Chương 91: Làm sao cho ra dáng soái ca
Thiên Minh xua tay:
“Bố cũng biết con tự sống một mình vẫn có thể làm tốt mọi việc mà. Con đồng ý để Hạ Vy tới như vậy vì muốn gần cô ấy hơn mà thôi.”
Ông Thanh bật cười:
“Bố nghĩ dù thế nào sau này các con cũng cần lưu tâm một chút. Muốn hạnh phúc thì cả hai cùng phải biết san sẻ việc nhà. Ngôi nhà chung không chỉ là chỗ các con ăn ngủ, nó còn là tổ ấm – nơi vợ chồng con cái sum vầy, kiếm tìm niềm vui sau một ngày lao động vất vả.”
Thiên Minh mỉm cười, nắm lấy tay Hạ Vy:
“Vâng ạ. Chúng con sẽ ghi nhớ lời bố dạy.”
Hạ Vy không quen thể hiện tình cảm với Thiên Minh ở trước mặt người thân vậy mà người đàn ông bên cạnh cô lại khác, mặt cứ tỉnh bơ. Hạ Vy khẽ cúi đầu, cô chuyển sang chủ đề khác để bớt ngượng ngùng:
“Anh Hải Phong và chị Lan Phương có hay về nhà không mẹ?”
Ánh mắt bà Phụng hiện lên ý cười:
“Cuối tuần nào cũng tới, còn đem theo cả bé Bin nữa. Trộm vía dạo này thằng bé bụ bẫm lắm. Con sẽ thích mê nó cho mà xem.”
Đúng lúc này xe của Hải Phong tiến vào trong sân biệt thự. Hạ Vy vội chạy ra để đón chị dâu và cháu trai. Cô đưa tay đón bé Bin, miệng xuýt xoa:
“Mới xa có mấy tháng mà nhớ quá. Bà nội nói bé Bin tăng ký nhiều rồi, để cô Vy xem có đúng không nào.”
Bé Bin dường như vẫn nhớ được giọng nói của Hạ Vy, liền đưa tay với theo cô.
Lan Phương mỉm cười:
“Chắc là thằng nhóc vẫn nhớ em thường xuyên nói chuyện với nó đó. Cái miệng cười toét ra ghét không kìa.”
Hải Phong khẽ chau mày:
“Con trai dù sao cũng phải giữ hình tượng. Miệng thì toe toét, mắt thì híp vào thế kia làm sao ra ra dáng soái ca được.”
Thiên Minh nghe vậy liền bật cười.
“Đâu phải ai cũng làm tổng tài máu lạnh như đồng chí Trịnh Hải Phong chứ. Dễ thương thì cười nhiều một chút cũng hay mà.”
Dứt lời, anh đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Bin khiến thằng bé cười như nắc nẻ. Thiên Minh nói với Hạ Vy:
“Hôm trước anh mới phát hiện ra cứ chạm vào mũi là ** Bin cười lớn. Em thử xem có đúng không.”
Hải Phong đánh nhẹ vào tay Hạ Vy khi thấy cô định học theo Thiên Minh để “tra tấn” con trai mình. Anh làu bàu:
“Thằng nhỏ vừa ăn no. Hai người các em rảnh vậy thì “sản xuất” lấy một đứa cho vui cửa vui nhà.”
Hạ Vy chu môi:
“Em chỉ thích trêu Bin thôi. Đợi lát nữa bớt no rồi tiếp tục.”
Dứt lời, Hạ Vy bế bé Bin tới chỗ mẹ của mình. Bà Phụng tủm tỉm cười khi thấy con gái vẫn như một đứa trẻ, hết thơm lại hít hai cái má bánh bao của cháu trai.
“Hồi bằng tuổi con mẹ đã có Hải Phong rồi đó.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Con học xong rồi nhất định sẽ kiếm cho mẹ “hàng ngoại” thật xịn. Bụ bẫm, trắng trẻo không kém gì anh họ của bé Bin.”
Thiên Minh đi xuống nhà, vô tình nghe được lời nói của Hạ Vy. Đợi cho bà Phụng đi khuất, anh tới bên cạnh cô rồi hỏi:
“Hàng ngoại sao? Ý em là mấy cái tên da trắng tóc vàng ấy hả?”
Hạ Vy vội xua tay:
“Hiểu lầm. Hiểu lầm rồi. Hàng ngoại là cháu ngoại nha. Cứ là con của em thì tự khắc gắn mác ngoại nhé.”
Thiên Minh nhìn sâu vào mắt Hạ Vy:
“Hay là vừa học vừa chăm con. Anh sẽ sang đó ở hẳn với em. Y tế tại Anh rất tốt, hơn nữa gia đình anh cũng quen nhiều bác sĩ tại đó.”
Hạ Vy ngạc nhiên tới nỗi không thốt nên lời. Bé Bin thấy cô của mình mải nhìn người bên cạnh nên gây sự chú ý bằng cách khóc rống lên.
Hạ Vy bật cười, bế bé con lên an ủi:
“Bin đừng lo. Cô Hạ Vy yêu Bin nhất.”
Thiên Minh bị người ta cho ra rìa liền xị mặt.
Đúng lúc này, bé Bin có biểu hiện thèm ăn, thằng nhóc liên tục chúi mũi vào người Hạ Vy hít hà để tìm xem “bình sữa” của mình có ở quanh đây không. Hành động bất thường này của bé Bin không qua nổi mắt Thiên Minh. Anh nói bằng giọng dỗi hờn:
“Tránh ra. Không phải của Bin.”
Hạ Vy bật cười:
“Mẹ của Bin ở trên nhà với bà nội rồi.”
Bé con vẫn “tìm đồ ăn”, không thấy gì nên mếu máo.
Thiên Minh thấy vậy, nói to:
“Này. Của chú nhá. Bin tránh ra.”
Bin bị “nói nặng” liền gào lớn hơn khiến cho Hải Phong chạy vội xuống dưới nhà. Anh bế lấy bé Bin từ tay Hạ Vy:
“Bin ra với bố nào. Chú Thiên Minh mắng con đúng không?”
Bin được bố dỗ dành, nét mặt lập tức thay đổi. Thiên Minh bật cười:
“Thằng nhóc nhà ông cho đi đóng phim được rồi đấy.”