiên Thiên khổ chiến với ba người Bạch Thông thì ở bên này, trong đám sương dày màu đen tím, cậu bạn Tử Thanh lại đang vô cùng thoải mái mà vung tay tát thẳng vào mặt đám đệ tử của Tây Lục Phong.
Có lẽ vì tu vi đã tăng tiến thêm một bậc, kéo theo sự đậm đặc và phạm vi bao phủ của làn sương mù màu đen tím khá rộng, nên tính khắc chế của làn sương này đối với tu giả cùng cấp bậc mới mạnh mẽ như thế.
Chẳng những có thể giam cầm bọn họ lại, mà làn sương dày này còn ngăn cản tất cả các linh thức dò xét, ngay cả pháp khí cũng bị ảnh hưởng mà không thể phát ra nổi sáu phần uy lực.
Tuy rằng vừa vây lấy mười hai tên thiếu niên này, thế nhưng sự chú ý của Tử Thanh thì vẫn đổ dồn về trận chiến bên phía La Thiên Thiên.
Bởi vì Tử Thanh biết, một mình La Thiên Thiên muốn đánh lại ba tên con trai kia thì rất khó khăn, thậm chí còn không có nổi mười phần trăm khả năng chiến thắng nữa.
Vì vậy sau khi thành công khiến cho đám đông đệ tử của Tây Lục Phong rơi vào hỗn loạn, cậu bạn Tử Thanh lúc này lại xách theo sáu thanh Phách Ngọc Loan Đao xông tới giằng co với hai huynh đệ nhà họ Hoàng kia.
“Keng keng keng…”
Nghe thấy tiếng vang của pháp khí khi va chạm với cánh hoa sắt, La Thiên Thiên khẽ chau mày nhìn lại.
Lúc này, chỉ thấy Tử Thanh tối sầm mặt điều khiển sáu thanh Phách Ngọc Loan Đao đánh trả lại hai tên Hoàng Lâm và Hoàng Húc, bóng đao xé gió bay xẹt qua dệt thành mấy đường sáng màu xanh ngọc xinh đẹp.
Đã là tu giả Thần Phách cảnh mà lại bị một tên nhãi ranh Ngưng Luân Cảnh hậu kỳ liên tiếp hai lần phá đi đòn công kích, Hoàng Lâm và Hoàng Húc tức đến đỏ bừng mặt mà quát lên.
– Hừm, tên khốn kiếp nhà ngươi, chỉ với tu vi thấp kém này mà cũng muốn ngăn cản hai huynh đệ bọn ta sao?
Hoàng Húc, dùng chiêu đó đi.
– Được.
Đại ca, lần này sẽ do huynh làm chủ.
Ánh sáng màu vàng tím lóe lên, hai đóa hoa cúc to lớn ngay lập tức nở rộ ra hết cỡ, trăm ngàn cánh hoa tựa như những cây đao dài sắc nhọn đồng loạt rung lên rồi bay ra ngoài tạo thành một cột lốc xoáy cao tới hơn ba mươi mét.
Ánh mắt có chút tối lại, Tử Thanh nhìn cột lốc xoáy do hàng ngàn cánh hoa sắc nhọn tạo thành mà âm thầm thở dài.
– Haizzz.
Lại phải dùng tới dải khăn lụa kia rồi, nếu không thì cái đống dao cạo này nó lại bào sợi mình ra mất.
Thấy Tử Thanh vẫn đứng im tại chỗ, hai người Hoàng Lâm và Hoàng Húc cứ tưởng rằng cậu bị dọa cho sợ, thế nên chỉ thấy hai huynh đệ họ cười gằn rồi đồng thanh hét lên.
– Tử Kim Thái Dương Hoa, Liệt Phong Kim Hồng Trảm.
Nhìn hai tên này đã bị ép cho phải sử dụng chiêu thức mạnh nhất, Bạch Thông cũng không chịu yếu thế mà gầm lên.
– La Thiên Thiên, mặc kệ là dùng cách gì, hôm nay Bạch Thông ta nhất định phải đánh bại ngươi.
Thiên Tình Minh Đằng, Thiên Chung Bất Diệt Ấn.
“Boong”
Một tiếng chuông lớn vang lên, vô vàn những sợi dây leo nhanh chóng nối lại với nhau tạo thành một chiếc chuông lớn màu xanh đen khổng lồ.
Chuông này cao tầm mười mấy mét, miệng chuông ít thì cũng phải rộng gần mười mét, bên ngoài chuông điêu khắc hoa văn hình dạng cỏ cây và dây leo rất sống động.
