Chương 101: Chiếc nhẫn
Trông cô lúc này gầy hơn trước rất nhiều, hai mắt còn có quầng thâm giống như nhiều đêm thức trắng.
Linda mừng rỡ, chạy tới nắm lấy tay Đình Vũ:
“Anh tỉnh rồi.”
Hốc mắt Đình Vũ dần nóng lên, anh run giọng nói:
“Em ổn không?”
Linda oà khóc như một đứa trẻ. Làm sao cô có thể cảm thấy ổn khi Đình Vũ nằm trên giường bệnh đã nhiều ngày. Bác sĩ nói anh nhất định sẽ tỉnh lại nhưng có thể đôi chân không còn như trước. Linda lấy tay lau nước mắt:
“Để em gọi bác sĩ.”
Đình Vũ khẽ mỉm cười. Có lẽ anh cần đối diện với nỗi sợ trong lòng. Dù sao sau tai nạn này, mọi chuyện cũng rất khác. Anh nhận ra cô gái trước mặt này thực sự quan tâm tới anh, muốn ở bên anh. Chỉ có điều nếu anh không thể như trước e rằng cô sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đình Vũ nói với Linda:
“Chân của anh hoàn toàn không có cảm giác. Rất có thể anh sẽ vĩnh viễn ngồi trên xe lăn. Anh không muốn em phải chịu khổ.”
Linda nhoẻn miệng cười:
“Anh đang lo cho em đấy à?”
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, Linda khẽ nhíu mày. Bác sĩ nói Đình Vũ bị thương ở đầu, ảnh hưởng tới việc đi lại về sau. Liệu rằng anh có bị mất một phần ký ức giống như Hạ Vy trước kia, hoặc là bị nhầm người này với người khác chẳng hạn.
Từ lúc tỉnh lại tới giờ, ánh mắt anh dành cho cô là sự dịu dàng khó tả. Có lẽ đó là cái nhìn trìu mến mà anh dành cho Hạ Vy trước kia. Nhưng rõ ràng vừa rồi anh vẫn biết cô là Linda kia mà.
Không đúng, từ lúc mở miệng nói tới giờ, anh có gọi cô bằng tên đâu.
Linda tới gần anh, khẽ hỏi:
“Anh Đình Vũ. Anh có biết em là ai không?”
Đình Vũ bật cười:
“Đừng nói là em bị đá chọi vào đầu nhé. Đương nhiên là anh biết em là con bé suốt ngày bám theo anh.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Em gọi bác sĩ đi.”
Linda khẽ gật đầu, vội chạy đi báo tin cho Thiên Trang.
Kết luận được đưa ra không khác là bao so với trước đó. Đình Vũ hoàn toàn tỉnh táo chỉ có điều hai chân của anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khá hơn. Trong trường hợp xấu nhất, Đình Vũ có thể phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Đình Vũ đón nhận thông tin đó một cách bình thản. Anh nói với Linda:
“Ít nhất tay anh vẫn có thể vẽ, có thể chế tác đồ trang sức.”
Linda tới bên cạnh anh, hai má ửng đỏ:
“Sau này… sau này…”
Đình Vũ mỉm cười:
“Có chuyện gì mà ấp úng vậy?”
Linda nhỏ giọng nói:
“Em có thể đi theo anh cả đời được không?”
Đình Vũ bật cười:
“Cái này có tính là cầu hôn hay không?”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Thứ nhất, cầu hôn cũng cần phải có thành ý một chút. Phải có hoa, có nến, và quan trọng nhất là cần tới một chiếc nhẫn. Giá trị của nhẫn không cần lớn, thậm chí là từ cỏ.”
Linda chớp chớp mắt nhìn anh. Cô còn chưa kịp nói gì người kia đã thao thao bất tuyệt.
“Thứ hai, em là nhân viên của HPJ, cầu hôn một người cũng gọi là có chút tiếng tăm trong ngành thiết kế trang sức tất nhiên không thể qua loa được. Nhẫn không được mua loại đại trà, phải tự chế tác mới thể hiện đẳng cấp.”
Linda cố gắng chen ngang lời Đình Vũ:
“Em… em không có ý cầu hôn anh.”
Đình Vũ ho lên sặc sụa. Chẳng phải vừa nói muốn đi theo cả đời hay sao? Cả đời không phải là muốn làm vợ anh thì là gì?
Linda giải thích:
“Em không mơ tưởng tới vị trí đó. Em chỉ muốn chăm sóc cho anh thôi.”
