Chương 4: Người tốt
“Tiên sinh dạy học.”
– ———————————————
Nam nhân sáng sớm lén lén lút lút từ trong cửa đi ra, vẫn còn hồi tưởng lại vừa rồi sung sướng thế nào, không khỏi bật cười, đóng cửa sân lại. Thầm nghĩ quả phụ kia thế mà vẫn có bộ dáng yểu điệu thướt tha, chuyến này đi không lãng phí.
Lúc này đang muốn lui thân, không ngờ bị một cước phía sau đạp ngã lên cửa. Một bàn tay áp trên đầu hắn, ép tới mức gò má hắn cũng biến dạng
“Làm, làm gì!” Người này không thể giãy dụa, vừa sợ vừa giận.
Thời Ngự ở ngoài cửa đứng cho đến tận bây giờ, quay mặt lại nhìn nam nhân này mới phát hiện, lần này hắn thật sự là một người xa lạ.
Thời quả phụ vừa mới ngủ liền nghe thấy tiếng gõ cửa trong nhà chính. Trong lòng nàng biết ai quay lại, nhưng nàng chỉ lăn qua không để ý tới hắn. Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, nàng chộp lấy cái chai cạnh giường ném vào, hét lên: “Còn chưa chịu để cho ta ngủ, mau cút!”
Tiếng gõ cửa vừa dứt, một tiếng động lớn vang lên, tấm cửa yếu ớt bị đá văng ra, các khe cắm thẻ phía sau đều bị đạp gãy, mùn cưa vương vãi khắp sàn nhà.
Thời Ngự nửa người ẩm ướt, không biết mới vừa làm cái gì. Hắn đứng ở cửa che khuất ánh sáng, khiến người ta khó nhìn thấy hắn có biểu tình gì, lại có thể từ bên trong ngửi ra bầu không khí đè nén u ám.
“Ta nhổ vào!” Thời quả phụ đầu tóc rối bù ngồi dậy trên giường, che đi khuôn mặt tái nhợt, cười lạnh nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Muốn đánh mẹ ngươi à?”
“Không.” Thời Ngự xắn tay áo ướt lên, “Ta có người để trút giận rồi.”
“Ngươi lại đánh người nữa phải không? Tiểu súc sinh! Ngươi có biết người đêm qua là ai không? mắt mù mà còn dám đánh người! Ta thấy ngươi ra ngoài tưởng ngươi sẽ có mắt nhìn người! Ngươi dám đánh hắn, ngươi dám đánh hắn!” Thời quả phụ càng lúc càng kích động, thét chói tai, sờ qua chiếc bàn nhỏ, sờ được cái gì liền đập cái đó. “Ngươi là đồ bẩn thỉu hèn hạ, đều cùng một bộ dạng với lão súc sinh kia, khốn kiếp! Ngươi cút ra ngoài! Cút ra!” Nàng chộp lấy cây kéo trên bàn nhỏ, không chút nghĩ ngợi ném qua.
Thời Ngự một mực không tránh không né, cây kéo kia đụng vào trên người hắn, hắn giống như cũng không biết.
“Nếu muốn chết,” hắn thờ ơ nói, “ cũng đừng chết trong viện này.”
Đột nhiên Thời quả phụ như bị ai đó chẹn họng, tiếng chửi rủa vẫn còn kẹt trong đó. Ngực phập phồng dữ dội của nàng lại dần dần tràn ra tiếng thét, một mực thét lên mà phát tiết, cũng không nói được lời nào. Nàng cúi người xuống ôm lấy đầu gối, nức nở, giọng the thé.
“Ngươi cút.” Nàng nghẹn ngào lạnh lùng nói từng câu: “Ta sẽ không chết, ta không muốn chết, ta còn chưa đợi được ngươi chết, cút đi, cút. Tiểu súc sinh, Súc sinh! Súc sinh!”
