Chương 99: Duyên phận
Vừa thấy anh, người phụ nữ lớn tuổi với dáng vẻ tần tảo cùng đôi quang gánh trên vai run giọng nói:
“Con cái Phúc đấy phải không?”
Đình Vũ chạy vội tới:
“Bà để cháu đỡ cho.”
Dứt lời, Đình Vũ giúp bà đặt đôi quang gánh xuống trước hiên nhà.
Bà Dưỡng nhìn anh, hai mắt ngấn nước.
Có người tới tận bản này tìm bà hỏi về người con gái tên Phúc và cậu con trai của cô. Họ nói bé trai đỏ hỏn ngày nào nay đã trưởng thành, muốn tìm về quê mẹ, muốn gặp được người thân.
Bà Dưỡng sụt sùi, kể về người con gái bất hạnh. Tình yêu của cô và chàng trai tên Kiên bị gia đình phản đối, dù Phúc đã mang thai nhưng bố mẹ đẻ của cô cũng không chấp nhận hôn sự này. Chẳng ngờ ngày Phúc sinh con cũng là ngày Kiên gặp tai nạn giao thông rồi qua đời. Phúc một mình đem con trai rời bỏ quê hương, tìm tới nơi này. Nhưng số phận một lần nữa trêu đùa cô, Phúc phát hiện bản thân mang trong mình căn bệnh ung thư phổi. Phúc sống lay lắt qua ngày nhờ vào việc đan sọt bán lấy tiền. Những người dân gần đó khi thì giúp cô mớ rau, quả trứng, lúc lại là con cá mới câu.
Phúc qua đời, để lại con trai mới hơn một tuổi. Thằng bé thiếu vắng hơi mẹ nhưng dường như hiểu được mọi chuyện. Nó không quấy khóc, ngoan ngoãn đi theo người nhà của Phúc.
Bà Dưỡng những tưởng Đình Vũ được về với gia đình, chẳng ngờ anh lại lớn lên ở trại trẻ mồ côi.
Tự mình biết được mọi chuyện, hiểu ra gia đình bên ngoại không hề mong chờ có đứa cháu như mình. Đình Vũ khẽ mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi.
“Cháu được người ta nhận nuôi. Cháu lớn lên ở nước ngoài. Bố mẹ nuôi rất tốt với cháu. Chỉ có điều cháu luôn muốn biết về bố mẹ đẻ nên mới cất công về đây.”
Bà Dưỡng đưa tay lau nước mắt cho Đình Vũ:
“Đã tìm tới nơi này thì coi như đây là nhà của cháu.”
Đình Vũ khẽ gật đầu, nói một tiếng:
“Vâng.”
Đúng lúc này, một giọng nói từ cổng vọng vào:
“Bà ơi, bà có nhà không?”
Bà Dưỡng lật đật đứng lên:
“Ối giời. Con bé Liên. Mày về khi nào thế?”
Linda cười tới híp cả mắt:
“Bà ngoại cháu bảo mang sang cho bà chục trứng.”
Đình Vũ giật mình khi nhận ra giọng của Linda. Anh quay ra nhìn thì Linda đã đi vào tới sân.
Linda ngạc nhiên, hô lớn:
“Anh Đình Vũ.”
Đình Vũ thấy vẻ mặt háo hức khác thường của Linda liền bật cười:
“Sao bà lại gọi em là Liên?”
Bà Dưỡng cười thành tiếng:
“Cả cái bản này có ai như nó đâu. Tên gì mà khó nhớ. Gọi là Liên cho dễ.”
Linda quay sang nói với Đình Vũ:
“Em đang hỏi anh mà. Sao anh lại tới đây?”
Đình Vũ thành thật trả lời:
“Anh tìm người thân của mình.”
Linda thấy mắt Đình Vũ đỏ hoe. Ắt hẳn mọi chuyện không mấy vui vẻ. Cô liền chuyển chủ đề.
“Anh về đây chơi như vậy nhất định phải ghé thăm nhà bà ngoại em. Ở đó có một cây mít rất cao, em trèo lên thang mà không với tới quả chín. Anh sang giúp em với nhá.”
Bà Dưỡng nhìn Đình Vũ và Linda rồi mỉm cười:
“Hai người các cháu quen nhau lâu chưa?”
Linda vui vẻ nói:
“Cháu biết anh Vũ từ rất lâu rồi. Anh ấy là thần tượng của cháu.”
Đình Vũ vội ra dấu cho Linda không nói gì thêm về chuyện anh là nhà thiết kế nổi tiếng. Anh chỉ muốn tận hưởng cuộc sống nơi làng quê như một người con từ phương xa mới về mà thôi.
Linda hiểu ý, nói thêm:
“Chúng cháu làm cùng công ty.”
Bà Dưỡng khẽ gật đầu, nhìn qua đôi bàn tay của Đình Vũ:
“Ngón tay dài và thon như vậy chắc chắn rất khéo giống như mẹ của cháu.”
Đình Vũ cười cười, lấy ra một hộp bánh từ trong ba lô.
“Cháu không biết mua gì. Chỉ có hộp bánh này thôi.”
Bà Dưỡng xuýt xoa:
“Cái hộp đẹp thế này, chắc chắn rất đắt tiền.”
Đình Vũ bật cười:
“Không bà ơi. Không đắt đâu.”
Bà Dưỡng đặt hộp bánh lên bàn thờ trong phòng khách rồi thắp ba nén nhang đưa cho Đình Vũ.
“Cháu thắp hương cho mẹ đi. Chắc chắn mẹ cháu sẽ rất mừng khi biết con trai bình an vô sự. Tới sáng mai bà sẽ dẫn cháu tới thăm mộ mẹ.”
Đình Vũ nói lời cảm ơn rồi làm theo lời bà Dưỡng.
Linda lên tiếng:
“Ngày mai em có thể đi cùng anh và bà được không?”
Đình Vũ lắc đầu:
“Nơi đó khá xa, đường lại khó đi.”
Linda bướng bỉnh, nhất quyết đòi đi theo bà Dưỡng và Đình Vũ. Anh không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý với cô.
Linda nhoẻn miệng cười:
“Anh nhớ không được trốn đi trước đâu đấy.”
Đình Vũ gật đầu:
“Anh hứa.”
Bà Dưỡng tủm tỉm cười khi phát hiện ra tình cảm đặc biệt của Linda dành cho chàng trai trẻ trước mặt. Bà nói nhỏ với Linda:
“Ngày mai bà giúp cho. Giờ thì về đi không người ta sợ đấy.”
Linda cười tới híp cả mắt, vội chào tạm biệt bà Dưỡng rồi chạy về nhà bà ngoại. Thật không ngờ ở nơi hoang vu hẻo lánh này cô lại gặp được anh.