Đình Vũ cười thành tiếng:
“Ồ. Vậy thì được. Trước hết em xin nghỉ ở chỗ Hải Phong đi.”
Đúng lúc này, Hạ Vy và Thiên Minh bước vào. Thấy Hạ Vy, Linda vô cùng ngạc nhiên. Mấy ngày trước, Thiên Minh đã tới thăm Đình Vũ khi anh còn hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ Hạ Vy về nước là để tới động viên Đình Vũ sao?
Hạ Vy lên tiếng:
“Tớ xin lỗi vì đã vô tình nghe được hai người bàn chuyện cầu hôn.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Đình Vũ.
“Em nghĩ anh muốn xem cái này.”
Đình Vũ ngạc nhiên khi thấy trong tay Hạ Vy là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
“Là cái gì vậy?”
Linda lao tới như một cơn gió:
“Của tớ mà.”
Hạ Vy bật cười:
“Trêu cậu như vậy là đủ rồi. Ra ngoài với tớ một lát được không?”
Linda khẽ gật đầu, theo Hạ Vy ra vườn hoa phía sau bệnh viện.
Hạ Vy nói với Linda:
“Anh Thiên Minh đã tìm được người có thể giúp cho anh Đình Vũ sớm ngày bình phục. Chỉ có điều người đó đang công tác trong một bệnh viện tại Mỹ. Quá trình điều trị chắc chắn sẽ rất vất vả, bên cạnh anh ấy lại chẳng có ai.”
Linda khẽ gật đầu:
“Tớ hiểu ý của cậu. Tớ sẵn lòng đi cùng anh Đình Vũ.”
Nói xong, Linda tò mò hỏi:
“Tớ không tin cậu về nước lần này chỉ để thông báo tin này.”
Hạ Vy bật cười:
“Lịch ban đầu là lễ đính hôn của tớ và anh Thiên Minh nhưng khi anh Đình Vũ xảy ra tai nạn, chúng tớ đã quyết định hoãn lại. Anh Đình Vũ vừa là bạn vừa là thầy của tớ. Tớ hy vọng những mốc quan trọng trong cuộc đời mình sẽ không thiếu vắng một ai.”
Nói xong, cô tiếp lời:
“Linda này, vì sao vừa rồi cậu không tỏ tình với anh Đình Vũ một lần nữa? Anh ấy giống như đã mở lòng với cậu rồi đó.”
Linda thành thật kể lại suy nghĩ trong lòng.
“Tớ thấy sau tai nạn anh ấy rất khác. Giống như nhầm lẫn giữa tớ và cậu vậy.”
Hạ Vy mỉm cười:
“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Tất cả các bài test anh ấy đều vượt qua, không có chuyện đó. Chính cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi còn gì.”
Hạ Vy nói thêm:
“Thường thì sau biến cố con người ta trưởng thành hơn, hiểu được tình cảm thật sự trong lòng mình. Tớ mong cậu hãy dũng cảm bước tới bên anh ấy. Có lẽ hạnh phúc đã ở rất gần.”
Linda khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn với Hạ Vy rồi cùng cô quay về phòng bệnh.
Sau khi tiễn Thiên Minh và Hạ Vy, Đình Vũ nói với Linda:
“Đưa anh xem chiếc hộp lúc trước Hạ Vy mang tới.”
Linda lắc đầu như trống bỏi. Trong chiếc hộp đó là nhẫn cô khắc tên Đình Vũ. Cô tưởng mình đã đánh mất nó nhưng hoá ra lại làm rơi trong hành lý của Hạ Vy.
Đình Vũ nghiêm mặt nói:
“Nếu em không dám đưa chiếc dẫn do mình chế tác cho người khác thì làm sao có thể trở thành nhà thiết kế nổi tiếng được?”
Linda đột nhiên nhớ ra trên nhẫn cô khắc tiếng Trung chứ không phải tiếng Việt. Có đưa cho Đình Vũ xem cũng không ảnh hưởng gì.
“Đây ạ.”
Đình Vũ hài lòng.
“Đường nét cũng khá đấy.”
Đột nhiên, Đình Vũ cầm điện thoại lên giống như định chụp ảnh. Linda ngạc nhiên:
“Anh đặt xuống bàn chụp cho đẹp.”
Khoé môi Đình Vũ cong lên thành hình vòng cung, đọc to dòng chữ khắc trên nhẫn.
“Em yêu anh Đình Vũ.”