Chương 31 - Từ chối
Bộ Lâm Thịnh Dung bước vào thấy Vũ Âm ngồi trên bàn làm việc chăm chú nhìn điện thoại liền đi lại đặt ly nước cam lên bàn rồi ngồi xuống đối diện
chống tay ngắm Vũ Âm.
Cô rất ít khi nào nhìn thấy cô ấy chăm chú như vậy. Bộ dạng như vầy khiến cô cảm
thấy cô ấy rất quyến rũ. Đặc biệt hôm nay Vũ Âm còn mang kính.
“Em bị cận hả?” Trước giờ cô để ý thấy cô ấy hay nheo mắt bình thường lại không mang kính liền tò mò.
“Bị viễn nhẹ.”
“Bị viễn? Không phải bệnh mắt cho người già sao?” Bộ Lâm Thịnh Dung nhất thời không kịp quản miệng mình lại.
Sau đó cô liền nhận lấy cái trừng mắt của người đối diện.
“Già rồi, nên đừng yêu tôi làm gì?”
Vũ Âm nhìn điện thoại xong lại nhìn vào Bộ Lâm Thịnh Dung đang cười. Cô
đột nhiên cảm thấy hai nụ cười của hai người này rất giống nhau vừa ngờ
nghệch lại ngu ngốc.
“Thịnh Dung tôi hỏi cô một câu nhé?”
Bộ Lâm Thịnh Dung cứ tưởng Vũ Âm sẽ tính toán với mình nhưng không phải. Cô ấy rất nghiêm túc nhìn cô.
“Hửm?”
“Sao lại thích tôi?”
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe câu hỏi của Vũ Âm liền cười.
Cô nhớ về hôm đó ở bar, có cô gái ngồi một mình ở quầy bar nhìn chăm chăm
vào ly rượu trong bộ dạng đầy sầu muộn chỉ là cô cảm thấy nó rất cuốn
hút.
Lúc đó cô cũng chỉ định đến tham quan nhưng không biết tại sao lại vô thức biến mình thành bartender chỉ để pha rượu cho cô ấy.
“Nếu cô bảo cô thích tôi chỉ đơn giản là thích, không hề có bất kỳ lý do gì
thì cô từ bỏ đi Bộ Lâm Thịnh Dung. Tôi không xứng với cô đâu.”
Vũ Âm không đợi Bộ Lâm Thịnh Dung trả lời mà trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy.
“Từ bỏ đi.” Vũ Âm nói xong liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Đây là lần thứ
ba cô nói từ chối với Bộ Lâm Thịnh Dung. Cho dù cách thức này vô cùng
tàn nhẫn nhưng cô lại cảm thấy nó là cách tốt nhất giữ bọn họ.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn Vũ Âm rời đi liền quơ tay trực tiếp gạt hết những đồ vật trên bàn xuống sàn.
Cô đã cố gắng nhiều như thế tại sao vẫn bị từ chối. Chẳng lẽ cô ấy đến một chút động tâm với cô cũng không có. Rõ ràng hôm qua cô ấy đã chủ động
hôn cô mà. Tại sao luôn đẩy cô ra xa vậy hả. Không lẽ vì thân phận của
cô, thân phận của cô thì sao chứ. Cô có thể bảo hộ cô ấy, bồi cô ấy đi
cả cuộc đời này.
Bộ Lâm Thịnh Dung sau khi chút giận lên đồ vật liền cầm lấy điện thoại gọi cho ai đó. Cuộc gọi vẫn
ngắn ngọn như mọi khi chỉ có hai từ.
“Thu lưới.”
Sau khi cô rời khỏi phòng đã không thấy Vũ Âm ở trong biệt thự nữa. Cô trực tiếp hỏi người làm trong biệt thự thì nhận được tin Vũ Âm đã kéo vali
rời đi rồi.
Bộ Lâm Thịnh Dung
nghe xong không khỏi chửi thề một tiếng. Số phận của cô thật thảm bại
nha. Bị người ta từ chối hẳn ba lần. Làm cái gì cũng quá tam ba bận,
không lẽ lần thứ tư cô lại bị từ chối nữa.
Cô không nghĩ nếu cô cứ mặt dày mặt dạng không làm cho Vũ Âm động tâm.
Los Angeles
Tại một quán cà phê cổ điển với hai màu đen trắng, nền nhạc Aphrodite đượm
buồn khiến người nghe trở nên trầm lặng không tự chủ nghĩ về quá khứ.
Một cô gái người Châu Á lặng lẽ ngồi trong góc phòng, đưa ánh mắt mệt mỏi
nhìn ra bên ngoài, trên bàn còn có một lý cafe và một xấp tài liệu.
Vũ Âm vốn luôn muốn như một cánh chim tự do bay lượn nhưng mặt đất này
giống như đang nắm chặt hai chân cô, làm cô không cất nổi đôi cánh.
Chiếc xe Rolls Royce màu trắng từ từ dừng lại trước quán cafe, tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho người ngồi ở ghế phụ.
Vũ Âm không cần nhìn cũng biết đó là ai. Cô nhẹ nhàng thưởng thức ly cafe trên bàn đợi người đó đi vào.
“Chị không ngờ em lại chủ động trở về đây tìm chị?” Diệp Khả Khả vừa bước vào đã tìm được vị trí ngồi của Vũ Âm.
Dù sao nơi này cũng có rất nhiều kỷ niệm của hai người. Đây là nơi cô cầu hôn Vũ Âm và cũng tại chính vị trí mà Vũ Âm đang ngồi.
Cũng bởi vì chuyện này mà cô ta càng tự tin hơn khi đến đây. Tự tin rằng Vũ
Âm vẫn còn yêu cô. Tự tin rằng hai người có thể nối lại tình cảm.
“Đến rồi thì ngồi đi.” Vũ Âm hiện tại nhìn thấy Diệp Khả Khả liền cảm thấy
ghê tởm. Việc hai người có thể quay lại là không thể nào. Nghe bảo sau
khi cô ta bị bắt đã bị trục xuất khỏi nước A, hiện tại còn bị nước M ra
lệnh cấm xuất cảnh và đang chịu giam lỏng.
Diệp Khả Khả thấy thái độ không mặn không nhạt của Vũ Âm chỉ mỉm cười ngồi
xuống phía đối diện. Cô ta nhìn thấy cánh tay Vũ Âm để lên bàn liền nắm
lấy giống như khi đó nhưng không ngờ cô ta vừa đụng đến Vũ Âm đã rút tay lại.
“Chị không cần đụng tay đụng chân vậy đâu, giữa chúng ta không nên sai lầm nối tiếp sai lầm.”
“A Âm, em hiện chị đến đây chứng tỏ em vẫn còn yêu chị đúng không? Chúng
ta quay lại nhé.” Diệp Khả Khả nhìn Vũ Âm hiện tại chỉ nghĩ Vũ Âm đang
làm mình làm mẩy một chút với cô ta mà thôi. Nếu cô ta dỗ cô ấy một chút không phải sẽ đâu vào đấy hay sao.