Tiếng chuông vang lên như muốn đánh tan không gian, linh khí thiên địa tại nơi này cũng vì sự xuất hiện của chiếc chuông lớn mà trở nên tan tác đi rất nhiều.
Trên gương mặt xuất hiện nét do dự, nhưng nhìn chiếc chuông khổng lồ đang từ trên không trung giáng xuống, cộng thêm từng tiếng chuông lớn vang lên như muốn đánh sâu vào linh hồn, La Thiên Thiên cắn chặt răng mà quát lên.
– Bạch Thông, nếu như ngươi đã quyết tâm phải đánh thắng ta cho bằng được, vậy thì La Thiên Thiên ta sẽ nói cho ngươi biết một điều, đừng có khinh thường hạng nữ nhi như ta.
Hừ, Huyền Âm Thủy Mãng, Âm Băng Giới Vực.
La Thiên Thiên vừa mới dứt lời thì từ trên người nàng liền lập tức tràn ra vô vàn khí lạnh, con rắn lớn một sừng sau lưng cũng thuận thế mà lớn lên gấp mấy lần, một tiếng rống giận như muốn át hẳn tiếng chuông vang lên.
“Grào”
Sau đó, nói thì chậm mà xảy ra lại vô cùng nhanh, chỉ thấy con rắn lớn phun ra một làn sương trắng, mà mỗi nơi sương trắng đi qua thì toàn bộ mọi thứ đều bị đóng thành băng.
Hàn khí khủng bố thoáng cái đã phủ lên mình con rắn lớn một tầng băng mỏng, từng chiếc vảy rắn lúc này giống như là mỗi một chiếc gương nhỏ, trên đó còn không ngừng phản xạ ra những tia sáng bảy màu xinh đẹp.
Đứng trên đầu rắn, La Thiên Thiên chắp tay thành hình dạng của một thủ ấn đặc biệt, sau đó linh khí thiên địa cùng hơi nước ẩm ướt xung quanh đều điên cuồng đổ dồn về phía Huyền Âm Thủy Mãng dưới chân nàng.
Được tiếp thêm linh khí và hơi nước, thân thể của Huyền Âm Thủy Mãng trong lúc bay lên đối diện với chiếc chuông khổng lồ lại càng lớn hơn, cho đến khi chỉ còn cách chiếc chuông chưa đầy mười mét thì Huyền Âm Thủy Mãng đã dài đến hơn ba mươi mét rồi.
Người và rắn kết hợp, bàn tay của La Thiên Thiên nhẹ nhàng tung ra một chưởng đón đỡ chiếc chuông do Bạch Thông dùng thần phách ngưng tụ thành.
Bên này, nhìn thấy La Thiên Thiên dốc sức cho một đòn cuối, Tử Thanh cũng cắn răng vung Hắc Nguyệt Yêu Lăng tạo thành một vòng xoáy linh lực to lớn để đón đỡ công kích từ lốc xoáy màu vàng tím kia.
“Ầm ầm ầm… Uỳnh…”
Một tràng những tiếng nổ lớn vang lên, năng lượng cuồng bạo từ sự va chạm ngay lập tức tràn ra đánh văng mọi thứ chắn trên đường đi của nó.
Ngay cả Hoàng Lâm và Hoàng Húc vừa mới công kích xong rồi trốn vào trong trung tâm của đóa hoa cúc thì vẫn bị nguồn năng lượng kia cuốn phăng đi xa, mà làn sương dày đặc do Tử Thanh tạo thành để vây khốn đám đệ tử Tây Lục Phong cũng chịu chung số phận bị đánh cho tan tác.
Vốn là người nắm giữ, nên khi làn sương dày màu đen tím bị đánh tan, Tử Thanh cũng đang vì mải lo tự vận linh lực vào tấm áo lụa trên người để chống đỡ nguồn năng lượng cuồng bạo lan tràn, cho nên cậu mới không kịp thu lại làn sương này.
Kết quả là, chẳng những làn sương mù vốn dày đặc bị hao tổn đi hơn nửa, mà từ sự thiếu hụt này còn khiến cho linh lực bản nguyên của Tử Thanh bị tổn hao nghiêm trọng, lồng ngực đau thắt mà nôn ra máu tươi.
– Khục khục…
“Răng rắc”
Tiếng băng vỡ bất chợt vang lên, sau khi luồng năng lượng cuồng bạo tan hết đi, lúc này cả La Thiên Thiên và Bạch Thông bởi vì cạn kiệt linh lực mà rơi từ trên cao xuống.
