Chương 92: Gian lận
…
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Hạ Vy phải nộp bài luận kết thúc môn học do Đình Vũ giảng dạy. Cô rất tự tin bản thân có thể nhận được điểm số cao ở môn học này, tất nhiên không phải dựa vào sự quen biết với thầy giáo mà vì cô hiểu rõ giá trị văn hoá được gửi gắm trong từng sản phẩm trang sức ra sao. Thật không ngờ Hạ Vy bị gọi lên trường gặp giảng viên bộ môn và thầy phụ trách lớp học.
Đình Vũ giải thích qua với Hạ Vy:
“Bài làm của em và Linda giống nhau tới tám mươi phần trăm. Linda là người nộp bài trên hệ thống trước. Các thầy muốn em tới để làm rõ vấn đề này.”
Hạ Vy sững sờ trong giây lát. Chẳng lẽ cô một lần nữa gặp phải “đạo chích”? Ngày trước Như Ngọc đã lấy cắp bản thiết kế của cô, lần này là Linda đọc trộm bài luận sao?
Hạ Vy mỉm cười:
“Anh sợ em “có vấn đề” nên muốn giúp em xử lý kín đúng không?”
Đình Vũ ngại ngùng. Quả nhiên không qua nổi mắt Hạ Vy. Việc sinh viên ở chung ký túc xá có bài luận na ná nhau không phải hiếm. Nhiều nơi sẽ đánh trượt cả hai, thậm chí là đuổi học nếu như có bằng chứng rõ ràng.
Các thầy cô trong trường đều biết rõ Hạ Vy là Vera – người có tiếng tăm trong giới thiết kế. Họ nể mặt cô cũng như Đình Vũ bởi anh dùng uy tín của mình đảm bảo cho Hạ Vy nên nhà trường mới đồng ý gọi cô lên gặp mặt trước để làm rõ sự tình.
Hạ Vy hỏi Đình Vũ:
“Trong bài của em có hình vẽ một sợi dây chuyền. Em muốn hỏi anh hình vẽ đó có trong bài luận của Linda hay không?”
Đình Vũ khẽ gật đầu xác nhận. Nội dung na ná đã đành, hình vẽ cũng tương tự. Trường đào tạo nhà thiết kế trang sức nên không thể chấp nhận việc đạo nhái này.
Hạ Vy nói với thầy giáo phụ trách, cô muốn cùng Linda làm lại bài luận này dưới sự giám sát của các thầy cô. Tất nhiên cũng không loại trừ Linda đã học thuộc nội dung trong đó, tuy nhiên điểm mấu chốt là Hạ Vy dùng hình vẽ minh hoạ là móc cài dây chuyền chữ S giống với đất nước Việt Nam trên bản đồ thế giới.
Thầy giáo phụ trách lớp học hỏi Hạ Vy:
“Em muốn thi vào lúc nào? Ngày mai hay một ngày kia?”
Hạ Vy mỉm cười, tự tin đáp:
“Em muốn thi ngay bây giờ. Em sẽ chờ Linda tới rồi cùng làm bài. Chỉ cách này mới giúp xoá bỏ sự nghi ngờ đang dồn cả vào em.”
Thầy giáo gật đầu, gọi điện cho thầy trưởng khoa để báo cáo tình hình và yêu cầu Linda tới phòng giáo vụ.
Linda và Hạ Vy đều vô cùng tự tin khi thực hiện bài thi viết này.
Quả nhiên Hạ Vy đoán không sai, Linda thực sự “thuộc bài”.
Chỉ có điều Linda lại ấp úng, không giải thích được ý nghĩa chiếc vòng hay bắt nguồn từ đâu lại có ý tưởng đó.
Tới khi Hạ Vy phân tích về mẫu vòng cổ của mình, các thầy cô lập tức khẳng định ai là người copy bài viết của bạn cùng phòng.
Linda bị đánh trượt môn học và đối mặt với án phạt đuổi học.
Trong lúc chờ các thầy cô giáo đưa ra quyết định cuối cùng, Hạ Vy cùng Linda ngồi bên ghế đá ngoài hành lang.
Linda nhìn Hạ Vy, cười chua xót:
“Tớ biết rõ anh Đình Vũ quan tâm tới cậu. Tớ chỉ muốn học theo cậu để anh ấy có thể nhìn tớ một lần.”
Hạ Vy nói với Linda:
“Sao lại có thể ngốc nghếch như vậy chứ?”
Linda nhếch môi cười:
“Cậu có biết tớ gọi điện hay nhắn tin anh ấy đều chẳng quan tâm không. Vậy mà tớ nói dối, nhắn cho Đình Vũ là cậu ốm nặng, anh ấy lập tức chạy tới ký túc xá.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Lần này cũng thế. Tớ lấy bài của cậu, anh ấy liền ở đây, chăm chú quan sát cách tớ viết bài.”
Hạ Vy thở dài:
“Thế gian này có bao nhiêu người, việc gì cậu phải vì một Phạm Đình Vũ mà huỷ hoại tất cả những gì mình đang có.”
Linda mỉm cười:
“Tớ cũng phải nói một lời xin lỗi với cậu. Mong rằng con đường phía trước mà cậu đi sẽ trải đầy hoa hồng.”
Linda chấp nhận mọi hình thức kỷ luật từ phía nhà trường, cô là một nhà thiết kế mà lại ăn cắp trắng trợn bản vẽ cùng bài luận của người khác thì việc bị đuổi học cũng là xứng đáng.
Hạ Vy cảm thấy Linda chỉ vì yêu mù quáng nên mới vậy. Cô nhắn tin cho Đình Vũ, nhờ anh xin giảm nhẹ cho Linda, nếu như nhất định phải đuổi học, hãy để cô ấy viết đơn xin thôi học để sau này vẫn còn cơ hội trở lại giới thiết kế trang sức.
Đình Vũ lập tức đồng ý với Hạ Vy, anh nói bản thân sẽ cố gắng hết sức để giúp Linda. Đình Vũ vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai cô gái nên biết nguồn cơn thực sự bắt đầu từ tình cảm của anh dành cho Hạ Vy. Dù cô đã vạch ra ranh giới rõ ràng, anh cũng chưa từng một lần bước qua “vạch đỏ” nhưng kết cục vẫn là người anh yêu mến chịu tổn thương.