Chương 87: Cây tình yêu
Hạ Vy kiên quyết theo Thiên Minh ra tận sân bay dù phải di chuyển một quãng đường dài. Phải vài tháng nữa khi đám cưới của Hải Phong và Lan Phương được tổ chức họ mới lại gặp nhau nên cô muốn tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi để ở bên cạnh anh.
Thì ra đi tiễn người khác lại có cảm giác như vậy, muốn họ ở lại thêm nhưng chẳng có lý do gì chính đáng. Hạ Vy bật cười khi thấy bản thân mình đột nhiên nghĩ tới Thiên Minh bị chậm chuyến bay do thời tiết.
Thiên Minh tò mò, quay sang hỏi Hạ Vy:
“Suốt cả quãng đường từ trường tới đây mặt em xị ra như đưa đám. Giờ có gì vui mà cười như vậy?”
Làm sao cô dám nói cho anh biết bản thân vừa nảy ra ý nghĩ không mấy tốt lành kia chứ. Đằng nào thì Thiên Minh cũng cần quay về Việt Nam, đáng lẽ cô phải chúc anh thuận buồm xuôi gió thay vì tưởng tượng ra cảnh người ta bị hoãn chuyến bay. Hạ Vy lắc đầu, nói dối người trước mặt:
“Em nghĩ chẳng mấy chốc lại về Việt Nam dự đám cưới anh Hải Phong nên thấy vui.”
Thiên Minh hiểu Hạ Vy nên không vạch trần cô, anh phụ hoạ:
“Anh biết thiết kế nhẫn cưới của Hải Phong và Lan Phương được giao cho em nên vợ anh vất vả rồi. Giám đốc điều hành HPJ kia mà, nhẫn cưới nhất định cũng phải khác biệt.”
Hạ Vy bật cười:
“Thật ra nhẫn cưới em nghĩ tròn trơn là sự lựa chọn hoàn hảo nhất nhưng anh Hải Phong có nói chị dâu thích mấy mẫu nhẫn bằng vàng trắng có gắn đá quý nên em sẽ thiết kế theo hướng đó.”
Hai mắt Thiên Minh sáng lên, không ngờ Hạ Vy có cùng suy nghĩ với anh như vậy. Thiên Minh nhoẻn miệng cười khi anh đã chuẩn bị một cặp nhẫn như vậy, còn tự tay khắc tên hai người bọn họ lên đó.
Hạ Vy chỉ vào hoa tai của mình rồi vui vẻ nói:
“Tính ra thì em chưa tự mình thiết kế cho bản thân món đồ gì. Ngay cả bông tai này cũng là anh nhường em đeo một cái.”
Đúng lúc này, có thông báo sắp tới giờ cất cánh của chuyến bay VN1568, Thiên Minh biết bản thân chẳng thể nán lại lâu hơn. Anh ôm Hạ Vy vào lòng:
“Ở lại học cho ngoan. Đừng có để nợ môn rồi bị treo bằng đấy.”
Hạ Vy nở một nụ cười thật tươi:
“Anh yên tâm. Từ trước tới giờ em luôn gặp may mắn nên chưa rớt lần nào.”
Thiên Minh nhẹ nhàng đặt lên trán Hạ Vy một nụ hôn rồi nhanh chóng đi qua cửa an ninh tại sân bay. Anh đưa tay vẫy chào Hạ Vy, ra hiệu cho cô mau trở về trường.
Hạ Vy khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Chỉ có điều cô không đi thẳng tới bến xe buýt để về đại học X mà ngồi ở góc khuất, khóc lên như một đứa trẻ. Từ lúc biết Thiên Minh sẽ sang Anh, Hạ Vy rất vui mừng, luôn mong ngóng tới ngày gặp người thương. Thật không ngờ thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã tới lúc cô phải một mình đối mặt với cuộc sống ở xứ người. Có lẽ thời gian tới Hạ Vy cần tập trung cho việc học để vơi đi nỗi nhớ nhà và Thiên Minh.
Hạ Vy không hề hay biết trên quãng đường từ cửa an ninh tới cổng lên máy bay, Thiên Minh đã thấy cô ngồi đó. Anh tự hứa với lòng mình, quãng thời gian này sẽ sớm chấm dứt. Sau liveshow JK9, Thiên Minh sẽ thu xếp công việc tại Việt Nam để sang Anh cùng Hạ Vy. Nếu cô không thể về nước để hai người bọn họ gặp nhau thì anh sẽ là người chủ động. Tình yêu cũng giống như một cái cây, nếu không được vun đắp thì chẳng thể xanh tốt chứ chưa nói tới việc đơm hoa, kết trái.
Thiên Minh lấy điện thoại, nhắn tin cho Hạ Vy nói rằng anh đã lên máy bay.
Hạ Vy thấy vậy liền lau vội nước mắt, gửi đi một tin nhắn:
“Chúc anh thượng lộ bình an.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười, Cô ngốc này nhất định đã khóc tới sưng cả mắt, nói không chừng giọng cũng khàn đặc nên anh không gọi điện mà chọn nhắn tin.
Sau khi vệ sĩ gửi ảnh Hạ Vy đã lên xe buýt quay về đại học X, Thiên Minh mới yên tâm chợp mắt. Lúc này, máy bay cũng bắt đầu cất cánh để trở về Việt Nam. Thiên Minh không hề biết rằng trên chuyến bay đó có người nhận ra anh. Hắn ta chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ Hạ Vy tự tay làm tặng Thiên Minh rồi lén dùng điện thoại chụp một bức hình để lưu lại. Hắn ta nhếch môi cười, để xem hai người bọn họ còn hạnh phúc được bao lâu.