Vội vận linh lực nhảy lên đỡ lấy La Thiên Thiên, sau khi đáp đất thì vội đút cho cô nàng mấy viên đan dược có tác dụng hồi phục linh lực, Tử Thanh lúc này lại thoáng cảnh giác mà đưa ánh mắt sắc lạnh lườm đám đệ tử đang vây quanh Bạch Thông.
Từ từ đứng dậy, La Thiên Thiên lúc này tuy là vô cùng suy yếu, nhưng dẫu sao thì trong trận giao tranh khi nãy cô nàng vẫn là người chiến thắng, nên cũng không có bị thương nặng giống như Bạch Thông.
Huyền Băng Kiếm lại xuất hiện trên tay, La Thiên Thiên chỉ thẳng mũi kiếm về phía Bạch Thông lạnh lùng hỏi.
– Các ngươi hẹn đám người Lạc Nam Phong ở đâu, bao giờ thì gặp, nói?
Nhìn Bạch Thông vì bị thương nặng mà hôn mê không tỉnh, khóe miệng vẫn không ngừng có máu tươi trào ra, Hoàng Lâm tuy rằng không tình nguyện nhưng dưới sự đe dọa và ánh mắt sắc như dao cạo của Tử Thanh thì vẫn phải gằn giọng đáp.
– Lạc Nam Phong nói là sẽ đến đây gặp bọn ta, áng chừng thời gian thì chắc là sắp tới rồi.
Lần này Tây Lục Phong bị tổn thất rất nặng, chẳng những Bạch Thông trọng thương đến bất tỉnh mà hai tên có tu vi Thần Phách Cảnh là Hoàng Lâm và Hoàng Húc cũng bị thương không nhẹ, nhìn chung tổng thể đã bị giáng cấp thấp hơn bốn ngọn núi khác rất nhiều.
Mà theo như Hoàng Lâm thấy thì tiền đề cho chuyện này vẫn là sự góp mặt của Tử Thanh, cái tên này tự nhiên nửa đường nhảy ra, chẳng những dùng tu vi Ngưng Luân Cảnh hậu kỳ đánh ngang tay với hai người bọn hắn, mà hơn nữa còn thả ra một làn sương mù màu đen tím quỷ dị vây khốn tất cả đệ tử của Tây Lục Phong, khiến cho cả một chỉnh thể bị chia cắt thành từng phần nhỏ.
Vì thế mới dẫn tới tình trạng thất bại thảm hại như hiện tại của đám người Tây Lục Phong.
Hoàng Lâm vừa trả lời xong thì chưa đầy mười phút sau đã có một đám người chạy tới, mà dẫn đầu không ai khác chính là cái tên Lạc Nam Phong muốn giành vị trí dẫn đội của La Thiên Thiên kia.
Trợn tròn hai mắt liếc nhìn La Thiên Thiên và Tử Thanh đang ngồi trước đám người của Tây Lục Phong, trong lòng của Lạc Nam Phong lúc này như là bị một cái búa lớn nện mạnh vào.
– Á, La sư tỷ, Tử Thanh.
Sao hai người lại ở đây?
– La sư tỷ…
Mười mấy người sau lưng Lạc Nam Phong sau khi nhìn thấy hai người La Thiên Thiên thì lập tức chạy ngay tới, sau đó còn không ngừng vây ở xung quanh mà hỏi thăm.
– La sư tỷ, tỷ không sao chứ?
Bọn muội nghe Lạc sư huynh nói tỷ và Tử Thanh bị yêu thú bắt đi, bọn muội rất lo cho hai người.
– Phải đó, bọn đệ định đi xin trưởng lão bên ngoài ứng cứu, nhưng Lạc sư huynh nói là đã phát ra thông báo cầu cứu khẩn cấp nên kêu bọn đệ không cần lo.
– Lần này bọn đệ rất cố gắng săn giết yêu thú, nhưng vì không có sư tỷ nên đã bị ba ngọn núi còn lại nhìn chằm chằm.
Thế là Lạc sư huynh mới quyết định nương nhờ vào Tây Lục Phong…
Sau một hồi nhao nhao nói chuyện, đến khi Bạch Thông từ từ tỉnh táo lại thì La Thiên Thiên cũng đã hiểu hết được sự tình.
