Chương 27 - Trả hàng
Mọi người xung quanh lúc này cũng phải cảm thán độ lật mặt của Bộ Lâm Thịnh Dung. Bọn họ đi theo Bộ Lâm Thịnh Dung lâu như vậy chưa lúc nào thấy
chủ thượng có bộ dạng như thế.
Nhưng cái này oan ức quá rồi. Ai mới là người bị ức hiếp hả.
Vũ Âm cầm lấy tay bị thương của Bộ Lâm Thịnh Dung soi xét một lúc. Cô lại
nhìn người làm bộ làm tịch chiếm tiện nghi của mình liền đưa tay đẩy đầu cô ấy ra khỏi vai mình. Bộ Lâm Thịnh Dung không có gánh nặng lão đại
hay sao. Bao nhiêu thuộc hạ bên cạnh còn mè nheo như đứa trẻ với cô.
“Ông ấy sao lại quỳ như vậy?” Vũ Âm không thích xen vào chuyện chém giết hắc bang nhưng nhìn một người đàn ông đáng tuổi ba mình quỳ trước mặt cô
thật sự không quen.
Bộ Lâm
Thịnh Dung nghe xong liền trừng mắt với người đàn ông đang quỳ. Ý rõ
ràng bảo ông quỳ làm gì hả. Ai bắt ông quỳ. Giờ làm cô bị oan rồi thấy
không.
Người đàn ông trung niên thấy ánh mắt muốn giết người của Bộ Lâm Thịnh Dung liền cười xuề xòa rồi đứng dậy.
“Cô Vũ, không phải như những gì cô nghĩ đâu. Tôi là đại trưởng lão của
Huyền Thương Hội, cũng là người quản lý khu vực phía đông, Hứa Thiệu
Hùng. Do tôi làm việc tắc trách mới xảy ra vấn đề không đáng, tôi lại
không biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm đó nên bản thân chỉ có thể quỳ
bồi tội.”
Vũ Âm thấy đại trưởng lão giải thích rõ ràng như vậy lại nhìn vết thương trên tay Bộ Lâm
Thịnh Dung. Cô đột nhiên hơi ác độc muốn ông ta quỳ thêm chút nữa. Cô
biết rõ người như bọn họ có cuộc sống rất nguy hiểm, sơ suất một chút
liền mất mạng. Hôm nay vì sơ suất nhỏ của ông ta mà Bộ Lâm Thịnh Dung
mém chút đến tay cũng không còn. Lỡ ngày mai sơ suất của ông ta lớn
không phải Bộ Lâm Thịnh Dung đến mạng cũng không còn hay sao.
Nói gì đến việc người nắm giữ chức vị càng cao gánh nặng càng lớn và càng phải cẩn thận hơn nữa.
“Tôi cảm thấy ông nên quỳ tiếp đi.” Cô biết cô không nên nói vậy nhưng bản
thân thấy không vui thì sao bây giờ. Cô thật sự rất ghét người làm việc
tắc trách.
Đại trưởng lão thấy
vậy chỉ có thể tiếp tục quỳ xuống trước ánh mắt hâm dọa của Bộ Lâm Thịnh Dung. Ông ta cuối cùng cũng hiểu thế nào là nồi nào úp vung nấy. Sau
này bọn họ phải cẩn thận hơn mới được.
Đến tối Vũ Âm như thường lệ trở lại Doãn thị, hôm nay là ngày cuối cô ở đây vì mai Doãn Tư Ninh đi hưởng tuần trăng mật về rồi.
Buổi sáng, Vũ Âm ngồi trên ghế tổng giám đốc bắt đầu hoàn thành một số công
việc rồi mở trang du lịch tìm cho mình một địa điểm vui chơi vừa xem cô
vừa nghêu ngao.
“30 tuổi rồi thì đã sao
40 tuổi cũng đã làm sao
Là hoa thì nhất định sẽ nở
Bà đây cứ thích long bong…”
Doãn Tư Ninh đi vào trong bộ dạng xiêu xiêu quẹo quẹo thấy Vũ Âm hát đến yêu đời liền tằng hắng hai tiếng.
Vũ Âm nghe giọng có người đi vào liền nhìn về hướng cửa thấy bạn mình vừa
nhếch nhác vừa tàn tạ chỉ sau ba ngày cưới liền cười xấu xa.
“Hưởng tuần trăng mật còn có cả dịch vụ đổi tướng đi hả?”
Sau đó cô lại cảm thán thêm một câu.
“Tiểu Bằng xem ra đã rất đáp ứng cậu.”
“Tớ muốn trả hàng.” Doãn Tư Ninh ngã người lên sofa. Con nhóc đó làm cô cả ngày lẫn đêm hiện tại cô chỉ muốn trả hàng.
“Cậu có nghe câu hàng mua rồi không được hoàn trả chưa?” Vũ Âm thấy Doãn Tư
Ninh như vậy liền cười sung sướng. Cô không khỏi khen em gái nhỏ của
mình lợi hại có thể trị được Doãn Tư Ninh. Làm cô mấy hôm nay cô cứ sợ
Tiểu Bằng bị Doãn Tư Ninh ức hiếp.
Doãn Tư Ninh nghe vậy liền chừng mắt. Cô bước lại thấy nhìn Vũ Âm đang tìm
hiểu các điểm du lịch liền cau mày. Cô thì bận lo trong lo ngoài còn kẻ
này vui rồi tối ngày chỉ lo vui chơi.
“Cậu không sợ cậu chứ bỏ bê như vậy các công ty giải trí của cậu sẽ phá sản sao?”
“Không phá sản được đâu.” Vũ Âm nói với giọng vô cùng tự tin. Công ty cô mở là công ty giải trí những kế hoạch và định hình từ sớm đã bắt đầu áp dụng
hiện tại chỉ đợi nghệ sĩ mang hiệu quả về thôi. Với lại cô có tiền, cô
cũng không có rảnh ranh đi nuôi những kẻ vô dụng trong công ty mình.
“Xem ra chức phó tổng Doãn thị của tớ không đủ hấp dẫn với cậu.”
Doãn Tư Ninh ngồi lên bàn làm việc mặt đối mặt với Vũ Âm rồi cảm thán. Vũ Âm là người tài đáng tiếc cô ấy không ở một chỗ, cuộc sống lại quá đủ đầy
khiến cô ấy không có sự ham muốn.
“Thôi đi, phiền lắm.” Vũ Âm làm gì muốn làm việc với cái người cuồng công
việc như Doãn Tư Ninh. Cô không muốn bị tư bản hút máu. Nhìn xem tòa nhà Doãn thị tối nào một hai giờ sáng cũng còn nhân viên ở tăng ca ngoài
nhân viên chăm sóc khách hàng và bảo vệ.
Vừa nghĩ thôi cô đã thấy sợ cái kẻ tư bản này.
Huống hồ cô còn đang vui chơi rất vui vẻ, cô chưa sẵn sàng cho việc bị tư bản bốc lột.