Chương 78: Rút dây động rừng
Cũng chính vì điều này nên ông Thanh cực kỳ tin tưởng con gái, giao lại toàn bộ trọng trách tại HPJ. Còn về phần Hải Phong, tất cả mọi người trong gia đình Hạ Vy đều cho rằng anh vẫn hôn mê bất tỉnh. Thực chất Hải Phong đã dần hồi phục, thậm chí có thể giao tiếp mặc dù có chút khó khăn. Chỉ có hai người biết được điều này là Thiên Trang và Thiên Minh. Hải Phong không cho phép Thiên Minh nói với Hạ Vy vì sợ đẩy em gái vào vòng nguy hiểm.
Hải Phong nói rằng ngày xảy ra tai nạn, anh vô tình nhặt được một chiếc bật lửa đặc biệt rơi trên xe ô tô của Hạ Vy. Bật lửa là của Nguyễn Khương vì nó chính là món quà tự tay ông Thanh làm tặng người thân cận nhất của mình.
Hải Phong còn chưa nghĩ ra tại sao chuyện này lại xảy ra thì tai nạn đã ập tới, thiếu chút nữa mọi tội lỗi đã đổ hết lên đầu Mỹ Dung.
Thiên Minh một mặt tỏ ra bình thường, mặt khác lại thay Hải Phong điều tra mọi việc. Thì ra trong lòng Nguyễn Khương chỉ có một người phụ nữ duy nhất là bà Phụng – mẹ của Hạ Vy. Chính vì điều này mà ông ta muốn bao bọc Hạ Vy, yêu thương cô như con gái. Còn Hải Phong lại khác, anh có nhiều nét giống ông Thanh, lại là người được định sẵn để thừa kế tập đoàn HPJ nên Nguyễn Khương ngoài quan hệ công việc thì không hề thân thiết.
Hiện tại, Nguyễn Khương vẫn một lòng giúp đỡ Hạ Vy phát triển HPJ. Nếu Hạ Vy biết mọi chuyện rồi thay đổi thái độ với ông ta sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
Nguyễn Khương luôn theo sát Hạ Vy nên ngay khi tên Kiên phá hỏng xe, ông ta đã định tự mình sửa lại. Chỉ có điều khi nắm được lịch trình của Hải Phong, ông ta lại nảy ra ý khác. Nếu mọi việc xảy ra như dự tính, Hải Phong là người gặp nạn còn Mỹ Dung và tên Kiên sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Nguyễn Khương nói bản thân cho người khôi phục camera ở gara nhưng thực chất ông ta xoá đi những đoạn có mình xuất hiện. Nguyễn Khương là người cẩn trọng, rất khó lộ ra điểm yếu. Cả đời ông ta chưa từng mắc sai lầm, chỉ là lần này có toan tính riêng nên mới vậy.
Hải Phong nói muốn tìm bằng chứng tóm gọn Nguyễn Khương nhưng không muốn đánh động tới Hạ Vy. Anh nói với Thiên Minh bản thân hiểu em gái, chắc chắn cô sẽ rất buồn nếu biết Nguyễn Khương vì mình mà hại Hải Phong. Thiên Minh cũng đồng ý với quan điểm này. Đợi khi có bằng chứng rõ ràng, anh sẽ nói với ông Thanh để tìm cách xử lý.
…
Hạ Vy tỉnh lại đã là hơn mười giờ đêm. Thiên Minh mỉm cười khi thấy bộ dạng ngái ngủ của cô.
“Căng da bụng, trùng da mắt quả là không sai. Em nói chỉ ăn được một bát cơm mà hôm nay anh xới hai lần đầy có ngọn.”
Hạ Vy chu môi:
“Em ăn được thì tốt chứ sao. Tại đói bụng mới vậy. Đã đang đói meo còn phải đánh nhau với Cao Thanh Lâm.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Mà sao anh không gọi em dậy?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Em cũng biết tính anh mà. Tranh thủ lúc em ngủ để kiếm chút phúc lợi. Thấy vậy cũng tốt nên không đánh thức em.”
Hạ Vy bật cười, tháo dây an toàn rồi đưa tay ôm lấy cổ Thiên Minh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Còn em không cần đợi lúc anh ngủ.”
Thiên Minh cười tới híp cả mắt:
“Em mau nhìn ra ngoài đi.”
Hạ Vy mặt liền biến sắc khi thấy ông Thanh đứng trước ô tô. Ông hắng giọng rồi nói:
“Bố tưởng xe của con bị hỏng nên tới xem.”
Hạ Vy xấu hổ, hai má đỏ bừng. Cô ấp úng:
“Con… con…”
Thiên Minh nở một nụ cười tươi rói:
“Con chào bố. Hạ Vy nói muốn về nhà nên con đưa em ấy về.”
Ông Thanh gật đầu:
“Hai đứa còn không mau vào nhà.”
Thiên Minh và Hạ Vy theo sau ông Thanh, anh nhăn nhăn nhở nhở còn cô chẳng dám mở miệng nói câu nào. Bình thường làm việc tốt không ai hay, lỡ “nghịch dại” một cái là cả nhà đều biết.
Ông Thanh đưa một chén trà tía tô tới trước mặt Thiên Minh.
“Những ngày qua bố mẹ phải cảm ơn con. Nhờ có con mà Hạ Vy mới vượt qua được thời gian khó khăn vừa rồi.”
Nói xong, ông quay sang Hạ Vy:
“Con lên phòng mẹ một lát đi. Bố thấy mẹ và Lan Phương đang chuẩn bị đồ cho em bé đấy.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nói một tiếng “vâng” rồi rời đi.
Ông Thanh mỉm cười:
“Con có chuyện gì giấu bố mẹ không?”
Thiên Minh lắc đầu như trống bỏi, tiếp tục diễn sâu:
“Không ạ.”
Ông Thanh đưa cho Thiên Minh xem một bức ảnh:
“Con nhận ra người này chứ?”
Thiên Minh khẽ gật đầu:
“Là chú Khương ạ.”
Ông Thanh nhấp một chút trà rồi nói:
“Đây là ảnh chú Phúc gửi cho bố. Vào ngày Hải Phong xảy ra tai nạn Nguyễn Khương đã có mặt tại gara.”
Thiên Minh mỉm cười:
“Bố đã biết tất cả rồi ạ?”
Ông Thanh gật đầu:
“Bố muốn con đưa Hạ Vy đi xa một thời gian. Tầm năm, bảy ngày gì đó. Bố nghĩ con bé cần cùng con thực hiện bản hợp đồng kia.”
Thiên Minh ngập ngừng:
“Con hiểu ý bố… Vậy con và Hạ Vy sẽ vào miền Nam quay MV theo đúng như trong hợp đồng để tránh rút dây động rừng.”
Ông Thanh mỉm cười:
“HPJ hân hạnh tài trợ chương trình này.”