Hóa ra là Lạc Nam Phong không hề phát đi tín hiệu cầu cứu, mà dưới sự dẫn dắt của hắn thì đám đệ tử của Lạc Nguyệt Phong đều rất vô tình mà đụng trúng đệ tử của các núi khác, kết quả là nội đan và linh dược đã bị cướp đi không ít.
Thậm chí, vì muốn bảo toàn số nội đan và linh dược mà La Thiên Thiên cùng mọi người cực khổ thu được thì có mấy đệ tử đã bị Lạc Nam Phong dùng quyền dẫn đội ép phải đối kháng với yêu thú mạnh mẽ, khiến cho họ bị thương không nhẹ.
Tuy rằng ai cũng căm phẫn, nhưng vì không muốn kết quả cuối cùng của Lạc Nguyệt Phong bị bọn họ ảnh hưởng, cho nên tất cả đều chỉ nín nhịn chờ lúc ra ngoài sẽ tìm La Thiên Thiên để cáo trạng toàn bộ sự việc.
Đáy mắt thoáng hiện lên ngọn lửa căm phẫn, La Thiên Thiên sau khi nuốt vào mấy viên đan dược thì linh lực cũng đã khôi phục được bảy tám phần liền vung kiếm chỉ thẳng mặt Lạc Nam Phong quát.
– Lạc Nam Phong.
Ngươi thèm muốn vị trí dẫn đội của ta từ lâu ta đã biết, ngươi cố ý muốn tính kế La Thiên Thiên ta, ta cũng không thèm để tâm.
Nhưng ngươi lại dám vì dã tâm của mình mà liên tiếp đẩy ta và Tử Thanh vào chỗ chết, thậm chí không nể tình đồng môn dồn ép những người khác vào hiểm cảnh…
– Giờ đây ngươi lại chọn ôm chân đám người Tây Lục Phong cầu người ta bảo vệ, quả thực là lòng dạ hiểm ác.
Lạc Nam Phong, hôm nay La Thiên Thiên ta phải thay Túy Nguyệt chấp sự thanh lý môn hộ.
Nhìn La Thiên Thiên vung kiếm lao tới, Lạc Nam Phong chỉ hừ lạnh một cái rồi phóng ra một thanh đại đao cản lại.
– Hừ.
Ta làm gì sai sao?
Mấy lần liên tiếp Lạc Nguyệt Phong đều không đạt được vị trí tốt, ngươi dẫn đội lại không tốt bằng ta.
La Thiên Thiên, ngươi chỉ là một nữ tử, lấy gì so với tiềm lực của một nam nhân như ta?
Khẽ lắc đầu chán nản vì câu trả lời của Lạc Nam Phong, cậu bạn Tử Thanh sau khi nhìn thấy La Thiên Thiên bị công kích của Lạc Nam Phong đẩy lùi thì liền nhảy tới đỡ lấy cô nàng rồi lạnh giọng nói.
– La sư tỷ, tỷ trọng thương chưa khỏi.
Việc dạy dỗ tên điên này cứ giao lại cho ta đi.
Mặc dù biết rõ năng lực của Tử Thanh không chỉ dừng lại ở cảnh giới tu vi như bên ngoài, thậm chí cậu còn có pháp khí cấp bậc Linh khí vô cùng mạnh, thế nhưng dù sao Lạc Nam Phong vẫn là tu giả Thần Phách Cảnh, so với nàng thì không yếu hơn nhiều lắm, nên La Thiên Thiên vẫn không yên tâm để Tử Thanh ra mặt.
– Tử Thanh, hắn đã là tu giả Thần Phách Cảnh, so với ta không yếu hơn là bao.
Đệ…
– Phải đó Tử Thanh, ngươi đừng đi, tu vi của chúng ta không bằng Lạc sư huynh đâu.
Hãy để Túy Nguyệt chấp sự tự mình quyết định thôi.
– Đúng đó, Tử Thanh, ngươi dù sao cũng vẫn còn bị thương chưa khỏi mà…
Nghe tiếng ngăn cản, Tử Thanh cũng rất là hài lòng vì ít ra mấy người này vẫn còn nghĩ cho cậu, nhưng thể loại người vì bản thân mà không tiếc làm hại đến người khác như Lạc Nam Phong thì cậu cực kỳ ghét, cho nên lúc này chỉ thấy cậu khẽ vỗ lên tay của mấy người Linh Nhi và Phong Tiêu rồi mỉm cười đáp.
– Đừng lo.
Chỉ là một tên phản đồ lúc nào cũng mưu cầu danh lợi thôi mà, Tử Thanh ta nhất định sẽ giúp mọi người xả hận.