Thời Ngự từ trong nhà đi ra đứng dưới ánh nắng mặt trời vẫn có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy nắng như thiêu đốt, khiến mắt hắn nhức nhối. Hắn không biết mình đã đứng đó bao lâu, thẳng đến lúc mồ hôi từ sau lưng lăn xuống, mới cảm thấy nóng.
Cứ như thể cái lạnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vài ngày sau, Thời Ngự đều không đến.
Mặc dù Tô Thạc nói là hắn có chuyện vướng chân, nhưng Chung Du vẫn phát giác ra có gì đó không ổn. Đêm đó Thời Ngự cũng không biểu lộ ưu tư gì, nhưng y vẫn mơ hồ cảm giác được gì đó. Tha phương tới thôn Liên Đề mấy ngày nay, người y thân quen nhất chính là Thời Ngự, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là quen biết.
Dù có chút lo lắng nhưng cũng không tiện hỏi.
Thư phòng bên cạnh mở cho Chung Du đã nhìn ra hình thù, nhưng đỉnh kệ sách Tô Thạc vẫn thấy chưa chắc chắn, bảo trước tiên ngừng lại, đợi Thời Ngự tới làm sau. Kết quả mấy ngày sau, Tô Thạc mang theo hạt giống hoa anh thảo tới cho y, Chung Du đoán là Thời Ngự đưa, nhưng Thời Ngự vẫn không tới.
Sau đó, những thanh xà mới được thêm vào đỉnh, việc làm lại khoảng sân nhỏ cũng gần như hoàn thành. Chung Du mời mọi người tụ lại trong viện. Sau đó tới thị trấn sớm hơn một ngày để mua sắm. Nguyên liệu trong căn bếp nhỏ của y ít đến đáng thương, làm cũng không được bao nhiêu, chuyến này có Tô Châu đi cùng y.
Chợ vẫn đông đúc người qua lại, nhưng lần này không có Thời Ngự bên cạnh, Tô Châu cũng lộ ra mấy phần quyết đoán của nam tử hán, Trong đám người chen chúc dẫn Chung Du như cá xuống sông, thuận lợi lách ra ngoài.
Buổi trưa, họ tìm một quán mì để ăn, bàn bên cạnh có mấy nam nhân vạm vỡ cùng ngồi xuống.
“Mì ở quán mì Long Thành này là dai nhất.” Tô Châu vẻ mặt rạng rỡ nói: “Súp cũng được làm từ xương to chính gốc, cộng thêm năm sáu miếng thịt bò dày, ăn kèm với nước tương, tiên sinh! Thực sự sẽ khiến người ta cắn lưỡi đấy.”
“Vậy thì ta phải cẩn thận đầu lưỡi rồi.”
Chung Du nghe Tô Châu tỉ mỉ thảo luận về thị trấn này, nói về một số quán có thể khiến người ta cắn lưỡi, gật đầu đáp lại, không hề cảm thấy nhàm chán.
“Lục ca ta cũng thích quán này. Huynh ấy đến đây thường xuyên nên ông chủ luôn nhận ra huynh ấy. Huynh ấy thường chạy hàng về muộn, có khi đến nửa đêm. Ông chủ này nhờ người để lại một phần, mở cửa cho huynh ấy, chuẩn bị sẵn súp.” Tô Châu nhắc tới Thời Ngự thần sắc có chút đắc ý, hiện rõ trên đuôi lông mày, có thể thấy hắn sùng bái lục ca này của hắn như thế nào. Lúc nào cũng treo lục ca bên miệng, hận không thể kể cho khắp thiên hạ nghe lục ca của hắn tốt đến nhường nào.
Đang nói chuyện thức ăn đã được dọn ra, bát trên bàn của họ tuy cùng kích cỡ với những bàn khác nhưng lại có nhiều thịt bò và đồ ăn kèm hơn.
Chung Du cùng Tô Châu cùng nhau nhấp một ngụm canh, nhìn nhau, đều mỉm cười.