Dứt lời thì sáu thanh Phách Ngọc Loan Đao cũng khẽ xoay tròn rồi bay về phía La Thiên Thiên, Tử Thanh nhìn cô nàng một cái thật sâu như muốn nói hai từ “yên tâm” rồi vung tay lên triệu hoán ra dải khăn lụa của mình.
Trông thấy Hắc Nguyệt Yêu Lăng xuất hiện, La Thiên Thiên cũng hiểu rằng Tử Thanh đã thực sự nổi giận và muốn dạy dỗ cái tên Lạc Nam Phong kia rồi, dù sao thì uy lực của món Linh khí này nàng cũng đã tận mắt chứng kiến, ngay cả yêu thú cấp năm hậu kỳ như Huyết Ngọc Tri Thù còn bị nó dễ dàng chém thành hai nửa, loại tu vi như Lạc Nam Phong lại càng không cần phải nhắc tới.
Khẽ gật đầu với Tử Thanh, La Thiên Thiên chợt phân phó mọi người lùi ra xa rồi hướng Tử Thanh nói ra hai tiếng “cẩn thận”.
Liếc ánh mặt sắc lạnh về phía Lạc Nam Phong, cậu bạn Tử Thanh nhếch mép cười một cái rồi nói.
– Lạc Nam Phong, Tử Thanh ta bình sinh rất ghét những kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích cho bản thân.
Thậm chí còn bỏ mặc sự an nguy của sư huynh đệ đồng môn, khiến cho họ rơi vào hiểm cảnh, còn bản thân thì lại đi ôm chân kẻ khác cầu bảo hộ…
– Hừ.
Một tên tiểu tử như ngươi mà cũng dám nói ta sao?
Không muốn chết thì cút sang một bên.
Bị Lạc Nam Phong mắng, Tử Thanh lúc này như là bị đổ thêm dầu vào lửa mà hùng hổ quát lại.
– Tiên sư bố mày.
Để tao đập cho mày một trận cho sáng mắt ra, tổ bố cái thằng mất dạy này.
Liệt Thiên Ma Đao kéo theo dải khăn lụa phóng thẳng về phía Lạc Nam Phong, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử Lạc Nguyệt Phong và Tây Lục Phong, lưỡi đao nhọn hình tam giác dễ dàng cắt nát thanh đại đao vốn là thượng phẩm pháp khí của Lạc Nam Phong.
“Choang”
Chẳng có lấy nửa điểm phản kháng, dưới sự tức giận của Tử Thanh, dải khăn lụa cứ hệt như là một cái bóng mờ mờ ảo ảo xẹt qua khắp người Lạc Nam Phong, tốc độ nhanh đến mức tên này không thể né tránh.
Cả người thoáng chốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn, thậm chí khi bị lưỡi đao gắn ở đầu dải lụa và lớp viền màu bạc của nó cắt lên da thịt thì Lạc Nam Phong cũng không thể đoán được hướng tấn công quỷ dị của Hắc Nguyệt Yêu Lăng.
“Phập”
Nhìn lưỡi đao ghim sâu vào bả vai của Lạc Nam Phong, xung quanh ai ai cũng hít vào một hơi khí lạnh, thế nhưng Tử Thanh cũng chẳng thèm để ý đến.
Hai tay vung lên, dải khăn lụa mềm mại lại lập tức kéo dài ra rồi quấn chặt lấy cả người Lạc Nam Phong, lớp viền mỏng màu trắng bạc xen kẽ những vệt hoa văn màu máu cũng nhẹ nhàng cứa qua khiến cho cả người Lạc Nam Phong lúc này nhuộm đầy máu tươi.
Những nơi bị dải lụa trượt qua, quần áo và da thịt của Lạc Nam Phong đều bị cắt rách, máu nóng từ đó chảy ra dần dần khiến cho hắn vì bị đau mà tỉnh táo lại.
– Ngươi…
Ngươi vậy mà lại có cực phẩm pháp khí?
Không… không… đây là… Linh khí…
Không thể nào, chỉ là một tên phế vật đến từ tiểu thế giới mà thôi… ngươi… không…
Hai mắt hằn lên tia máu, mặc kệ vết thương trên người, Lạc Nam Phong gầm lên một tiếng, sau đó dồn tất cả linh lực vào tay rồi ngưng tụ ra một loại thần phách kỳ lạ.
Thần phách này của Lạc Nam Phong không hề giống với những thần phách khác mà Tử Thanh đã thấy, nhìn đi nhìn lại thì đó chỉ là một con bướm nhỏ màu vàng bình thường mà thôi, nếu so sánh với thần phách của mấy người La Thiên Thiên thì kích thước này quả thật là vô cùng nhỏ.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy con bướm này xuất hiện thì La Thiên Thiên chợt có chút lo lắng mà thốt lên.
– Là Hoàng Yên Độc Điệp.
Tử Thanh cẩn thận, đừng để bị dáng vẻ vô hại của nó lừa gạt.
Cũng không dễ gì mà bị cái dáng vẻ nhỏ bé của con bướm kia khiến cho bản thân khinh địch, đối với một người đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết tu tiên như Tử Thanh, cậu thừa biết nếu chỉ vì người khác có vẻ ngoài vô hại mà khinh thường thì rất dễ bị người đó giết sớm.
Vì vậy, ngay khi con bướm nhỏ màu vàng nhạt này bay tới gần, thì Tử Thanh cũng chợt xoay người một cái rồi vung lưỡi đao sắc nhọn trong tay phóng thẳng về phía trước.
Không có tiếng động nào vang lên, cũng không có năng lượng cuồng bạo tỏa ra, con bướm nhỏ màu vàng nhạt cứ như vậy mà bị lưỡi đao nhọn gắn ở đầu dải khăn lụa cắt ra làm đôi.
“Hự”
Chẳng buồn liếc nhìn Lạc Nam Phong đang khụy gối ôm ngực nôn ra mấy ngụm máu loãng lấy một cái, Tử Thanh chỉ đơn giản là xoay người lại rồi lạnh lùng nói.
– Muốn dùng độc để đối phó với ta sao?
Xin lỗi nhé, ta không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Kinh ngạc nghe Tử Thanh nói ra câu này không chỉ là mấy người bên phía Lạc Nguyệt Phong, mà ngay cả đám đệ tử của Tây Lục Phong và Bạch Thông cũng nghe rõ mồn một.
Đối với thần phách Hoàng Yên Độc Điệp của Lạc Nam Phong, ngay cả Bạch Thông hắn cũng không dám coi thường, bởi vì chỉ cần bị độc phấn của nó rơi lên người thì linh lực sẽ bị trì trệ, đầu óc mê man,ngay cả tâm trí cũng bị ảnh hưởng tạo cơ hội cho kẻ địch thừa cơ đánh mình trọng thương.
Thế nhưng, đối với Tư Ân thì khác, ngay từ đầu cậu đã không vì dáng vẻ nhỏ bé mỏng manh của con bướm vàng kia mà buông lỏng cảnh giác, hơn nữa, trước khi con bướm kia tiếp cận thì cậu đã nhẹ nhàng chém nó ra thành hai mảnh rồi.
Độc điệp tuy chỉ là thần phách của tu giả, nhưng bởi vì dùng tinh phách chứa đựng tinh hoa tu luyện hàng trăm năm của yêu thú đó, cộng với bản nguyên linh lực của tu giả mà ngưng luyện thành.
Cho nên đã có sự liên kết vô cùng chặt chẽ với tu giả ngưng tụ ra thần phách, chỉ cần thần phách bị thương tổn thì tu giả đó cũng sẽ bị thương nặng hoặc nhẹ tương xứng.
Để cho mấy người tiến đến trói tên Lạc Nam Phong lại, sau đó, Tử Thanh như chợt nhớ ra điều gì mà hướng ánh nhìn sắc lạnh về phía đám người Bạch Thông.
Đến khi Tử Thanh cùng đám người La Thiên Thiên rời đi thì Hoàng Lâm và Hoàng Húc mới ôm lấy cánh tay vẫn còn đang rỉ máu của mình mà ngơ ngẩn mãi không nói thành lời.
– Cái… cái tên kia…
Đáng sợ thật…
– Ta… ta thấy ánh mắt của hắn khi nãy cứ như là muốn cắt chúng ta ra thành mấy khúc vậy.
Tuổi còn nhỏ mà sao…
Không chỉ là hai người Hoàng Lâm với Hoàng Húc, mà ngay cả Bạch Thông vừa mới khôi phục lại chút linh lực cũng bị dáng vẻ của Tử Thanh khi nãy dọa cho một trận, rất lâu sau mới hoàn hồn lại được.
Chỉ là lúc này thì đám người Lạc Nguyệt Phong cũng đã trên đường rời khỏi Cửu U Sơn Mạch rồi.
Giữa những tiếng hoan hô và ánh mắt sùng bái của đám người xung quanh, Tử Thanh thở dài thoáng nhớ lại điệu bộ của mình khi nãy.