Mùi thơm quá, hôm nay đúng là đã hưởng được một chút lợi của Thời Ngự.
Khi hai người đang đánh chén thì có thêm vài người nữa bước từ ngoài cửa vào, ngồi xuống cùng với người nam nhân vạm vỡ ở phía sau. Vừa ngồi xuống đã nghe thấy một người nam nhân vẻ mặt ảm đạm kéo cánh tay bị thương của mình chửi rủa: “Ta vốn là muốn vui vẻ nhưng không ngờ lại gặp xui xẻo! Ôi, thật con mẹ nó xui!!”
Có người cười nói: “Sao vậy, lúc đó quả phụ không vừa ý sao?”
Chung Du đang ăn mà mồ hôi chảy ra trên chóp mũi, nghe vậy liền dừng đũa một lát.
“Phi! Chính là vừa ý lần sau lão tử cũng không đi!”, nam nhân sắc mặt âm trầm, dứt khoát cầm đũa trong tay đập trên bàn, “Các ngươi biết ta gặp ai không?”
“Ngươi có thể gặp được ai? Nhà nàng đều là dã hán tử. Chẳng lẽ ngươi đụng phải một người sao?”
“Nếu hắn là nam nhân quê mùa thì sẽ không như thế này.” Nam nhân nhấc cánh tay bị thương lên dường như rất đau, mở miệng chửi rủa: “Ta gặp phải con chó điên đó của ả ta!”
Mọi người trong bàn đều rên rỉ.
“Ở bên kia.” Có người chỉ về phía Mông quán, làm ra dấu hiệu: “Thằng nhóc đó phải không?”
“Ngoài con chó điên đó ra, ở thị trấn Trường Hà này còn có ai có thể được gọi là Lục Tử?”
Nam nhân kia lại giật vạt áo ra, lộ ra phần ngực bên trong: “Suýt chút nữa đã lấy mạng lão tử!”
Một bên mọi người đều lấy làm kinh hãi, bởi vì lồng ngực kia bên trên đục lỗ in xuống một dấu chân, nếu không phải lực đạp hung ác, sao tới hôm nay còn có thể giữ ra cái hình dạng dữ tợn này?
Có người nhỏ giọng nói: “Ngươi tranh chấp với hắn làm gì? Gặp phải hắn thì cứ chạy đi!”
“Ta muốn chạy.” Nam nhân kéo áo lên, “Vừa đi ra ngoài, ta còn chưa quay đầu lại đã bị hắn nhìn chằm chằm. Các ngươi nghĩ sao? Hắn thực sự đã đứng ở cửa cả đêm! Chỉ chờ thôi, chờ cho ta đi ra! Làm sao ta có thể chạy được?” Hắn ta đột nhiên nói: “Súc sinh khốn kiếp, nhấn đầu lão tử vào trong nước, đang sống sờ sờ suýt chút nữa đã dìm chết lão tử. Cái này cũng không tính là gì! Chỉ một cước trên ngực này làm ta thở không nổi. Lúc đó nếu không phải trời đang sáng, ta đã chết rồi. Ta thật sự tưởng rằng không thể thoát.”
Mọi người luôn miệng nói thật may, năm nhân lại nói: “Chỉ hận Mông quán ở trong trấn này diễu võ dương oai không có đối thủ, nếu không thì ta cũng cho hắn đẹp mặt.”
“Ai u.” Có người khuyên nhủ: “Cứ coi như gặp phải một con chó điên đi, đừng kết cừu oán, không nói đến Mông quán, này là Thời Lục.” Hắn thấp giọng, mấy người tụ đầu lại với nhau, hắn nói: “Các ngươi cho là hắn chưa từng giết người sao? Các ngươi còn nhớ Lưu Thiên Lĩnh ở trấn Thanh Thủy mấy năm trước không? Không phải là chết không nhắm mắt à?”