Hóa ra là lúc trước, do trong não thoáng nghĩ tới cảnh tượng những đệ tử của ba núi khác đã vây đánh rồi cướp đi nội đan yêu thú của mấy người phe mình, thế nên Tử Thanh mới dùng Hắc Nguyệt Yêu Lăng siết chặt ba tên có cảnh giới cao nhất của Tây Lục Phong lại, ép bọn họ giao ra nội đan và linh dược.
Chỉ là trong lúc vô ý lợi dụng chút năng lực của tấm gương đồng trong đan điền, thế nhưng kết quả và sự sợ hãi trong ánh mắt của mấy người kia lại khiến cho Tử Thanh cảm thấy có chút bất lực.
Dù sao thì Tâm Ma Kính vẫn là Tiên khí, tuy đã bị giáng cấp nhưng bản thân nó có linh tính cực cao, cho nên chỉ một chút năng lực tràn ra bị Tử Thanh mượn tạm thôi cũng đã đủ để dọa đám tu giả Thần Phách Cảnh này một trận nên thân rồi.
Lần này Tử Thanh xuất hiện đã cứu giúp cho Lạc Nguyệt Phong một trận, chẳng những giải quyết được mâu thuẫn nội bộ, mà nhờ cậu thì bọn họ mới hóa giải đi rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Thậm chí, đệ tử ba ngọn núi còn lại sau khi nghe tin đám người Tây Lục Phong do Bạch Thông dẫn đội bại thảm hại dưới tay La Thiên Thiên và Tử Thanh thì cũng không dám liều mình đi kiểm chứng, vì dù gì thì càng về cuối việc bảo tồn thành quả trong thời gian qua mới là điều quan trọng nhất, chuyện kiểm chứng thì sau khi kết thúc đại bỉ lại tự mình đi tìm hiểu cũng không muộn.
Gần mười ngày sau, lúc này đã an toàn ra khỏi Cửu U Sơn Mạch, sau khi biết được kết của của ba ngọn núi kia, La Thiên Thiên có chút lo lắng mà đưa hai cái túi trữ vật cho mấy vị trưởng lão tông môn kiểm tra.
Vốn ba ngọn núi kia có kết quả vô cùng tốt, xếp đầu là Thạch Lâm Phong với ba mươi hai viên nội đan yêu thú cấp bốn, trong đó nội đan của yêu thú cấp bốn trung kỳ là nhiều nhất chiếm số lượng hai mươi tám viên, linh dược cấp bốn có mười hai gốc.
Quan trọng là hai viên tinh phách của yêu thú cấp năm trung kỳ, lần lượt là Địa Minh Mãng và Xích Diệm Ma Sư.
Hai núi còn lại là Lục Nhạn Phong và Bích Uyển Phong có số lượng nội đan và linh dược ngang bằng, chỉ là về phần tinh phách thì Lục Nhạn Phong có được hai viên tinh phách cấp năm trung kỳ khá hiếm có thu được từ Lục Dực Ngô Công và Huyết Hỏa Chu Yến, nên vị trí cao hơn Bích Uyển Phong một bậc.
Hồi hộp chờ đợi mấy vị trưởng lão kia kiểm tra, ngay khi có kết quả thì đám đông đang đứng ở bên ngoài bao gồm chấp sự của cả năm ngọn núi lúc này đều chú ý lắng nghe.
– Lạc Nguyệt Phong, thu được ba mươi sáu viên nội đan, trong đó nhiều nhất là nội đan cấp bốn trung kỳ với hai mươi tám viên, đặc biệt có năm viên nội đan cấp bốn hậu kỳ…
– Linh dược cấp bốn mười tám gốc, có hai gốc linh dược quý hiếm là Huyết Thổ Chi và Xích Tinh Địa Hỏa Liên.
– Tinh phách hai viên.
Một viên thu được từ Tam Đầu Hỏa Linh Điểu cấp năm trung kỳ, một viên là của Lục Vỹ Yêu Hồ.
Xếp vị trí thứ nhất…
– Khoan đã.
Một tiếng quát lớn vang lên cắt ngang sự tuyên bố của mấy vị trưởng lão, đám đệ tử Tây Lục Phong do Bạch Thông dẫn đầu cuối cùng cũng đi ra.
Sau khi lườm Tử Thanh một cái, Bạch Thông lúc này rất tự tin mà giao ra hai cái túi trữ vật của mình.
– Tây Lục Phong.
Bốn mươi viên nội đan yêu thú, linh dược cấp bốn hai mươi gốc.
Tinh phách… ba viên tinh phách cấp năm trung kỳ…
Toàn trường trở nên vô cùng ồn ào, kết quả này thật sự là đã đem đến rất nhiều sự chú ý.
Nhìn sự hả hê trên mặt vị chấp sự của Tây Lục Phong, tuy rằng không nghe được tên này nói gì với Túy Nguyệt chấp sự, nhưng chỉ cần thấy gương mặt trắng bệch của vị chấp sự này thôi cũng đủ để Tử Thanh đoán ra được sự châm chọc của mấy vị chấp sự khác rồi.
Chậm rãi bước tới trước mặt mấy vị trưởng lão giám định, trước khi bọn họ công bố kết quả cuối cùng thì Tử Thanh chợt lấy một cái túi trữ vật khác ra rồi lớn tiếng hô lên.
– Chậm đã, các vị trưởng lão, Lạc Nguyệt Phong chúng ta vẫn còn có tinh phách và nội đan chưa được thẩm định.
Cũng không để cho mấy vị trưởng lão khác kịp kinh ngạc, bàn tay của Tử Thanh thoáng vẫy một cái, thêm tám viên nội đan và hai viên tinh phách khác lại chậm rãi xuất hiện tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
– Đây… đây là…
Tinh phách của yêu thú cấp năm hậu kỳ Huyết Ngọc Tri Thù?
Còn có một viên tinh phách cấp năm trung kỳ khác nữa, đây là của Bích Huyết Ma Hạt…
– Mấy cái này là…
Nội đan của Thiết Nha Ma Hổ, Đại Lực Thiên Viên, Kim Yên Quỷ Báo, Phi Thiên Đại Bằng, Hám Nguyệt Địa Liệt Hùng, Cửu Nha Ma Tượng và Huyết Linh Cổ Thụ cấp bốn trung kỳ.
Khoan đã… còn có nội đan của Bích Thủy Độc Nhiêm cấp bốn hậu kỳ, không, là cấp bốn hậu kỳ đỉnh phong mới đúng…
Sau đó thì Tử Thanh cũng chẳng thèm quan tâm đến kết quả nữa, bởi vì lúc này cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng do bị đám đông đệ tử của Lạc Nguyện Phong nhấc bổng rồi tung lên giữa trời mà thôi.
Một hồi náo nhiệt qua đi, đến khi Tử Thanh với bộ dạng tả tơi và tóc tai rũ rượi lết thân xác mỏi nhừ về tới căn phòng đá của mình, thì trên dưới Lạc Nguyệt Phong lúc này vẫn còn chưa hết ồn ào.
Lần đại bỉ này, Tử Thanh đã gây nên động tĩnh vô cùng lớn, không nói đến phẩm cấp của hai viên tinh phách và tám viên nội đan mà cậu lấy ra lúc cuối cùng, chỉ với riêng phần kết quả vị trí dẫn đầu trong Ngoại Môn Đại Bỉ của Lạc Nguyệt Phong thôi cũng đã đủ để cho mọi người hô hào rồi.
Huống chi sau khi mấy người Linh Nhi, Phong Tiêu nói ra nguồn gốc của mấy viên nội đan và tinh phách kia thì cái tên Tử Thanh cũng đã theo gió mà bay rất xa trong ngoại môn của Cửu Lâm Tiên Vực, thậm chí là không ít tin tức ở đây cũng đã được nội môn chú ý nhắm tới.
Ngủ trọn hai ngày mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là đã thấy Bích Dao gục đầu bên giường ngủ gật rồi, Tử Thanh khẽ vươn vai một cái rồi cười mắng.
– Cái con bé này, mày qua đây ngủ ké đấy à?
Bị gọi tỉnh, Bích Dao ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu dậy, sau khi nhìn thấy Tử Thanh đang định vươn tay gõ vào trán mình thì cô nàng vội chộp lấy tay cậu rồi kêu lên.
– A ngươi tỉnh rồi?
Ha ha, anh Thanh tỉnh rồi.
Bích Dao vừa dứt lời thì mấy người La Thiên Thiên cũng từ bên ngoài cửa đi vào, thậm chí trong đó còn có hai người mà sau khi Tử Thanh nhìn rõ thì liền lập tức nhảy dựng lên rồi nhanh chóng nghiêng mình cúi đầu lễ phép chào.
– Túy Nguyệt chấp sư, Khấu Trọng phó chấp sự.