“Nghe nói cha hắn là một tên hèn nhát, suýt chút nữa đã giết chết con trai mình, để con quỷ tử chết tiệt kia cướp vợ. Lúc này Thời Lục đã lớn bao nhiêu đâu, ai biết nhiều năm như vậy mà hắn vẫn nhớ, vẫn đem Lưu Thiên Lĩnh kia….”
Tô Châu đã bưng bát lên uống ngụm canh cuối cùng, sau đó lau miệng, đứng dậy, qua một bàn xoay người một cước đá vào tên nam nhân ngồi trên ghế kia. Cả một bàn kia ai cũng ai da một tiếng, rối rít ngoái đầu trông lại.
Đám người nhìn thấy Tô Châu, có người nhận ra hắn, im bặt. Chỉ thấy thân ảnh nam nhân vạm vỡ kia đứng dậy đẩy người Tô Châu, chửi mắng: “Nhãi ranh muốn chết à?”
Tô Châu ưỡn ngực, lạnh mặt nói: “Ngươi lớn như vậy, đứng lên cao hơn người khác một cái đầu, sao còn học nữ nhân lưỡi dài ở hậu viện nhiều chuyện, cắn hết vào lưỡi rồi!”
“Bằng ngươi nói nhiều?” Trong đó có một người kéo cổ áo Tô Châu xách qua, kéo tới trước mặt, đem gót chân hắn đều kéo lên trên đất, giơ tay tát hắn. Ai ngờ tiểu tử này ôm lấy người kéo cổ áo hắn hai chân phút chốc nâng lên đạp vào ngực người kia. Đâm đến cái bàn kia bát đũa cũng bị động mà rung chuyển, Tô Châu cầm chiếc bát trong tay đập xuống, tức giận nói: “Nữ nhân nhiều chuyện! Ta bảo ngươi khua môi múa mép đấy!”
Những người phía sau cùng kéo Tô Châu lại, muốn hắn dừng tay, hai mắt Tô Châu đỏ bừng, bị kéo bên trên bên dưới vẫn dùng chân đá. Hán tử kia bị dính mấy cước, không ngờ tiểu tử này người nhỏ mà ra tay tàn nhẫn. Tên kia giận quá mất khôn, tóm lấy cổ tát thẳng vào mặt Tô Châu.
Bàn tay vừa nhấc lên, lòng bàn tay lại hạ xuống, không ngờ, một bàn tay sạch sẽ vừa kịp đỡ lấy, hắn chưa kịp chớp mắt, cổ tay bị giữ đã tê rần, sau đó là một trận đau nhói, nam nhân rít lên đau đớn muốn giật tay ra, nhưng không cử động được.
“A Châu.” Chung Du bình tĩnh gọi Tô Châu đang sắp khóc nói: “Dựa vào người khác làm cái gì? Tiên sinh ở đây.”
Nam nhân co giật đau đớn, sắc mặt tái xanh, lời chửi rủa biến thành cầu xin. Mọi người thấy vậy lúc trước còn kéo Tô Châu lại, lập tức buông ra.
Chung Du quay sang nói với hán tử vạm vỡ kia: “Nghị luận sau lưng người khác là thô lỗ. Tuy ta không phải một tiên sinh thủ lễ gì, nhưng cũng phải làm gương cho người khác, vẫn nên nói vài lời. Sau đó, y nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tráng sĩ, nhỏ giọng chút, quấy nhiễu người bên ngoài cũng là không đúng.”
Y không chỉ nói năng ôn tồn còn rất chậm rãi, thể hiện thái độ kiên trì, uyên bác của một tiên sinh. Chỉ một lời y nói đã khiến cánh tay của nam nhân kia đau nhức, bắp chân run lên, không dám chửi bới nữa.
Chung Du lại đưa ánh mắt hướng về nam nhân hẹp hòi kia. Nam nhân ôm cánh tay bị thương kinh hãi lui vài bước, Chung Du hơi chần chừ rồi nói “Tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời liền buông lỏng cổ tay người kia ra, một thân áo xanh chậm rãi dẫn Tô Châu đến quầy tính tiền trước. Trước khi rời khỏi, y nhìn qua đám người kia nhẹ nhàng gật đầu như lời từ biệt.
Đám người kia đều sửng sốt, nam nhân kia vẫn đang run tay đổ mồ hôi đầm đìa, run giọng hỏi những người khác.
“Người đó có lai lịch gì?”
Người vốn đang co rúm đầu lại nhô ra lẩm bẩm nói: “Hình như là tiên sinh dạy học mới tới…”
Tiên sinh….dạy học?
Tô Châu suốt đường đi đều im lặng, Chung Du dẫn hắn đến tiệm kẹo, mua một gói kẹo hoa quế, dỗ dành hắn: “Mặc dù hắn có chút lỗ mãng, nhưng cũng trút giận được rồi, sao ngươi còn không vui? “
Tô Châu lau mắt, thấp giọng nói: “Ta chỉ là cảm thấy không thoải mái.”
Chung Du nhét cho hắn một viên kẹo, cũng ngậm một cái vào miệng. Y đứng dưới mái hiên, nhìn người qua lại rồi nói:
“Ngươi cũng không thể đều dạy mọi người hiểu hắn là người thế nào được, huống hồ người đến người đi, chưa chắc ai cũng có thể thừa nhận con người hắn.”Vị hoa quế trên đầu lưỡi chậm rãi tan ra, Chung Du liếm nhẹ, nhớ đến anh mắt khi Thời Ngự nhìn sâu vào người khác, cười một tiếng, nói: “Cũng không phải cái gì hắn cũng để ý.”
Tô Châu cũng ngậm kẹo, nghe vậy nói: “Nghe người ta nói như thế ta tức lắm.” Mắt hắn đỏ au, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục ca là người thế nào chứ, so với tên buồn nôn mặt dày kia.”
Chung Du vỗ vai hắn an ủi: “Lục ca ngươi là người tốt nhất.” Sau đó chuyển đề tài, “Nhưng thế gian này trước giờ chính tà ghét nhau, không cùng đường đương nhiên không hiểu được. Ngươi cảm thấy tên kia cực kỳ buồn nôn, lại muốn tên cực kỳ buồn nôn đó cũng hiểu Lục ca ngươi, kính Lục ca ngươi? Thế không phải kỳ lạ lắm ư, thiên hạ đại loạn.”
“Vậy, có nhiều kẻ kinh tởm đều hành động như thế, người tốt chẳng phải sẽ tức chết sao?”
Chung Du lúc này lại cười, lúc nghiêng đầu, đôi mắt như hoa đào lóe lên, khiến nam nữ đi tới đều phải nghiêng đầu nhìn.
Y nói: “Sẽ không thế đâu.” Lại nói: “Người tốt…cũng có mặt tốt mặt xấu. Như Lục ca ngươi vậy, chính là lợi hại hạng ba. Ngươi thấy kẻ xấu chỉ dám đánh hắn, đâu dám hận hắn? Nhưng đấy cũng không phải lợi hại nhất.”
“Lợi hại hạng nhất thì thế nào?” Tô Châu không nhịn được nhìn sang.
Kẹo Chung Du ăn đã tan hết trên đầu lưỡi, y miễn cưỡng liếm môi dưới, cười nói.
“Lợi hại nhất, tất nhiên là người tốt, phải khiến người ta kính sợ, khiến người ta không dám nói bậy, không dám nhìn bậy, không dám làm bừa.” Dứt lời y khẽ a một tiếng, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay mình, hơi buồn bực nói với Tô Châu: “Quên mua tương rồi.”
Tô Châu gãi gãi đầu, cảm thấy tiên sinh bây giờ không giống như ngày trước hắn gặp.